🍁07: Chuyển biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó, Tiêu Chiến vẫn tới thăm Vương Nhất Bác cho đến khi Vương Nhất Bác được xuất viện. Số lần họ gặp nhau đột ngột cũng tăng lên ngày càng nhiều.

Thỉnh thoảng khi Vương Nhất Bác không có show phải chạy, Tiêu Chiến cũng không có lịch làm việc họ sẽ hẹn nhau đi ăn tối, đi dạo, trò chuyện.

Nhờ vậy, Tiêu Chiến biết được thêm rất nhiều bí mật của Vương Nhất Bác.

Có một lần hai người bọn họ thuê rạp để xem phim, là một bộ phim kinh dị nằm trong top hẳn hoi. Là một người đã theo dõi Vương Nhất Bác rất lâu nên việc cậu ấy cực kì sợ những thứ kinh dị như này cũng không phải là Tiêu Chiến không biết. Nhưng đề nghị đi xem phim này là Vương Nhất Bác nói ra trước, Tiêu Chiến cảm thấy hơi bất ngờ nhưng nghĩ là Vương Nhất Bác muốn thử nên cũng không để ý nhiều, gật đầu đồng ý.

Lúc vừa vào rạp Vương Nhất Bác còn rất hí hửng nói với Tiêu Chiến: "Em 22 tuổi rồi, em mới không sợ. Còn có thể bảo vệ được anh đó."

Vì đã quen được một thời gian nên Tiêu Chiến không thèm khách sáo, nhìn Vương Nhất Bác nhếch miệng một cái: "Vậy sao. Trông chờ ghê nè."

Vậy mà đèn trong rạp vừa mới tắt, Vương Nhất Bác tay chân cuống cuồng giựt nảy người một cái. Tiêu Chiến ở kế bên không kịp phản xạ cũng hết hồn, vội lấy tay cố định phần tim đang đập mạnh: "Nhất Bác ca, em phản ứng cũng mạnh quá rồi đó."

Vương Nhất Bác tằng hắng một cái, giả vờ không nghe thấy hất hất phần tóc mái sang hai bên, vẻ mặt như vừa rồi mọi chuyện không liên quan đến mình bình tĩnh nói với Tiêu Chiến: "Xem thôi, xem thôi. Nôn quá."

Đương nhiên, một lát sau không tránh khỏi việc nghe thấy tiếng la thất thanh của thanh niên 22 tuổi. Vương Nhất Bác dùng một tay che hai mắt nhưng cảm thấy âm thanh còn đáng sợ hơn rất nhiều, bất giác tay phải quấn lấy tay trái của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến một bên vừa nhai bắp rang vừa nhìn qua người đang núp ở vai trái của mình, lắc đầu cười. Lấy thêm một hạt bắp nữa thảy vào miệng tiếp tục nhai. Cảm giác này cũng không tệ lắm. Vương Nhất Bác rất đáng yêu. Bầu không khí tuyệt vời.

Yun: Không thuyền viên nào được lật thuyền nhá, ngồi cho vững vào, ở đây chèo BJYX. BJYXSZD! BJYXSZD! BJYXSZD!

Kể từ ngày hôm đó Vương Nhất Bác không còn rủ Tiêu Chiến xem phim ma nữa, nếu có chỉ là những bộ phim bình thường. Tiêu Chiến được nước cứ lâu lâu sẽ lấy chuyện đó ra nhắc cho Vương Nhất Bác nghe. Khiến cho Vương Nhất Bác mặt đen, tai đỏ mới chịu bỏ qua.

Vương Nhất Bác vẫn luôn khắc ghi mối thù này trong lòng, nhưng trách ai bây giờ người rủ không phải chính là bản thân mình hay sao. Chỉ đành biết thở dài nhìn Tiêu Chiến vui vẻ chọc cậu ấy. Đột nhiên cảm thấy, cũng rất xứng đáng.

Có một hôm hai người bọn họ hẹn nhau đi nghỉ mát ở một tỉnh nọ. Nơi bọn họ ở chính là một khách sạn được thiết kế dân dã hết sức có thể để mọi người có thể hoàn toàn trải nghiệm cảm giác thanh bình, yên ả như đang ở nông thôn.

Đương nhiên đều là đàn ông với nhau nên bọn họ chỉ đặt 1 phòng khách sạn 2 giường nằm.

Sáng sớm, Tiêu Chiến tỉnh dậy đầu tiên. Tay dụi dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Trời chỉ vừa tờ mờ sáng hẳn là vừa kịp lúc.

Tiêu Chiến xỏ đôi dép được để sẵn ở cạnh giường mang vào, hôm nay trời có chút se lạnh.

Vừa đi vừa dùng hai tay chà xát mái tóc làm cho nó rối loạn lên thành một ổ xù to. Tiêu Chiến dùng ngón trỏ và ngón cái giựt giựt nhẹ chiếc chăn để lây tỉnh người trong đó: "Nhất Bác à, dậy đi."

"Nhất Bác dậy đi, không phải hôm qua nói muốn ngắm mặt trời mọc sao."

"Vương Nhất Bác."

"Này, Vương Nhất Bác."

Thấy mãi mà vẫn không có phản ứng, Tiêu Chiến dùng chân đạp vào mông người trong chăn, răng thỏ bắt đầu mất kiên nhẫn cắn cắn môi: "Vương Nhất Bác mau dậy cho anh."

Lúc này Vương Nhất Bác mới nhú được một phần đầu của mình ra khỏi chăn, giọng còn có chút say ngủ: "Ca, 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi. Năn nỉ anh đó."

"Không được."

Lại nghe được tiếng hít thở sâu của đối phương, Tiêu Chiến đen mặt xoay người định đi rửa mặt.

Vương Nhất Bác nghe được tiếng bước chân đi, lật đật ngồi dậy, giọng bất đắc dĩ: "Chiến ca, em dậy rồi dậy rồi nè. Anh đợi em với."

Cả hai người bọn họ đều mặc hai bộ đồ thể thao giống nhau, Vương Nhất Bác màu xanh lá Tiêu Chiến màu đỏ. Đợi đến khi chạy ra được đến nơi ngắm mặt trời mọc mà tối hôm qua hai người họ mới phát hiện ra được, thì mặt trời đã lên được phân nửa.

Tiêu Chiến xoay qua cho người kia một ánh nhìn sắc bén, Vương Nhất Bác rất thức thời cười hê hê vài tiếng: "Lần sau nhất định sẽ không như vậy."

Tiêu Chiến không nói gì chỉ 'hừ' một tiếng rồi đi trước.

Vương Nhất Bác ão não chạy theo phía sau. Vừa đi theo Vương Nhất Bác vừa nghĩ, trước đây không phải Chiến ca luôn nhìn mình với vẻ rất sùng bái sao? Sao giờ quen biết được một thời gian lại khác như vậy. Vương Nhất Bác nghĩ liền hỏi ra khỏi miệng: "Chiến ca, lúc trước hình như anh rất thích em." Nói xong câu này Vương Nhất Bác lại ngẫm nghĩ rồi sửa lại: "À không đúng, bây giờ thì em vẫn cảm thấy anh thích em. Nhưng mà hình như không còn giống như lúc trước, em cảm giác lúc trước anh đặc biệt si mê em. Mỗi lần nhìn em ánh mắt đều toát ra vẻ vui sướng, bây giờ cũng vậy nhưng mà hình như pha thêm rất nhiều khinh bỉ."

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói một hồi mà đầu anh ong ong lên vài tiếng. Cái gì mà rất thích, rất si mê em. Được rồi tuy Vương Nhất Bác rất thẳng thắn nhưng anh phải công nhận những điều trên hoàn toàn là sự thật. Tuy vậy đó CHỈ LÀ QUÁ KHỨ.

Tiêu Chiến nói: "Đúng vậy nha Vương Nhất Bác, nhưng từ lúc quen biết với em anh nhận ra được rất nhiều điều. Nên những chuyện em nói ở trên anh không phủ nhận, nhưng anh khẳng định nó đã là dĩ vãng rồi. Hình tượng Vương Nhất Bác trong lòng anh đã sụp đổ từ lâu rồi."

Nói xong còn không quên vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh, rồi đi trước để một mình Vương Nhất Bác ở đó vẫn chưa thoát ra được bốn chữ: đã là quá khứ.

Không được. Nhất định không được!!!

Vì đã lỡ một buổi ngắm mặt trời mọc nên cả hai quyết định sẽ chạy bộ. Lúc hai người đang chạy, thì song song bọn họ có một cặp vợ chồng đang dắt theo một đứa trẻ một nhà ba người cùng dạo quanh công viên. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cũng đang nhìn về phía bọn họ, bất giác hỏi: "Sao vậy. Anh muốn giống như vậy à?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Chỉ là trông họ rất hạnh phúc thôi."

Vương Nhất Bác dừng lại thở hồng hộc, lau mồ hôi ngay trán, cười xán lạn: "Sau này khi em giải nghệ em sẽ nuôi một con cún hoặc một con mèo gì đó, sáng sớm sẽ dẫn chúng đi dạo, rồi đi làm việc, chiều tối lại về nhà chơi với bọn chúng. Một ngày trôi qua như vậy cũng rất tuyệt."

Tiêu Chiến chăm chú nghe, nhưng không thấy Vương Nhất Bác nhắc gì đến hai chữ 'vợ con'.  Mà tình cờ đây cũng là ước muốn của anh.

"Không tồi. Anh cũng muốn như vậy, sau đó còn có thể mở một quán lẩu nhỏ, kinh doanh kiếm sống qua ngày."

"Nếu vậy, thì cùng nhau hợp tác đi. Anh mở quán lẩu, em lái xe đi giao hàng cho anh. Thế nào, rất được đúng không?"

"Không cần em giúp, anh có thể tự đi giao được." Tiêu Chiến hếch hếch mũi, chống nạnh nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười ha ha: "Còn ghét bỏ em? Với lại xe đạp anh còn không biết chạy thì giao hàng kiểu gì chứ."

Tiêu Chiến nghe xong mặt ửng hồng, lại nhe chiếc răng thỏ ra cảnh cáo.

Vương Nhất Bác thấy vậy kéo Tiêu Chiến chạy về khách sạn. Tiêu Chiến hỏi: "Làm sao vậy? Chạy đi đâu đấy?"

"Về khách sạn."

"Làm... làm gì."

"Vừa nãy thấy có một chiếc xe đạp ở khách sạn, về mượn tập cho anh chạy."

"À."

Một lát sau, gần khu công viên một người đàn ông 1m8 đang đỡ người đàn ông hơn 1m8 (>1m8) chạy xe.

1m8 nói: "Anh cứ chạy đi, có em kế bên không ngã được đâu."

>1m8: "Từ từ, từ từ thôi... ấy ấy đừng buông tay ra nhá."

1m8: "Không buông, em sẽ không buông."

>1m8: "Lỡ tập hoài mà sau này vẫn không biết chạy thì làm sao."

1m8: "Trong nhà một người biết chạy là đủ rồi, em đèo anh."

>1m8: "Hả?"

1m8: "Không có gì, mau về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net