Phần 7 - H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chú nói vậy, là ý gì? " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác không trả lời anh, cứ như thế cất bước chậm rãi đi đến gần. Tiêu Chiến cau mày, bước lùi về phía sau một chút.

Chú làm sao vậy, biểu hiện này của chú làm anh thật sự có chút sợ hãi. Vẻ ngoài không bộc lộ hẳn, nhưng tay chân đều trở nên bủn rủn cả rồi.

" Chú.. " _ Tiêu Chiến

Tiêu Chiến không cách nào ngăn được Vương Nhất Bác, anh sắp dồn đến đường cùng rồi, chú còn không mau dừng lại.

Đến khi ép anh tới chân giường, Vương Nhất Bác mới dừng chân, nheo mắt ngắm nhìn gương mặt đang lấm tấm mồ hôi của anh. Chú bỗng dưng bật cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc nghe càng rợn, nó vang vọng cả một căn phòng.

" Chú, có chuyện... A " _ Tiêu Chiến

Tiêu Chiến chưa kịp nói dứt câu, đã cảm nhận được có một chất dịch đang từ từ được truyền vào cơ thể mình, nó chảy đến đâu, liền khiến nơi đó mất cảm giác.

Sau khi ống tiêm được bơm cạn chất dịch, Vương Nhất Bác mạnh bạo rút ra vứt nó sang một góc, đoạn đưa tay đỡ lấy anh.

Anh cảm nhận được, cơ thể mình trở nên tê cứng, khó có thể cử động được. Ngước mắt lên nhìn chú, dây tơ máu trong đôi mắt anh đang gần nổi lên. Tiêu Chiến khó khăn nói một lời...

" Chú.. đã tiêm.. thứ gì vào con? " _ Tiêu Chiến

Chú cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vầng trán của anh, mỉm cười nhẹ giọng trả lời anh.

" Ngoan, em không cần biết " _ Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác giúp anh nằm ngay ngắn lên chiếc giường lớn.

Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với chú, tại sao lại làm như vậy với anh, rốt cuộc thứ được tiêm vào người anh là cái quái quỷ gì, nó khiến anh không thể cử động được.

Nhìn thấy anh đang cố gắng cử động, sắc mặt Vương Nhất Bác liền chuyển đổi. Bàn tay của chú bỗng chốc đấm mạnh lên thành giường, gây ra tiếng động lớn, do va chạm mạnh nên khiến tay chú chảy máu.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn, mày càng lúc cang cau chặt hơn.

" Chú.. Chú làm sao đấy? " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác thu tay lại, trở mình liền lập tức ngồi trên người của anh.

" Em hỏi tôi làm sao? Được, tôi nói với em. Tiêu Chiến tôi yêu em, em có hiểu điều đó không? Điều quan trọng là nếu tôi không có được em, thì tôi vẫn bắt buộc em phải là của tôi " _ Vương Nhất Bác

Nói đến câu cuối cùng, chú như quát lớn. Phải! Vương Nhất Bác bây giờ đang mất đi sự kiên nhẫn bấy lâu nay của mình.

Tiêu Chiến nghe hết lời chú nói, nhưng anh vẫn không thể hiểu, chẳng phải là quan hệ chú cháu sao? Tại sao Vương Nhất Bác lại yêu Tiêu Chiến, điều này không thể nào xảy ra. Với lại người anh thích là Uông Trác Thành, lúc nảy trên xe có phải anh đã nói, chẳng lẻ chú không hiểu.

" Chú.. Con không thích chú, cũng không yêu chú! " _ Tiêu Chiến

Anh dám nói anh không yêu chú, vậy tất cả những ngọt ngào cả hai đã cùng trải qua đều là giả sao? Nhưng không một ai bắt buộc ai cả, thì làm sao mà giả được, Vương Nhất Bác không tin, Tiêu Chiến nhất định là đang nói dối.

" Chú.. Mau để con đi " _ Tiêu Chiến

Bàn tay rỉ máu của chú co lại, bỗng chốc siếc chặt thành quyền, móng tay cấn vào da thịt đến bật máu.

" Em không yêu tôi? Được, để tôi xem " _ Vương Nhất Bác

Nói dứt lời, chú lập tức cúi đầu hôn lên cánh môi đang run rẩy của anh. Tiêu Chiến không muốn, anh cắn răng, không tiếp nhận nụ hôn bắt buộc này. Vương Nhất Bác thấy như thế, càng tức giận hơn, chú cắn vào môi dưới của anh.

" A.. " _ Tiêu Chiến

Vì quá đau nên anh kêu lên một tiếng, không ngờ chú lại phản ứng nhanh, lưỡi nhanh chóng xâm vào khoang miệng của anh. Chiếc lưỡi lưu manh của chú nhanh chóng tìm đến lưỡi của  anh, dây dưa với nó. Tiêu Chiến cau mày, cố gắng né tránh nhưng không thể được. Cảm nhận vật ẩm ướt chạm hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng của mình, trong lòng anh thầm khóc.

Đến khi anh cảm thấy phổi đang biểu tình, liền cố gắng lắc đầu để xin chú buông ra.

Vương Nhất Bác biết người nọ đang mất khí, vội buông ra, trên đầu lưỡi còn kéo theo sợi chỉ bọt.

Sau khi được buông thả, Tiêu Chiến vội hít lấy hít để, cứ ngỡ sẽ chết ngạt trong giây phút đó mất. Vương Nhất Bác chưa dừng lại ở đó, chú bắt đầu tìm đến như nơi nhạy cảm của anh.

" Chú.. dừng lại.. con không muốn! " _ Tiêu Chiến

Tiêu Chiến hận bản thân lúc nảy không đề phòng, để bây giờ anh phải chật vật cầu xin như thế này.

Chiếc áo sơ mi không có tội, cũng bị chú xé toạc, cúc áo văng nhiều hướng, sau đó liền vứt chiếc áo xuống sàn nhà.

" Chú dừng lại.. con sẽ hét lên đấy " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn anh, đoạn nhếch môi một cái.

" Tôi cho em hét, để xem âm thanh của em nó có bay ra khỏi căn phòng này hay không? " _ Vương Nhất Bác

Như Vương Nhất Bác nói, hét cũng không thể lọt âm thanh ra ngoài, đây là phòng riêng, chú đặc biệt thuê xây để dành riêng cho anh. Dĩ nhiên mọi thứ đều rất kín đáo...

" Chết tiệt.. Chú dừng ngay " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác cau chặt mày, nếu anh đang ngang bướng như thế, chú quyết định sẽ không có màn dạo đầu nào nữa. Sẽ nhanh thôi Tiêu Chiến, đau một chút thôi, rồi anh sẽ mãi mãi thuộc về chú.

Chú nắm lấy phần dây nịch phía dưới của anh, dùng sức kéo nó ném xuống đất, một lúc không lâu, mảnh vải che thân trên người Tiêu Chiến đều bị Vương Nhất Bác lột sạch. Làn da trắng nõn đó, vẻ ngại ngùng đó, thật khiến cho chú khó tránh.

" Nếu chú làm gì con.. Con mãi mãi ghét chú.. " _ Tiêu Chiến

Tiêu Chiến giận đến mặt mày chuyển sắc đỏ, đôi mắt văng đầy tơ máu, cùng với phần nữa đọng lại nơi khóe mắt.

" Tôi cho phép, tôi không trách " _ Vương Nhất Bác

Cho phép anh ghét chú, nhưng chú sẽ không bao giờ trách anh.

Theo như quyết định của Vương Nhất Bác, đúng thật là không có màn dạo đầu, cứ thế mà trực tiếp đi thẳng vào bên trọng

Tiêu Chiến cắn răng chịu đựng, anh cảm nhận được da thịt của mình đang bị vật đó dồn ép, đau đến bật khóc. Quyết định... Không thể phát ra những âm thanh dơ bẩn đó.

Đây chính là cảm giác mỗi đêm Vương Nhất Bác luôn mơ ước có được, thật thoái mái, thật ấm nóng...

" Tiêu Chiến, tôi yêu em Tiêu Chiến " _ Vương Nhất Bác

Miệng không ngừng nói yêu anh, bên dưới cũng không thể ngừng động. Ra vào lúc càng mạnh hơn, bên trong da thịt của anh đau lắm, Vương Nhất Bác... Tiêu Chiến rất đau.

Tiêu Chiến cau mày, mồ hôi liên tục tuôn ra, ướt đẫm một vầng trán của anh. Hai tay không thể cử động, nên chỉ có thể siếc chặt lấy drap giường.

Anh tự hỏi, chú nói yêu anh, nhưng bây giờ lại làm anh đau thế này. Vương Nhất Bác, chú có thể nhẫn tâm đến như vậy hay sao?

" Tiêu Chiến, làm ơn, nói yêu tôi được không? " _ Vương Nhất Bác

" Chú.. con ghét chú, con.. không yêu chú " _ Tiêu Chiến

Vương Nhất Bác như chìm vào hụt hẫng, phút chốc sự dịu dàng kia liền biến mất hết, chỉ còn những sự phẫn nộ, cùng với những lần va chạm mạnh.

Đau thật, Tiêu Chiến khóc mất rồi, nằm dưới thân một nam nhân thôi cũng đã đủ nhục nhã rồi, đằng này người hưởng thụ anh.. Chính là chú ruột.

Cả hai cứ dây dưa như thế đến tận gần một tiếng, nói là cả hai nhưng chỉ Vương Nhất Bác chủ động, còn Tiêu Chiến thì cắn răng chịu những lần ra vào đau đến thấu xương đó.

" Chú.. tuyệt đối không được.. " _ Tiêu Chiến

Anh chưa kịp nói dứt câu, Vương Nhất Bác đã mang bao nhiêu tinh hoa dồn vào hết cho Tiêu Chiến. Anh mở to mắt, nước mắt cũng vô thức chảy ra. Chú thở gấp, thật sự chủ động rất mệt. Nhưng chỉ cần là Tiêu Chiến, thì chú không quan tâm.

Cuối cùng cũng dừng rồi.. Đã dừng rồi.

Nhưng điều anh không muốn nó lại bị chú làm ngược lại hết rồi. Anh chỉ muốn cầu xin chú, đừng bắn vào bên trong thôi, khó lắm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net