Chương 4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Tiêu Chiến khéo léo điều chỉnh cảm xúc, vẫn không tránh khỏi chuyện tay chân nhất thời cứng ngắc bị động, cứ thế để Vương Nhất Bác tùy ý dẫn dắt. Mà mớ cảm xúc chồng chéo kia là Tiêu Chiến tự cảm nhận trong mười mấy giây, vậy nên khi thấy anh có chút ngưng trệ, Vương Nhất Bác liền phát hiện ra điều bất thường, chủ động ngừng tập đứng sang một bên. Tim người nào đó cũng đột nhiên thót lên một cái.

"Chiến ca, em quên mất là chúng ta đã tập hơi lâu rồi."

Vương Nhất Bác quan sát kĩ nét mặt Tiêu Chiến, tuy rằng bản thân đã cố gắng hướng dẫn theo cường độ vừa phải, nhưng thấy mồ hôi anh lấm tấm trên thái dương, hai sợi tóc bên mái cũng bị tuột ra chờm xuống mặt chắc chắn rất ngứa, không khỏi có chút tự trách.

Bấy giờ chút chột dạ trong lòng Tiêu Chiến vơi bớt đi, toàn thân anh mới dần thả lỏng, nhưng đâu nghĩ lại khiến cậu nhóc kia trở thành áy náy như vậy, liền cười xuề xoà:

"Không sao, em cũng biết ngồi không anh cũng..."

"Sau này bị toát mồ hôi phải nói với em."

Tiêu Chiến chưa nói hết đã bị một giọng nghiêm nghị của Vương Nhất Bác ngắt lời. Tay cậu nhanh đưa lên, nhẹ nhàng vén chút tóc mái xoà xuống của anh ra sau mang tai. Khi ngón tay khẽ lướt qua cảm nhận làn da anh ấm nóng, ánh mắt Nhất Bác lại thêm mấy phần trùng xuống.

"Anh dùng cả hai quạt đi."

"Đa tạ lão Vương."

Vương Nhất Bác đưa quạt của mình cho Tiêu Chiến, sau đó lại mím môi đứng cách thêm một khoảng cho người ấy bớt ngột ngạt.

Quả thật, khi hơi thở Vương Nhất Bác không còn san sát bên cạnh, Tiêu Chiến mới bình tâm lại được. Anh thở một hơi sâu, nhắm mắt dưỡng thần, lúc mở mắt ra...

Tiêu Chiến lén nhìn thiếu niên đứng cách mình chỉ mấy bước chân, đầu đội phát quan, bạch y phiêu dật, tay cầm Tị Trần, thân thẳng như tùng, cả người toát lên vẻ chính trực nhã nhặn, cũng có chút lạnh lùng đạm mạc, như gần như xa, tràn đầy tiên khí.

Tiêu Chiến trong khoảnh khắc như nhìn thấy Lam Vong Cơ hiện thân, cũng mơ hồ thấy cậu nhóc kia trong đó, như có như không, như thật như ảo. Anh chẳng thể phân định rõ ràng, ai là Lam Vong Cơ, ai là Vương Nhất Bác...

Cảnh vật xung quanh chợt trở nên mờ ảo, cả thế giới chỉ xoay quanh bóng lưng thẳng tắp đoan chính của người kia.

Đã nhập vai sâu đến vậy từ bao giờ...

Đúng là không khỏi tự cười mình một cái.

Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, ngươi động tâm cũng không kém Lam Vong Cơ là bao. Chỉ tiếc cho kẻ thiếu niên từng tài hoa đầy trời, sau này thành Di Lăng lão tổ cũng khiến người nghe phải sợ hãi, ngươi hiểu được lòng thế nhân, lại không hiểu nổi chính tâm mình...

Vậy đoạn tình cảm này, hứa với ngươi sẽ thể hiện cho thật tốt.

Tiêu Chiến nhìn lại cuốn kịch bản, lại ngẩng đầu lên mỉm cười gọi người:

"Lam Trạm, đợi ta đi dặm lại make up."

Vương Nhất Bác vẫy tay với Tiêu Chiến, nhìn theo bóng người ấy đi khuất hẳn, mới thôi không nhìn nữa. Người ấy vừa gọi cậu là Lam Trạm...

"Tiêu Chiến, em đúng là diễn vai Lam Vong Cơ, nhưng em là Vương Nhất Bác."

Chút khó chịu trong lòng dâng lên, lại tạm thời lắng xuống. Vương Nhất Bác mím nhẹ môi, mớ cảm xúc khi nãy bây giờ mới được dịp đem ra, hồi cảm từng chút một.
Tai cậu cũng bắt đầu... đỏ lên rồi.

Vừa bước vào phòng hoá trang, Tiêu Chiến đã thấy quản lí Trương đứng đợi mình ở cửa. Chị trông thấy anh, còn đưa đồng hồ lên xem, có lẽ đã đứng đây đợi hơi lâu rồi.

Tiêu Chiến mím môi, bắt đầu thấy bất an. Quản lý Trương ngoài dẫn dắt anh còn bận rất nhiều việc, không thường xuyên ở lại phim trường, bình thường nặng nhẹ gì cũng cử trợ lý. Vậy nên bỗng dưng thấy chị xuất hiện ở đây, lại nghiêm túc nhìn anh như vậy, Tiêu Chiến liền biết có chuyện không hay.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Quản lý Trương cuối cùng cũng đợi được Tiêu Chiến, việc quan trọng khiến chị phải lặn lội tới tận đây gặp mặt, cũng không thể đứng ngoài cửa trao đổi qua loa. Đến lúc hai người ngồi xuống, ngó xung quanh dám chắc nhân viên của của đoàn không có ai để ý, quản lý Trương mới cất lời:

"Em và Vương Nhất Bác ở phim trường có phải rất hay đánh nhau không?"

Tiêu Chiến thấy vẻ mặt quản lý Trương có vẻ căng thẳng, đã phần nào hiểu ra vấn đề, tưởng chuyện gì nghiêm trọng, vội xua tay giải thích:

"Chị Trương, không phải như chị nghĩ đâu, bọn em quan hệ rất tốt, chỉ là... thi thoảng trêu đùa nhau một chút."

"Chị biết." - Quản lý Trương thở ra một hơi, rõ ràng Tiêu Chiến mấy ngày nay không cập nhật thông tin gì cả: "Ảnh hậu trường của hai người bị leak ra, hai em đều không nói chuyện, có đôi lúc chụp đúng cảnh hai người đang đánh nhau, trên mạng đều nói hai em quan hệ không tốt."

Tiêu Chiến lần nữa phủ nhận:

"Tuyệt đối không có. Em và Nhất Bác nói chuyện rất hợp nhau." - Tiêu Chiến ngừng lại một lúc, nghĩ ra gì đó liền tiếp lời: "Nhưng chẳng lẽ chỉ tung ảnh chứng minh bọn em bất hòa, mặc kệ những tấm bọn em vui vẻ thân thiết?"

Quản lí Trương nghe anh nhắc tới, biểu tình càng nghiêm trọng:

"Chắc chắn là có chụp được, nhưng  blogger chưa leak ra, chắc phải đợi dịp. Dù sao thì leak ảnh nào với cả em lẫn Vương Nhất Bác đều bất lợi." - Quản lí hạ giọng nhắc nhở: "Tiêu Chiến, dạo gần đây hai người sắp cùng tham gia Sáng Tạo 101, chị lo lắng trong đoạn thời gian này sẽ tung ảnh lên, bởi vậy bây giờ em cẩn thận chút. Thời gian nhạy cảm này, đừng quá thân thiết, đợi qua đi rồi tùy em."

Tiêu Chiến định nói gì đó, Quản lí Trương lại phân tích thêm:

"Nếu bị leak ảnh hai em thân thiết, dư luận sẽ bị dẫn dắt theo hướng nào, chị cũng không biết đâu. Chắc là em cũng không muốn mình và Vương Nhất Bác bị nói là cọ nhiệt rồi vì muốn nổi mà..." - Chị Trương ngập ngừng khó nói: "Chính là cố tình tỏ ra thân thiết, gần gũi ấy. Em hiểu ý chị mà."

Lời này nói xong, không khí bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Tiêu Chiến đương nhiên hiểu ý quản lí Trương muốn nói.

Anh hơi mím môi, tâm trạng có chút nặng nề.

Giới giải trí chính là như vậy, bề ngoài hào nhoáng hoa lệ, bên trong không biết lại âm u đen tối đến nhường nào. Làm người của công chúng luôn phải chịu áp lực từ bốn phía, bỗng nhiên một ngày nào đó tỉnh dậy thấy mình bị bôi đen đến thảm thương mà không rõ tại sao.

Dù sao thì anh cũng không muốn những tin tức không hay ảnh hưởng đến cậu nhóc kia, cần cẩn thận thì cẩn thận hơn một chút.

Tiêu Chiến gật đầu đáp ứng, cũng nghĩ sẽ nhắc nhở cậu nhóc kia một chút:

"Em hiểu rồi."

***

Từ ngày hôm đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trên phim trường đều hạn chế tiếp xúc thân cận, mọi người trong đoàn làm phim đều hiểu rõ thời điểm này là thời điểm nào nên cũng không quản nhiều.

Mà hai người bọn họ tuy giao tiếp trực tiếp ít nhưng vẫn ngày ngày nhắn tin qua lại với nhau, gửi nhau đủ thứ hay ho.

Đặc biệt là Vương Nhất Bác một hôm đột nhiên gửi ảnh selfie của mình cho Tiêu Chiến:

Vương Nhất Bác <Nhìn nè Chiến ca, anh thấy thế nào?>

Tiêu Chiến đợi ảnh tải lên thành công liền nhấn vào xem, đến khi nhìn rõ người kia, trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu, cơ thể đột nhiên căng cứng, anh luống cuống tắt đi, trả lời lại:

Tiêu Chiến <Vương Nhất Bác, em gửi ảnh này cho anh làm gì hả! Em tự luyến vừa thôi, muốn anh khen em đẹp trai à!>

Trong ảnh, tóc Vương Nhất Bác đẫm nước, tóc mái rủ xuống chạm khẽ vào lông mi, từng giọt nước theo đường nét hoàn mĩ của khuôn mặt chảy xuống, quyến rũ cũng đẹp đến mê người.

Vương Nhất Bác <Không phải hôm trước anh bảo em gửi anh ảnh selfie à?>

Vương Nhất Bác thấy phản ứng của Tiêu Chiến liền có chút buồn cười, lại nhìn lại giờ trên điện thoại, thấy đã khuya liền nhắc nhở:

Vương Nhất Bác <Thôi anh ngủ đi, mai còn phải quay phim nữa. Mai em duyệt lại động tác nhảycủa anh một lần nữa>

Bên kia rất lâu không có hồi âm, anh nghĩ chắc người kia đã ngủ quên rồi, định tắt điện thoại, trên màn hình lại đột nhiên nhảy ra tin nhắn:

Tiêu Chiến <Lão Vương ngủ ngon>

Vương Nhất Bác ngỡ ngàng vài giây, sau đó khóe môi từ từ cong lên, cười vô cùng rạng rỡ vui vẻ, trong lòng một mảnh ngọt ngào, nhanh chóng gõ chữ đáp lại:

"Chiến ca cũng vậy."

***

Qua mấy ngày luyện tập, cuối cùng cũng đến đêm ghi hình Sáng Tạo 101. Chỉ có điều lịch trình của hai người dày quá, đều là di chuyển vội vã từ địa điểm khác đến, mỗi người một phòng make up, xong liền lập tức ghi hình. Vương Nhất Bác cũng chưa kịp nhìn thấy Tiêu Chiến trong hậu trường lấy một cái.

Lúc mở đầu chương trình có phát một đoạn clip, cut một số cảnh của các minh tinh học trưởng và thực tập sinh. Vương Nhất Bác ngồi ở ghế cố vấn mà có chút thấp thỏm lo lắng chưa từng xuất hiện

Nguyên do là thế này, buổi tập hôm đó Vương Nhất Bác tình cờ đến rất sớm, bước vào phòng tập liền thấy tổ sản xuất chuẩn bị một hàng standee của các minh tinh học trưởng, làm rất dụng tâm, dáng người rất giống thật. Còn lí do vì sao cậu biết?

Xem nè, standee của Chiến ca nhà cậu đúng là vừa một vòng ôm~

Nhưng Vương Nhất Bác nhìn đi nhìn lại, bỗng thấy có chút không thuận mắt.

Vương lão sư nhanh chóng phát hiện được vấn đề, việc lớn không thể chậm trễ, cậu liền nâng standee của Tiêu Chiến lên, nhẹ nhàng cẩn thận, một tay ôm lấy eo, một tay nâng cổ, cẩn trọng như với người thật, khéo léo đặt cạnh standee của mình.

Hoàn hảo!

Không hổ là Vương Nhất Bác!

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cậu cũng nôn nóng quá rồi, nhỡ đâu khi ấy tổ đạo diễn đã để sẵn máy quay ở góc phòng...

Cũng may, trong video không nhắc đến chuyện này, khiến trái tim đang đập liên hồi của cậu cuối cùng cũng bình ổn lại.
 
***
    
Tiêu Chiến ở phía sau khán đài chuẩn bị lên sân khấu trình diễn, tâm trạng hồi hộp, liên tục đan tay vào nhau.

Anh mong mình sẽ làm tốt, cũng mong có thể sớm gặp được Vương Nhất Bác, có thể để em ấy thấy được sự cố gắng của mình.

Thực ra khi còn ở trong phòng chờ cùng các thực tập sinh, anh vẫn luôn theo dõi màn hình, đôi khi Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào máy quay, không hiểu sao Tiêu Chiến lại có chút vui vẻ như cậu nhóc ấy đang thật sự nhìn mình.
 
Cả buổi diễn, Vương Nhất Bác vẫn luôn cười khích lệ thí sinh, chỉ khi đến tiết mục "Tôi là loại con gái như vậy", tựa hồ như có thêm mấy phần tự hào. Duy chỉ một người nhận ra tâm ý thật sự, cuối bài diễn đứng một hàng trên sân khấu, tuy cố gắng không nhìn, những vẫn không kìm được liên tục cười ngại ngùng.

Kết thúc đêm hôm đó, vừa vui nhưng cũng vừa mệt, Tiêu Chiến lết về đến khách sạn, tẩy trang, ăn nhẹ, còn thay đồ xong đã quá nửa đêm.
 
Chắc tầm này người ấy đã đi ngủ rồi, nhưng anh vẫn không tự chủ được mở điện thoại lên.... nghĩ thế nào, lại đánh liều gửi đi một câu:

Tiêu Chiến <Em ngủ rồi à?>
....

Tiêu Chiến nhấn gửi xong có chút ngỡ ngàng, luôn tự hỏi xem rốt cuộc mình làm thế này làm gì.

Trầm mặc mấy giây, Tiêu Chiến lại tự cười mình, bỏ điện thoại sang một bên, đặt lưng xuống ga giường mềm mại.

Bỗng điện thoại anh đột nhiên kêu "ting" một tiếng.

Vương Nhất Bác <Chưa. Em đợi lời chúc ngủ ngon từ anh>

------------------------------------------------------

Author: Hoàng Tôn

Beta and Edit: Hoàng Thượng & Hoàng Thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net