Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hiện tại đang ở phòng khám khoa chấn thương, sau khi bác sĩ nắn chỉnh khớp cho y, mặc dù cổ tay y trật không quá nặng nhưng bác sĩ đã nói cần phải bó bột khoảng 3 đến 4 tuần để định hình lại.

Vương Nhất Bác nghe xong liền lập tức lắc đầu, y chỉ bị trật tay thôi, sao phải rắc rối như vậy chứ, nhưng Tiêu Chiến cứ một mực bắt y phải nghe lời bác sĩ, Vương Nhất Bác không dám trái lời anh, cho nên đành phải thuận theo.

Tiêu Chiến ngồi nghe bác sĩ dặn dò một chút, Vương Nhất Bác không chịu được liền ra ngoài trước, ngồi xuống ghế nhìn cổ tay bị băng xung quanh một đống vải trắng, y liền thở dài, từ khi nào mà y lại yếu đuối như vậy chứ, chỉ bị trật cổ tay thôi cũng phải vào bệnh viện.

Một lát sau, Tiêu Chiến cám ơn bác sĩ sao đó ra ngoài tìm Vương Nhất Bác, thấy y đang nhìn chằm chằm cổ tay mình, Vương Nhất Bác bị đau là do anh, Tiêu Chiến cảm thấy rất có lỗi, anh liền đi đến ngồi xuống bên cạnh y.

"Bác sĩ nói phải mất hơn 3 tuần mới phục hồi hoàn toàn, khoảng thời gian này sẽ có chút khó khăn, cậu bị như vậy đều là lỗi của tôi, nếu.. nếu cậu cảm thấy không ổn, hay là.. sang nhà tôi đi, để tôi tiện chăm sóc cậu, dù sao bị trật tay phải, sẽ khó có thể ừm.. như ăn uống hay là.." - anh ngập ngừng chốc lát, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, sau anh có thể nói thẳng thừng là 'tự thay quần áo hoặc vệ sinh cá nhân chứ'.

Nhưng mà những lời ngập ngừng của anh vào tai Vương Nhất Bác lại mang theo một hàm ý khác, y lập tức híp mắt, cười cười nhìn anh, sau đó liền sảng khoái đồng ý, gì chứ, được ở chung một chỗ với anh là cơ hội ngàn năm có một, phải biết nắm bắt ngay.

-----

Khi đến đây Vương Nhất Bác không mang theo nhiều đồ, ngoài mấy bộ quần áo y mua trên đường đi tìm Tiêu Chiến, cho nên gom hết tất cả lại chỉ vừa vặn trong một chiếc vali.

Vương Nhất Bác lập tức hí hửng kéo vali sang nhà anh, dù gì thì nhà hai người cũng không cách xa nhau lắm, chỉ cách một hàng rào đi vài bước chân là tới.

Cho nên khi Tiêu Chiến ở bên này bận rộn dọn lại phòng khách thì Vương Nhất Bác đã vừa đi vừa huýt sáo kéo vali đặt ở phòng khách nhà anh, xem như nhà mình tự ngồi xuống sofa, dùng cánh tay không bị đau rót một tách trà đưa lên thưởng thức.

Khoảng 15 phút sau, Tiêu Chiến mới xuống dưới nhà, phòng dành cho khách mặc dù không có người ở nhưng vẫn có giúp việc thuê theo giờ đến để lau dọn, gần đây anh không gọi đến nữa cho nên đóng một lớp bụi mỏng.

Vương Nhất Bác lập tức sẽ dọn vào đây, mà bây giờ anh gọi người tới thì sẽ không kịp vì cũng đã gần tối rồi, cho nên anh đành xoắn tay áo, tự mình lau dọn sạch sẽ, thay chăn ga gối đệm mới, cũng tốn một khoảng thời gian.

Tiêu Chiến mệt mỏi ngồi xuống sofa, mồ hôi ướt đẫm cả người, anh đưa tay xoa lấy bả vai mình, thở ra một hơi.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, xót người trong lòng, y đưa tay lau đi mồ hôi trên gương mặt anh, Tiêu Chiến vì đang chú tâm xoa bả vai cũng không né tránh, y liền dùng cánh tay không bị đau đưa lên xoa thay cho anh, Tiêu Chiến vì bất ngờ đột ngột giật nảy người, Vương Nhất Bác liền nắm nhẹ vai anh.

"Chỉ lần này thôi, anh đừng tránh, anh không cần vì em mà khiến bản thân mệt mỏi, em có thể tự làm được"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói vậy cho nên để yên, sau đó nói: "Là chuyện nên làm, huống hồ cậu chỉ có một tay, làm sao làm được"

Vương Nhất Bác cười cười: "Vì anh, chuyện gì em cũng có thể làm được"

Tiêu Chiến nghe xong liền ngại ngùng cúi đầu, trong lòng ngẫm nghĩ dạo gần đây Vương Nhất Bác làm sao lại thích nói mấy lời tình cảm sến sẫm quá đi.

-----

Một lúc sau Tiêu Chiến nói đã đến giờ cơm tối rồi, cho nên đứng dậy đi vào bếp, bảo Vương Nhất Bác lên tầng trên tắm trước rồi hãy xuống ăn cơm, sau đó anh mới sực nhớ ra, trong phòng khách tầng trên không có toilet riêng, để Vương Nhất Bác cứ đi lên đi xuống cũng không tiện, cho nên bảo y cứ đi vào phòng mình.

Khỏi phải nói Vương Nhất Bác hào hứng như thế nào, y lập tức kéo vali đem lên phòng, rồi lấy quần áo đi sang phòng anh, đến khi y vào toilet rồi mới sực nhớ ra, y không thể tự cởi quần áo được, nghĩ nghĩ một chút, sau đó cười hề hề, đi ra ngoài gọi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ở dưới nhà còn đang suy nghĩ sẽ nấu món gì thì nghe tiếng Vương Nhất Bác, anh sợ xảy ra chuyện gì cho nên nhanh chóng chạy lên, thấy anh Vương Nhất Bác liền bày ra khuôn mặt ủy khuất: "Chiến ca, anh.. giúp em một chút, em.. không thể cởi bỏ cúc áo được"

Nghe y nói xong, mặt Tiêu Chiến nhanh chóng đỏ hồng, anh biết chuyện này thế nào cũng phải tới thôi, huống hồ chuyện không nên làm hai người cũng đã làm rồi, ngại ngùng gì nữa chứ, nhưng mà đến lúc đưa tay gỡ bỏ cúc áo của y, tay anh không kìm chế được run lên, đến khi cởi bỏ đến cúc áo cuối cùng Tiêu Chiến mới thở phào một hơi.

Nhưng đến khi anh cởi bỏ xong cúc áo, Vương Nhất Bác cũng không lập tức đi vào mà chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh, sau đó không nhanh không chậm nói: "Chiến ca, còn quần nữa.."

Tiêu Chiến lập tức bối rối: "Này này.."

"Nhanh lên đi, người em đổ nhiều mồ hôi khó chịu quá"

Đến lúc này, tai Tiêu Chiến cũng đỏ cả lên, anh cắn răng, thôi thì đã giúp thì giúp cho tới, anh nhắm chặt mắt, sau đó từ từ lần tay xuống tìm cúc quần của y.

Vương Nhất Bác chờ lâu, thấy anh đã sờ loạn cả lên nhưng vẫn chưa đụng đến được cúc quần, y bắt lấy cánh tay anh, cười khúc khích: "Ở đây này, anh đừng có mà sờ lung tung"

Tiêu Chiến nghe y nói như vậy, lập tức trừng mắt 'hừ, tôi thèm sờ vào', sau đó thẹn quá hóa giận, thẳng tay xoẹt xoẹt vài cái, chẳng những tháo được cúc quần, mà quần của Vương Nhất Bác cũng bị anh kéo xuống tới đầu gối.

Vương Nhất Bác cảm thấy phía dưới mình lành lạnh, y cúi xuống nhìn: "Woa, Chiến ca, thật mạnh mẽ, cám ơn anh"

Tiêu Chiến tháo xong cúc quần, lập tức xoay người sang hướng khác, sau đó liền nghe Vương Nhất Bác nói cái gì mạnh mẽ, anh thắc mắc, liền quay lại nhìn y: "Mạnh mẽ cái.. a a a"

Anh hoảng hốt lập tức lấy tay che mắt, trong miệng lẩm bẩm: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn"

Một lúc sau anh khẽ hé mắt nhìn xem Vương Nhất Bác đã vào trong chưa, liền nhìn thấy y vẫn đang cười ha hả, anh nghiến răng: "Còn không mau vào trong, Vương Nhất Bác, cậu cố ý phải không?"

Vương Nhất Bác chẳng những không đi, còn sáp lại gần anh hơn, nũng nịu nói: "Chiến ca, quần người ta cũng bị anh cởi rồi, mau chịu trách nhiệm với người ta đi"

Tiêu Chiến nghe y nói bỗng rùng mình, lập tức chạy trối chết xuống dưới nhà, để lại Vương Nhất Bác ở trên này cười đến run cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net