Chương 20 : Gặp mặt trưởng bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên phải kể đến, thái độ của Vương Nhất Bác khi ngồi đối diện với nhân vật hô phong hoán vũ nơi thương giới này có điểm không được cung kính.

Người đàn ông vận tây trang đắt tiền, mặc dù ở ngưỡng tuổi ngũ tuần vẫn không che giấu được nét đàn ông khí phách lại uy nghiêm vạn phần kia, thấy ông ta chầm chậm đem điếu thuốc đang hút dở dí vào gạt tàn pha lê, tắt ngóm.

Anh ngồi đối diện Tiêu Vĩnh Phong, ngoài lời chào lúc ban đầu, đều không mở miệng nói lấy nửa lời, thái độ bình bình đạm đạm như thể cái gì cũng không liên quan tới mình.

Tiêu Vĩnh Phong nheo mày đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Cậu có hút thuốc không?"

Nói đoạn lấy từ bao thuốc ra một điếu xì ga cuba, nhẹ nhàng rút thêm một điếu nữa, điệu bộ chờ đợi hướng về phía Vương Nhất Bác.

Anh không khách khí nhận lấy, thuận miệng đáp lại một lời, "Cảm ơn ngài."

Lúc Tiêu Vĩnh Phong định đem bật lửa đốt thuốc liền phát giác ra bản thân không mang theo, ông ngại ngùng cười, vừa có ý định hạ điếu thuốc xuống đã thấy người con trai phía đối diện đứng dậy vươn về phía mình, tay cầm một chiếc bật lửa mạ bạc lễ phép có ý châm thuốc hộ.

Trong chốc lát, ánh mắt của Tiêu Vĩnh Phong liền mềm mại hơn vài phần.

"Cậu xem, tôi đến tuổi này rồi vẫn còn thích lo chuyện bao đồng." Ông bình tĩnh rít một hơi thuốc, đem hương vị cay ngọt mạnh mẽ của xì gà thơm nồng tràn ngập trong từng khoảng thân thể, khiến từng dây thần kinh trong chốc lát liền dễ chịu hơn rất nhiều.

"Cậu nhìn có lẽ cũng để ý, cũng sẽ thấy tôi chỉ có ba đứa con, mà đứa nào trong đầu cũng có suy nghĩ chống đối lại tôi."

Tiêu Vĩnh Phong châm thuốc xong, cảm thấy thư thái hơn trăm vạn lần, cũng không hề tỏ ra chút thái độ khó chịu nào với anh.

"Dù sao tôi và cậu cũng là lần đầu tiên tiếp xúc nên tôi không lo ngại gì, chỉ muốn nói, yêu Tiêu Chiến hoàn toàn bất lợi cho cậu. Gánh nặng khi yêu nó đặt trên vai cậu, căn bản là vô cùng nặng nề. Cậu sẽ chịu không được."

Vương Nhất Bác một mực bảo trì im lặng, không đáp lời cũng không phản kháng, ánh mắt hoà nhã quan sát Tiêu Vĩnh Phong.

"Cậu cùng thằng bé qua lại được bao lâu rồi?" Ông đơn giản cất tiếng hỏi.

Anh im lặng suy nghĩ, cũng âm thầm đem thời gian vừa qua ra đếm đếm.

Xét theo ý nghĩa trong lời nói của chủ tịch Tiêu đây, "qua lại" mang hàm ý vô cùng thâm sâu ái muội, nhưng Vương Nhất Bác cũng không thèm đem sự tình nói ra, cứ như vậy không phủ nhận mà cứ giả ngây giả ngô như muốn thừa nhận.

Nếu không tính thời gian năm năm trước gặp mà như không gặp mấy lần ở quân ngũ, có thể xem như quen biết cậu được mấy tháng. Thời gian không nhanh không chậm, cũng không thể tính là nhiều, nhưng tuyệt đối sâu sắc.

Quãng thời gian ngày xưa, trong trí nhớ của anh Tiêu Chiến là một tên nhóc gầy như gậy trúc, gương mặt trắng trẻo mà kiêu ngạo, hai má không có chút thịt nào, thoạt nhìn như một cậu học sinh cấp 2. Chính vì cái thái độ bất cần làm cho người ta sinh khí đó của Tiêu Chiến, anh cũng không muốn để vào mắt cho nên mới mất một khoảng thời gian lâu như vậy mới nhận ra cậu.

Lần nhận ra cậu là em trai của tên bạn thân Tiêu Huyền kia, chính là vào một ngày rảnh dỗi mở tập ảnh chụp hồi đi quân ngũ, thấy ở thấp thoáng mép ảnh có khuôn mặt cứng đơ như cá chết của ai kia. Anh cũng rõ ràng nhớ, bức ảnh chụp vào một ngày các vị cán bộ cấp cao cho phép thân nhân tới thăm. Cậu nhóc kia vẻ mặt phẫn uất xuất hiện vào giờ chót, chẳng ở lại được mấy hồi đã đi.

Lúc ấy Vương Nhất Bác mới ngây ngẩn, sau cùng cười nhạo trong lòng chính mình quá là đãng trí đi.

Duyên phận thực chất sẽ không dễ dàng buông tha cho ai đâu.

"Tôi quen cậu ấy được hơn ba năm."

Cái này không phải là nói dối! Đúng là ba năm quen nhau, chẳng qua thời gian tiếp xúc chưa hơn ba tháng...

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không bận tâm giải thích.

Vẻ mặt của Tiêu Vĩnh Phong phức tạp xuyên qua làn khói xì gà mỏng manh, anh nhìn mà không thể thấu được tầng tâm tư sâu xa kia của ông.

"Đã ở bên nhau lâu như vậy rồi sao?"

"Vâng."

"Vậy cậu hẳn là rất thích nó đi?"

Lời nói vừa dứt, Tiêu Vĩnh Phong nhanh nhẹn nắm bắt được hình dáng gương mặt của Vương Nhất Bác có một chút cứng ngắc sau đó liền biến mất. Anh trầm mặc cúi đầu, mở miệng một tiếng, "Mạn phép."

Sau cùng Vương Nhất Bác cúi đầu, châm thuốc.

Lòng phải say một chút, mới có thể đem tấm chân tình thực sự nói ra cho bằng hết.

Rít một hơi dài, chờ đợi cho hương vị mềm mại cay nồng của xì gà lan tràn trong thân thể, Vương Nhất Bác không ngăn được mà xúc động, "Xì gà Cohiba của La Habana?"

Mùi hương đẳng cấp, tư vị thì không thể diễn đạt thành lời, chỉ cần một hơi thuốc cũng đủ đem một con người tâm trí vụn vỡn nhất vực dậy toàn bộ tinh thần.

Tiêu Vĩnh Phong cười cười, "Không nhìn ra cậu Vương đây là người biết thưởng thức xì gà như vậy, cậu thoạt nhìn còn rất trẻ."

"Xì gà không riêng gì dành cho các vị trưởng bối như ngài, đến cả những người nửa năm mươi như tôi cũng không thoát được sức mê hoặc." Anh không nhịn được kinh ngạc cảm thán, "Hương vị quả thật là quá đẳng cấp, so với thuốc lá hoàn toàn là tuyệt đỉnh."

Xì gà Cohiba sản xuất ở La Habana nhập khẩu đường hàng không từ Cuba về đến Trung Quốc, giá trị của một điếu thuốc còn có thể lên tới mấy trăm USD, từ vẻ bề ngoài, màu sắc, hương thơm, mùi vị, đến cả khói trắng tản ra cũng mang theo sự hoà hợp đến sững sờ. Đối với giới thượng lưu, xì gà thường được yêu thích hơn nhiều.

Vương Nhất Bác tự nhận khả năng tài chính của mình không tồi, dù không hẳn là được xếp vào giới thượng lưu nhưng cũng không phải hạng tầm thường, mức chi tiêu của anh sẽ không quá mức kì kèo dè dặt. Trước đây rảnh dỗi thường hay sưu tầm xì gà, bởi lẽ so với thuốc lá, xì gà có loại tư vị dịu dàng nhưng mãnh liệt hơn, rất dễ khiến cho lòng người tĩnh tâm lại.

"Cohiba này chọn lọc ra Bihike vẫn là tuyệt vời nhất, bất quá mỗi năm chỉ sản xuất số lượng có hạn. Dù đặt hàng như thế nào cũng về không được." Người đàn ông tiếc nuối cười, đem một hơi khói nhả ra.

"Cohiba Bihike cùng Montecristo(*) dù giá thành có khác biệt nhưng hương vị thực ra không chênh lệch là bao, đều là thượng hạng. Tôi có sưu tập vài bộ, nếu ngài Tiêu không chê, vậy tôi đem tặng ngài một hộp Montecristo."

Trước vẻ mặt đầy thành ý chân thực không có chút xu nịnh của Vương Nhất Bác, Tiêu Vĩnh Phong có điểm bất đắc dĩ, nửa cảm thấy chàng thanh niên trước mặt này đây rất vừa mắt, nửa lại vì bản thân đã lăn lộn nơi thương giới này mấy chục năm mà muốn tin tưởng cũng thật khó khăn.

"Vậy tôi không khách khí, xin nhận của cậu." Ông gật đầu ưng thuận, đem tàn thuốc thả vào gạt tàn pha lê, "Nhưng còn những chuyện khác, vẫn là không chiều theo ý của cậu được. Tiêu Chiến -"

"Tôi thật sự rất thích Tiểu Chiến."

Anh chậm rãi cắt lời.

Cũng không để ý đến đôi mắt mở lớn của Tiêu Vĩnh Phong, đầu hơi cúi thấp, anh đăm chiêu nhìn điếu xì gà trong tay từ từ cháy.

"Trong mắt ngài, tôi quả thật chỉ là một tên nhạc sĩ đã hết thời, người người đều ghét bỏ. Đặt tôi cạnh cậu ấy, căn bản là không có lấy nửa điểm tương xứng. Tiêu Chiến rất nổi bật, tương lai của cậu ấy vô cùng rực rỡ, còn tôi thì lạc thời, đã trở thành một phế nhân, vô dụng đến đáng thương.  Cậu ấy nhận vụ kiện của tôi, tiền bạc đều nói là không quan trọng, hết lần này tới lần khác vì tôi mà cố gắng. Thậm chí sau khi phiên toà kết thúc, tôi được xét trắng án, cậu ấy vẫn ở bên tôi."

"Hàng ngày khi tôi ở nhà yên lặng hút thuốc, cơm cũng không buồn ăn, mạng sống duy trì trong sự tuyệt vọng của chính mình, chỉ có Tiêu Chiến ở bên cạnh tôi, trở thành nguồn động lực to lớn nhất của tôi. Cậu ấy cùng tôi ăn cơm, cùng tôi xem tivi, cùng tôi uống rượu, nhưng lại không cho phép tôi hút thuốc nữa... Đã lâu lắm rồi, tôi thử bỏ thuốc nhưng không thành, vậy mà cậu ấy chỉ nói một lời, bàn tay tôi lại vô tri vô giác mà vứt đi điếu thuốc trong tay."

"Cậu ấy... trong khoảnh khắc tôi cô độc nhất, đã không rời bỏ tôi, đã ở bên bảo vệ tôi."

Đôi mắt đen tuyền như màn đêm phủ ngợp một tầng sương mờ, thanh âm trầm khàn điềm tĩnh vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Tiêu Vĩnh Phong yên lặng lắng nghe, âm thầm nhận thấy được nỗi bi thương cô đọng trong từng lời, từng lời của chàng trai trước mắt.

"Cho nên ngày hôm nay dù ngài có muốn dùng biện pháp nào bắt tôi rời khỏi cậu ấy vậy thì thực lòng xin lỗi ngài, tôi không thể. Dù cho tôi và Tiểu Chiến không tới được bên nhau, dù cho cậu ấy đối với tôi ngày một chán ghét đi chăng nữa, cũng đều không sao cả. Tôi hiện tại nói những lời này, trong thâm tâm không bắt nguồn từ hi vọng sẽ được người khác chấp nhận tôi, cho phép tôi yêu cậu ấy. Bản thân tôi chỉ hi vọng được ở bên cạnh cậu ấy, được đáp lại những gì cậu ấy đã làm cho tôi, được nhìn cậu ấy sớm có được hạnh phúc cho riêng mình."

"Tôi chỉ muốn Tiểu Chiến có được cuộc sống tốt nhất, như mong muốn của cậu ấy. Phận làm cha chẳng phải đều mong cho con mình được hạnh phúc hay sao? Vậy mà hiện tại, một cái hôn ước đó đều đã đem hai người họ thống khổ suốt bao nhiêu lâu nay, đều đã khiến họ hàng ngày chịu áp lực mệt mỏi." Anh nhợt nhạt cười, giọng nói thật trầm mà cũng thật êm ái, tựa như muốn đem hết những suy tư buồn bực của chính mình thay cho người thiếu niên kia bộc phát lan toả.

Tiêu Vĩnh Phong cũng không thể ngăn được bản thân lặng đi hồi lâu.

"Cha mẹ tôi mất năm tôi bảy tuổi, người thân duy nhất còn lại của tôi là bà nội, bà nuôi tôi lớn lên vô cùng chật vật, bởi lẽ hoàn cảnh gia đình cũng không khá khẩm lắm. Cho đến năm đỗ đại học, bà liền vì bệnh tật mà qua đời. Lúc đó mới thấy, ngoài việc cố gắng ra tôi cái gì cũng không thể làm. Để tồn tại ở xã hội phức tạp này, tôi quả thật mất đi rất nhiều, mà cũng có được rất nhiều."

"Thật may mắn hơn cả, khi mà tôi cái gì cũng không còn, thì tôi lại có được cậu ấy..."

"Cho nên ngài Tiêu, xin ngài, đừng bắt tôi phải rời xa Tiểu Chiến."

...

"Buông ra! Thư kí Triệu, nếu như anh không để tôi vào, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu!"

Tiêu Chiến nóng nảy túm chặt cổ áo của người thư kí, gằn giọng nén lại thanh âm như tới từ địa ngục chực chờ bùng nổ của bản thân.

Hai người này nói chuyện quá lâu!

Vương Nhất Bác trầm lặng hiền lành như vậy, rốt cuộc sẽ bị vị lão gia thâm hậu nhà cậu làm khó đến mức nào!

"Đi ra!!" Tiêu Chiến đưa tay dùng sức đẩy thư kí Triệu, vừa lúc bắt được tay nắm, cửa đột nhiên mở ra khiến cậu mất lực đổ về phía trước.

"Tiêu Chiến!"

Người đàn ông ở ngưỡng cửa có chút thảng thốt phản xạ nhanh, đem chàng trai nhỏ bất động kia giữ lấy chặt bên người, đồng tử đen sắc chăm chú đáp lại ánh mắt mở lớn của cậu.

"Không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy?" Anh lo lắng đỡ cậu đứng thẳng, ân cần nhìn qua người Tiêu Chiến một lượt.

"Anh thế nào? Cha tôi đâu? Ông ấy nói gì, có đe doạ anh không? Có chỗ nào không ổn không?"

So với dáng vẻ điềm tĩnh của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại hoàn toàn trái ngược, sốt sắng bám lấy áo sơmi của anh nhìn ngó gắt gao một hồi, còn đem hai tay túa mồ hôi lạnh của mình ôm lấy gương mặt góc cạnh của Vương Nhất Bác xoay qua xoay lại.

"Tôi có thể có chuyện gì?" Vương Nhất Bác cười cười, đem bàn tay cậu hạ xuống.

"Phải, cậu ta thì có thể có chuyện gì? Còn không phải do mình con náo loạn thôi sao?"

Tiêu Vĩnh Phong từ sau lưng Vương Nhất Bác bước tới, không rõ là vì bản thân Tiêu Chiến sợ hãi hay là do phản ứng có điều kiện suốt bao nhiêu năm mỗi lần cùng vị cha già thâm tàng bất lộ này đối mặt, vừa nhìn thấy ông bước đến Tiêu Chiến đã lập tức đẩy Vương Nhất Bác ra phía sau, thân người cao cao có phần gầy yếu hơn hẳn ra sức làm khiên chắn thay cho anh.

"Cha, anh ấy chẳng làm gì cả! Hôn ước muốn huỷ là do con! Con và Hạo, hai đứa căn bản là không thể cùng chung một chỗ. Nhất Bác vốn dĩ không liên quan, kể cả nếu anh ấy không xuất hiện con cũng nhất định không cùng Tuấn Hạo kết hôn. Con của cha cha phải hiểu rõ rồi, tính cách của con nói là làm, không thích chính là không thích. Chuyện không liên quan tới Nhất Bác, cha đừng động đến anh ấy!"

Vương Nhất Bác nghe rõ từng lời mà chàng trai phía trước đang ra sức nói, nhìn đi nhìn lại cũng thấy cậu ta đang tức giận hệt như một con nhím xù lông. Bản thân mình còn bảo vệ chưa được đã muốn vì người khác mà đấu tranh, quả thật khiến cho anh mãnh liệt nảy sinh cảm giác muốn ôm chặt thân thể này vào lòng.

"Từ lúc nào trong mắt con ta trở thành loại ma quỷ chuyên đi phá hoại người khác thế hả? Ta có lúc nào nói sẽ làm gì cậu ta?" Tiêu Vĩnh Phong khẽ nhíu mày, trước khi Tiêu Chiến nói lại tiếp tục mở miệng, "Mà nhân tiện nhắc tới đó, hôn ước giữa hai đứa, ta có lẽ sẽ xem xét..."

Gương mặt Tiêu Chiến cứng ngắc, hai mắt kích động nhìn thẳng vào cha mình.

"Cha nói..." Cậu khó khăn lặp lại.

"Kết hôn có thể không làm."

"Thật sự?"

Tiêu Vĩnh Phong nhìn nhìn con trai mình, thấy cậu ngẩn người nửa lời cũng không nói được, ý cười trên đuôi mắt phát tán lan toả rộng rãi.

"Sao vậy? Không tin ư?"

"Cha... như thế nào lại đồng ý?"

"Vậy còn con như thế nào mà một lời cũng không mở ra được? Cùng ông già này mặt đối mặt nói chuyện rất khó sao? Ta có ba đứa con, vậy mà mỗi tháng gặp mặt được chúng mày mấy lần, cùng nhau ăn được bữa cơm một năm khan hiếm dành ra được mấy tiếng đồng hồ?"

"Cha, con..."

Tới lúc muốn mở miệng nói ra, bản thân lại phát hiện lời gì cũng không thốt lên được.

Bởi vì Tiêu Vĩnh Phong thân làm cha, lại không bảo vệ chăm sóc được con cái của mình như nghĩa vụ một người cha, những gì ông làm sau khi người phụ nữ ông yêu nhất rời xa chỉ là cắm đầu vào làm việc, làm cho quên đi bằng sạch nỗi đau trong lòng mình, căn bản đã quên đi những đứa trẻ của ông cũng vướng mắc trong tim nỗi đau vô hình dạng không khác biệt là bao.

Cho nên, cậu mới nghĩ rằng người đàn ông vô tình tàn nhẫn như vậy, căn bản là sẽ không bao giờ chờ đợi hay kì vọng bất kì điều gì vào con cái, cũng sẽ không nảy sinh lòng nhớ thương phụ thuộc nào vào ba thằng con trai vô tâm vô phế này.

"Cha lúc nào cũng lạnh lùng, luôn luôn bận bịu. Ngay từ ngày nhỏ đã không bao giờ cùng con và hai anh nói chuyện thân mật. Còn chưa nói tới nếu như không có anh cả, có thể con, hoặc cũng có thể là Huyền đều đã bị cha ép đi theo con đường mà cha mong muốn."

"Phải không? Ai là người năm con tốt nghiệp trung học đã chủ động hướng con đến khoa luật như con mong muốn? Đến việc chuyển đại học cũng phải chọn ra đại học chuyên ngành xuất sắc nhất? Còn quân ngũ, trước khi Tiểu Huyền đi ta sẽ cùng đại tướng nói chuyện nhờ vả ông ấy chăm sóc nó sao? Các con đều coi như vậy là ta gượng ép?"

Tiêu Chiến nhất thời im bặt.

Hai bàn tay nắm lấy vạt áo có chút buông lỏng, nắm tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tinh thần cậu đột ngột sụp đổ mà bản thân cũng không thể làm rõ lí do. Trong lòng liền quặn đau, sống mũi cay xót, đôi mắt phiếm hồng nhức nhối.

"Ta cũng có nỗi khổ riêng, ta rèn luyện các con theo cách của ta, nhưng vẫn thương các con theo cách cứng rắn nhất. Ta yêu vợ mình nhiều đến vậy, chẳng lẽ lại đem những đứa con mà ta cùng cô ấy vất vả sinh ra để bạc đãi ruồng bỏ sao?" Giọng nói của Tiêu Vĩnh Phong chậm rãi cất lên, ánh mắt vẫn ngay thẳng cứng cáp như cũ nhìn Tiêu Chiến.

"Ta lẩn tránh cũng là vì, mỗi lần thấy con, bản thân đều không thể kiềm lòng mà nhớ đến mẹ của các con. Tiêu Chiến, con có biết con và mẹ giống nhau đến mức nào không?"

Tiêu Chiến đăm đăm nhìn ông, trong đầu một mảng hỗn loạn không biết bản thân phải làm gì, bước chân nặng nề xoay đi, gần như là bỏ chạy khỏi nơi này.

Vương Nhất Bác có chút giật mình, quay đầu nhìn lại người đàn ông trước mắt, "Chủ tịch Tiêu, thật thất lễ quá, tôi..."

"Được rồi, cậu đi đi." Tiêu Vĩnh Phong gật đầu, phất tay ý nói anh mau rời đi, tới lúc Vương Nhất Bác vừa bước được mấy bước đã lập tức bị gọi giật lại, "Mà này, cậu Vương."

"Vâng?"

"Xem như là cậu hối lộ tôi thành công, không được quên thuốc của tôi đâu."

Vương Nhất Bác ngây người trong chốc lát, cuối cùng nở nụ cười rồi gật đầu, xoay người rời khỏi.

"Chủ tịch, ngài ưng thuận?" Thư kí Triệu bên cạnh ngoài ý muốn hỏi một lời, trong lòng không khỏi vui mừng.

Tiêu Vĩnh Phong hai tay chắp sau lưng, khoé môi nở nụ cười điềm đạm.

"Ta đây không trị nổi thằng bé kia, vậy đành giao cho người khác trị nó." Ông sầu não lắc đầu, lúc quay lưng định bỏ vào phòng lại chợt nhớ ra điều gì đó, "À, còn chuyện này."

"Vâng, thưa chủ tịch."

"Cậu điều tra kĩ lại cho tôi vụ bê bối của chàng trai kia, sau đó cứ âm thầm giao cho Tiêu Chiến. Nó sẽ biết tự giải quyết."

Cửa phòng đóng lại.

Thư kí Triệu ngơ ngác hồi lâu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ im lìm, không khỏi ngây ngô cười lên.

Trong cái nhà này toàn các giống đực, khó mà hiểu được suy nghĩ của nhau âu cũng là điều thường tình.

Chỉ là tấm lòng của người cha, làm gì có ai có thể phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net