Chương 82: "Tôi làm sao có thể rời bỏ em."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt nghe tin Tiêu Chiến nằm viện xong thì hoảng hốt rời phòng làm việc, đi đến cửa chợt nhớ ra gì đó, lại vòng vào lục tìm trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu đã được anh dán cẩn thận.

Y tá giải thích thương tích của Tiêu Chiến cũng không quá nghiêm trọng, Phác Xán Liệt bình tĩnh gật đầu đi về phía thang máy, lại nghe y tá hỏi: "Trưởng khoa, hai người này gia thế rất lớn sao?"

"Sao cô lại hỏi vậy?"

"Lúc đó anh đang có ca phẫu thuật nên không biết, hai người họ được trực thăng quân dụng đưa tới, dừng thẳng trên sân thượng bệnh viện kìa. Một đoàn người hộ tống họ trông cũng rất khủng bố."

Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, thầm nghĩ, Tiêu Chiến quả thực có địa vị trong cái giới đó, nhưng tới mức để trực thăng đưa tới thì có quá mức khoa trương rồi không, đây cũng chẳng phải là đóng phim.

Cho nên chỉ có thể nói, vị còn lại mới là không thể đụng tới.

Lúc anh đọc được hồ sơ chuẩn bệnh của vị đó, tầm mắt di chuyển qua một cái tên an vị trên mặt giấy, không nhìn thì chẳng sao, mà nhìn rồi trái tim liền lộp bộp rơi không kiểm soát.

"Làm tốt việc của mình là được." Anh nói.

Y tá vâng một tiếng rồi rời đi, một mình Phác Xán Liệt đi thang máy xuống tầng bệnh của Tiêu Chiến. Lúc tiến vào phòng, người bên trong vẫn còn đang miên man ngủ.

Bởi vì rèm cửa được kéo kĩ, đèn bên trong cũng tắt, lúc Phác Xán Liệt mò mẫm bật được công tắc đèn lên liền bị người đang ngồi thù lù bên trong căn phòng doạ đến xanh mặt.

Người nọ thấy anh cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn qua, một hồi sau mới bình tĩnh đứng dậy tiến lại gần Phác Xán Liệt.

"Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu ấy có sao không thôi, doạ bác sĩ rồi phải không?"

Sắc mặc người đàn ông đối diện rất kém, trên thân thể vẫn còn mặc đồ bệnh nhân.

Bây giờ Phác Xán Liệt mới để ý khi bước đi đối phương phải kéo theo bình truyền nước di động, một bên tay bị băng bó kín mít, đi đứng có vẻ vừa cực nhọc vừa bất tiện.

Chăm chú nhìn người kia vài giây, trong đầu chợt nhảy tới hình ảnh máy bay quân dụng bay phần phật trên nóc bệnh viện, vệ sĩ trải dài hai đường hộ tống, cả một tầng lầu đâu đâu cũng là các anh áo đen cao trên mét 8 đai quần lăm lăm súng ống.

Phác Xán Liệt vẻ mặt cứng đờ nhìn người đối diện, khoé môi nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng khó coi.

"Anh bị thương nặng như vậy, vẫn nên trở về giường nghỉ ngơi đi." Đạo đức nghề nghiệp chung quy vẫn còn đó, Phác Xán Liệt rất chân thành mở miệng khuyên nhủ.

Lục gia do dự nhìn người trên giường một hồi, lại chuyển tầm mắt lên người Phác Xán Liệt.

Âm thanh đầy từ tính chậm rãi vang lên: "Anh là bác sĩ phụ trách của cậu ấy sao?"

Người đàn ông liếc nhìn bảng tên đeo trên ngực trái của Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng nói tiếp:

"Tôi thấy hình như là không phải."

Phác Xán Liệt sống lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, gì đây? Ánh nhìn sắc như dao cạo mang tính chất uy hiếp đe doạ đỉnh điểm này là thế nào? Giống như chỉ cần thò tay chạm tới một mẩu chăn, cả cánh tay phạm vào cảnh giới kia sẽ lập tức bị chặt đứt phăng.

"Tôi không phải, nhưng tôi là bạn của cậu ấy."

"Bạn?"

"Đúng..."

"Bạn nào?"

"Thì là bạn đó..." Bác sĩ Phác đang cảm thấy còn căng thẳng hơn cả lần đầu trong phòng mổ.

"Bạn đó?" Người nào đó khẽ nhướn mày: "Là bạn nào?"

Mẹ ơi...

Bác sĩ Phác vô cùng sợ hãi: "Tôi là đàn anh chung trường đại học với bạn thân của cậu ấy, năm xưa có cùng nhau uống rượu vài lần rồi mới dần quen thân."

Anh nhìn người kia trầm ngâm giây lát, bán cầu não xoắn cả vào nhau, xoạch một cái bật ra thành tiếng : "Đại học Y thành phố A, khoá xxx, mã sinh viên 1990xxx."

Lục gia hơi buồn cười đáp lại: "Vậy phiền trưởng khoa Phác để ý cậu ấy một chút, người này thân thể rất yếu."

"Được được!"

"Vậy tôi về phòng đây."

Phác Xán Liệt gật đầu lia lịa, mắt dõi theo người kia ra tới tận cửa mới dám thở ra một hơi. Uy chấn mà vị đó tản ra đè cho người ở cạnh hổn hển không ra tiếng, đáng sợ như gặp ma quỷ vậy.

Anh thở phào nhìn Tiêu Chiến vẫn đang say ngủ trên giường, theo thói quen chỉnh điều hoà cho bệnh nhân thì phát hiện nhiệt độ ổn định rồi, chăn cũng đã được ém cẩn thận.

Mình ở đây tay chân thừa thãi nhìn một thằng đàn ông nằm ngủ làm cái gì? Phác Xán Liệt đờ đẫn nghĩ.

Sau đó lại liên tưởng ra vị vừa rồi không những ngồi trong bóng tối mà còn chẳng rõ là đã ngồi bao lâu nữa kia.

Anh nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên mặt bàn, lấy giấy bút từ túi áo ra viết vài câu dặn dò cho Tiêu Chiến rồi lẳng lặng tắt đèn, kéo cửa ra ngoài.

Lúc đi qua, rõ ràng không hề để ý một bóng người cách đó không xa vẫn đang chăm chú nhìn về phòng bệnh.

Lục gia làm sao có thể không biết người vừa rồi là ai.

Hắn ghét nhất là sự việc ngoài tầm kiểm soát. Cho nên, cuộc đời hắn kể từ khi hắn có thể nắm giữ trong tay, bất kể chuyện gì cũng không được phép lệch khỏi quỹ đạo.

Chuyện của Biện gia phát sinh vừa rồi khiến cho tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ. Vết thương cũ trên người do thời tiết tái phát đau nhức lại thêm cả thương tích mới chồng chất trên cơ thể, ai nhìn thấy hắn cũng sẽ bị lệ khí xung quanh người đuổi chạy cả thước.

Mấy đêm liền thức trắng, cuối cùng Tiêu Chiến bị tiêm cho một liều an thần, tới tận giờ vẫn còn mê man trên giường bệnh, nằm rất ngoan ngoãn, mái tóc đen hơi dài nổi bật trên gương mặt nhỏ trắng bệch, hàng mi rũ xuống như cánh bướm đêm, xinh đẹp động lòng người.

Lục gia bật mở đèn ngủ, thông qua ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy trên bàn có thêm một tập hồ sơ, phía trên là tờ giấy ghi lại nét bút nguệch ngoạc của Phác Xán Liệt.

Không tiếng động mở tập hồ sơ ra, nhìn mực đen hiện lên trên nền giấy trắng ngay ngắn mạch lạc, trong lòng hắn đột nhiên hỗn loạn.

Vẫn cố chấp đến vậy...

Người nằm trên giường trăn trở không yên, mồ hôi chảy dọc thái dương, thân người nhỏ gầy run rẩy từng hồi. Miệng khẽ lầm bầm âm thanh không rõ nghĩa, tiếng nức nở trong cuống họng phát ra, nghe bi thương đến não lòng. Lục gia đặt mảnh giấy xuống bàn, dùng tay gạt mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Chiến rồi dịu dàng nắm lấy tay cậu.

"Đừng sợ." Hắn cúi đầu, thấp giọng thì thầm.

Âm thanh tựa như bùa chú, người kia dần an tĩnh trở lại, sắc mặt không còn doạ người như vừa rồi. Lục gia vén bớt vài lọn tóc loà xoà trên trán cậu, đầu ngón tay vô tình chạm vào hàng mi dài. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt trong suốt khẽ hé mở, mờ mịt nhìn hắn thật lâu.

Mục quang đen tuyền sáng rực, tựa như thông qua ánh mắt ấy toàn bộ thế gian đều được tẩy trần, mọi dơ bẩn mọi tội nghiệt đều trở nên thuần khiết.

Lục gia không nói lời nào, chỉ dịu dàng cúi đầu hôn lên trán cậu.

Hơi thở nặng nề ấm nóng, phủ lên gương mặt nhỏ tái nhợt của Tiêu Chiến. Không hề có chút ẩn giấu nào trong ánh mắt khát khao tràn ngập mê luyến của Lục gia, hắn có cảm giác mình nhẫn nại thật lâu, thế rồi lại nghĩ, rõ ràng đau lòng người này như vậy, làm sao hắn nỡ tổn thương cậu.

"Ngủ đi."

Lục gia nói.

Hắn chỉ vừa thẳng lưng dậy, người kia đột nhiên vươn tay giữ chặt tay hắn.

Lục gia cúi đầu nhìn cậu, phát hiện,

đứa ngốc này vậy mà lại khóc.

Nước mắt không tiếng động lặng lẽ rơi, lăn xuống vỏ gối trắng tinh, lưu lại thành vết tích nơi trái tim hắn.

Hắn nhận ra bản thân thật sự thương xót cậu đến vậy, đau lòng cậu tới mức chính mình cũng chật vật vô cùng.

"Đừng đi..." Âm thanh đứt đoạn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, đâm xuyên vào lòng hắn, đau đớn vỡ nát từng mảnh.

"Đừng đi..."

Bàn tay yếu ớt giữ lấy hắn, như thể đã dùng đến cạn kiệt sức bình sinh.

Tiếng khóc phát ra thật khẽ, nước mắt lặng lẽ lăn dọc gò má nhợt nhạt, chỉ có âm thanh nức nở bị đè nén đến nghẹn ngào nơi cuống họng là không thể che giấu.

"Đừng rời khỏi tôi."

Lục gia vươn tay gạt đi giọt nước mắt nóng bỏng trên má cậu, chậm chạp hôn lên mắt cậu.

"Tôi làm sao có thể rời bỏ em."

Hắn thấp giọng nói.

Yêu em nhiều đến như vậy, đau xót em còn hơn cả mạng mình, tôi làm sao...

làm sao có thể bỏ em?

Phòng tuyến vững chãi hắn gầy dựng nên, những bức tường dày đặc kín mít bao vây lấy trái tim hỗn loạn chưa bao giờ yên ổn, chỉ vì nước mắt của một người mà đồng loạt sụp đổ.

Hắn chưa từng thay đổi, cho tới thời khắc này, lòng vẫn như cũ chỉ hướng về một người.

Nhưng hắn nào đâu kì vọng gì hơn.

Tiêu Chiến vẫn giữ lấy tay hắn, nhìn hắn thật lâu, đứt đoạn thì thào: "Tôi nhớ cậu lắm."

Lục gia không nói gì, khẽ "ừ" một tiếng, cúi người ôm cậu vào ngực, mặc kệ cánh tay bị thương buốt đau từng đợt.

Hắn là kẻ đã vào sinh ra tử, đầm mình trong mưa máu gió tanh không rõ đã bao nhiêu lần, để rồi vẫn chẳng kiềm được lòng mà yếu đuối hèn mọn. Hắn chỉ dám tham lam ôm cậu, như thể chỉ trong giây lát nữa cậu sẽ tan biến vào khoảng không mênh mông nào đó, rồi hắn lại trở về với thế giới mờ mịt tối tăm của mình.

Bao nhiêu cũng không đủ.

Không đủ cho những tháng năm ròng rã kiệt quệ.

Người trong lòng vì mệt mỏi mà nhắm mắt, Lục gia nhìn cậu thật sâu, bàn tay cẩn thận vuốt ve từng đường nét gương mặt.

Thời điểm hắn buông cậu rời đi, trên tay nắm chặt tờ giấy đến nhăn nhúm.

Đứa ngốc này liều mạng như vậy, cố chấp biết bao, khiến cho hắn năm lần bảy lượt đều không nén được mà phiền muộn.

Bao nhiêu năm vẫn cứ cố chấp đến như thế, tính cách mãi không chịu thay đổi.

Lục gia buông tay cậu, bước chân vừa nhấc, tiếng gọi nhẹ tênh lại vang lên một lần nữa.

"Tôi xin lỗi."

Khoảng cách không xa.

Đủ để hắn nghe được giọng nói của người kia.

"Xin lỗi cậu, Nhất Bác..."

Đủ để chấn động trong lồng ngực lan đến tê buốt toàn thân.

Khi hắn quay đầu lại, người kia đã nặng nề thiếp đi.

Giống như đã chờ rất lâu, rất lâu mới có thể nói ra thành lời. Phải dùng đến cạn kiệt sức lực mới có đủ dũng khí yếu ớt lên tiếng.

Nhưng cớ sao,

lòng hắn lại thương tâm đến vậy?

.

.

..

...

Nhắc nhở nhỏ:

Phác Xán Liệt là tiền bối cùng trường Y với Trịnh Phồn Tinh, Tiêu Chiến có giao tình khá tốt với Phác Xán Liệt, từng nhờ anh giúp đỡ chuyện gì đó.

Xuất hiện chương 70.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net