Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chạy vào WC chốt cửa lại, mở vòi nước rửa sạch tay, rồi liên tục tát nước vào mặt, như muốn chối bỏ nước mắt đã thấm ướt trên mặt mình, nhìn vào gương sau đó cười tự giễu, không ngờ ngày nay lại đến sớm như vậy, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn không tránh khỏi đau lòng. Do căng thẳng quá mức, anh bỗng thấy trời đất quay cuồng, trong cổ họng cuồn cuộn, đột nhiên trợn mắt ôm bồn cầu nôn một trận...

-----

Không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng, Vu Bân đẩy Uông Trác Thành ra, chạy đến phía sau người Vương Nhất Bác

"Uông Trác Thành, giữa chúng ta không còn chuyện gì nữa, tôi cũng đã có người thích rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa được không?"

"Bân Bân, anh xin lỗi, chuyện năm đó là anh sai, anh không nên làm như vậy với em, anh hối hận rồi, em cho anh một cơ hội được không?"

"Không được, tôi với anh không còn nợ gì nhau cả, hay anh muốn tôi chết đi thì anh mới vừa lòng, Uông Trác Thành, chuyện lúc trước là do ba tôi sai, là do ba tôi say rượu gây ra tai nạn cho ba mẹ anh. Anh trả thù tôi cũng được, nhưng mà con của tôi nó có tội gì, tại sao anh lại nhẫn tâm giết chết con ruột của mình, tại sao? Anh cút, cút khỏi mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cút đi" - Vu Bân mất bình tĩnh gào khóc.

Uông Trác Thành đau lòng nhìn cậu, chỉ biết nói xin lỗi rồi bước ra ngoài, chờ cậu bình tĩnh rồi nói chuyện sau.

Sau khi Uông Trác Thành đi rồi, Vương Nhất Bác đưa Vu Bân ngồi trên sofa, y rót một ly nước đặt trước mặt cậu, Vu Bân không nhịn được đưa hai tay vùi vào mặt, nhỏ giọng:

"Nhất Bác, xin lỗi cậu, làm cậu khó xử rồi"

"Không có gì, nhưng mà chuyện này rốt cuộc là sao, có thể nói với tôi được không?"

Vu Bân gật đầu: "Uông Trác Thành, thật ra là.. là bố ruột của tiểu Trác, năm đó tôi và hắn là người yêu của nhau, trải qua một khoảng thời gian yêu nhau vốn tưởng sẽ có một kết thúc tốt đẹp, không ngờ.. hắn tiếp cận tôi chỉ vì muốn trả thù, lúc tôi biết được chuyện đó cũng rất sốc, nhưng tôi chọn cách yên lặng, mong có thể thay đổi được hắn, không ngờ hắn chẳng những không thay đổi, còn thường xuyên trút giận lên người tôi, có lần hắn dẫn theo tình nhân về nhà, lại vì cậu ta mà xô tôi ngã xuống cầu thang, lúc đó tôi còn đang mang thai. Tôi chịu biết bao nhiêu đau đớn mới có được đứa bé này, lúc tỉnh lại tôi hỏi bác sĩ, nó vẫn còn, nó vẫn còn chưa rời bỏ tôi, nhưng hắn thế mà, lại muốn bác sĩ phá bỏ nó.."

Dừng một chút lại khóc nấc lên: "Hắn cưỡng ép, đưa tôi lên bàn mổ, sau đó bỏ về, mặc kệ tôi sống chết ra sao. Nhưng mà đứa bé, nó là tâm can bảo bối của tôi mà, sau hắn có thể tàn nhẫn đến như vậy"

Vương Nhất Bác ôm Vu Bân, vỗ vỗ vai cậu, ý muốn an ủi: "Được rồi, không sao, mọi chuyện đã qua rồi"

-----

Tiêu Chiến sau khi nôn xong, ngã ngồi dưới đất vuốt vuốt ngực, anh thở dốc, nôn ra chỉ toàn nước chua, Tiêu Chiến nhăn mặt, sau khi đã bình tĩnh, dùng tay vỗ vỗ vào mặt mình, làm ra vẻ mặt bình thường, anh đứng dậy rửa mặt cùng rửa tay lần nữa, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng Vương Nhất Bác, do dự có nên vào trong hay không, không biết mọi chuyện như thế nào, đã nói chuyện xong chưa, chần chừ một lúc, anh nắm tay nắm cửa đẩy nhẹ vào, từ khe hở nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ôm Vu Bân, Tiêu Chiến lắc đầu cười khổ, xem ra anh lại đến không đúng lúc rồi, sau đó quay người trở ra.

-----

Vu Bân sau một lúc ổn định cảm xúc, hít hít mũi, nắm lấy tay Vương Nhất Bác

"Vương Nhất Bác, cậu giúp tôi được không, chỉ cần giúp tôi lần này thôi, Uông Trác Thành vẫn chưa biết đến chuyện của tiểu Trác, sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ mang thằng bé rời đi"

Vương Nhất Bác không hiểu, hỏi lại: "Ý cậu là Uông Trác Thành vẫn chưa biết đến sự tồn tại của tiểu Trác sao?"

"Đúng, bác sĩ chỉ định mổ cho tôi là đàn anh cùng trường lúc trước, tôi nhờ anh ấy giúp, nói dối với hắn là đã phẫu thuật bỏ đứa bé rồi, còn tôi thì bỏ đi, chẳng biết ở đâu, nhờ vậy mới giữ lại được thằng bé. Còn nữa, cậu đừng nói với Tiêu Chiến chuyện này, tôi biết hai người họ là bạn bè, mặc dù tôi rất tin tưởng anh ấy, nhưng mà Uông Trác Thành thì không, hắn sẽ tìm mọi cách nếu không đạt được mục đích của mình"

"Được rồi, tôi sẽ không nói, cậu an tâm đi, tôi sẽ giúp cậu"

"Cám ơn cậu, Nhất Bác, thật sự cám ơn cậu. Còn có, tôi không biết có nên nói không,.. chuyện Tiêu Chiến yêu cậu, cậu biết không?"

"Tôi biết" - Vương Nhất Bác gật đầu.

"Nhất Bác, Tiêu Chiến là người tốt, tôi biết anh ấy yêu cậu rất lâu, nói ra những lời vừa rồi, tôi biết anh ấy sẽ bị tổn thương. Tôi cũng biết, lúc trước cậu đối với tôi, chỉ là lưu luyến nhất thời"

"Cậu còn biết nhiều hơn cả tôi, Vu Bân. Tôi cũng nhận ra tình cảm của mình rồi, vốn định tỏ tình với anh ấy thì bị cậu xen ngang" - Vương Nhất Bác khẽ nhăn mày, giả vờ trách móc cậu.

"Thật sao, tốt quá rồi, nhưng mà cũng xin lỗi cậu, Tiêu Chiến chắc sẽ hiểu lầm chuyện cậu với tôi.."

"Ừm, sau này sẽ giải thích với anh ấy, anh ấy ngốc lắm, cũng rất mềm lòng, đối với người khác đều dùng tâm mà đối đãi, sau này tôi sẽ thay anh ấy gánh hết tất cả, cũng sẽ bảo hộ anh ấy" - trên mặt Vương Nhất Bác hiện rõ nét cưng chiều khi nhắc về Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, chúc mừng cậu tìm được tình yêu của mình, giờ tôi muốn đến nhà mẹ để thăm tiểu Trác, gửi nó ở đó cũng mấy hôm rồi, tôi nghỉ hôm nay nhé, được không?" - chờ Vương Nhất Bác đồng ý, cậu đứng dậy, đi được một chút bỗng nhiên quay đầu lại: "À, còn có một chuyện mà tôi đã nói dối cậu, hai tháng trước hôm cậu say đó, người đưa cậu về là Tiêu Chiến, không phải người quen của tôi, cũng không biết sao anh ấy lại nhờ tôi nói dối cậu, hai người hôm đó xảy ra chuyện gì à?"

Vu Bân thấy Vương Nhất Bác thất thần, cũng thôi không chờ hắn trả lời nữa, mở cửa rời đi.

Căn phòng bây giờ chỉ còn lại Vương Nhất Bác, y đột nhiên nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, mặc dù lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn mỗi mình y, mọi thứ dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn ga giường là nhăn nhúm, nhưng nếu có người, chắc chắn sẽ còn để lại thứ gì đó. Vương Nhất Bác bật dậy, chạy thật nhanh về nhà.

Y vào phòng, lục tung đồ đạc lên, từ sofa, phòng tắm, cho đến giường ngủ, trải qua nửa tiếng đồng hồ, căn phòng tươm tất lúc đầu bây giờ đã chật kín đồ, Vương Nhất Bác ngồi trên giường, có chút ũ rũ cúi đầu, bỗng nhiên dưới tủ quần áo có một thứ hấp dẫn sự chú ý của y, Vương Nhất Bác vừa nhìn liền nhận ra, chiếc đồng hồ y đã tặng cho anh vào sinh nhật năm ngoái, y nắm chặt đồng hồ trong tay, miệng khẽ gọi:

"Tiêu Chiến.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net