12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu hợp cẩn, còn gọi là rượu hợp hoan, lấy nghĩa bách niên hảo hợp năm tháng trường hoan, là thứ đồ tốt động tình mê người đặt trong phòng tân hôn cho tân lang tân nương.

Tả Gia Đức lần đầu tiên biết về loại rượu này, không nhiều cồn không nồng vị, thơm ngọt uống êm như rượu hoa quả, một bình nhỏ xíu đã có thể khiến kỳ phát tình của khôn trạch ập đến như đê vỡ bờ.

Theo lý mà nói Tiêu Chiến từng uống loại rượu này rồi mới đúng, ít nhất cũng không đến mức không hề biết chút gì, không biết đây là gì, nhưng đêm động phòng hoa chúc năm ngoái Vương Nhất Bác căn bản không hề có ý động vào y, đương nhiên sẽ không để y uống nhầm loại rượu này, cứ như vậy y hoàn toàn không biết rượu hợp cẩn lại có công hiệu như vậy, thậm chí không biết rượu được đặt trong hôn phòng của đôi tân lang là rượu hợp cẩn.

Nếu không cũng sẽ không để mặc cho Tả Gia Đức chuốc mình bao nhiêu như thế.

Ngay giây phút cuối cùng còn tỉnh táo thỏ con biết hình như mình đã gây họa rồi, không chỉ lén uống rượu, còn uống tới mức xảy ra chuyện.

Người hầu đứng canh ở ngoài cửa hôn phòng đa số là người hầu bồi giá mà Tả Gia Đức đưa từ Tướng phủ tới, bấy giờ vừa nghe thấy tiểu công tử nhà họ run giọng kêu Cảnh Vương phi xảy ra chuyện rồi, ngay lúc đó trong lòng đã loạn cào cào không lo được gì khác, vội vàng nửa chạy nửa lăn lao đến tiền viện, nhưng đợi tới khi bọn họ khó khăn lắm mới chạy được tới nơi, tiền viện làm gì còn bóng dáng của Vương Nhất Bác và Tiêu Tử Hách nữa.

Người hầu kẻ hạ chạy có nhanh hơn nữa cũng không thể so được với những ám vệ võ công cao cường.

Áng chừng nửa khắc trước, Vương Nhất Bác đang trò chuyện vui vẻ với một bàn các đại thần, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ám hiệu khiến con ngươi hắn lập tức co lại.

Đây là ám hiệu của ám vệ mà hắn để lại bên cạnh Tiêu Chiến, mấy người đó nếu không phải bắt buộc thì sẽ không rời khỏi phạm vi xung quanh Tiêu Chiến nửa bước, bấy giờ xuất hiện ở đây, vậy chắc chắn là Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện rồi.

Hắn mượn cớ đi tìm người rời khỏi bàn rượu, sau khi nghe thấy rõ ràng ám vệ nói Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện, không cả sững sờ đã trực tiếp bước nhanh về phía hậu viện.

Ám vệ nhanh nhẹn hoạt bát, lại làm bộ như hạ nhân bưng rượu trong phủ ghé tai Tiêu Tử Hách nói mấy câu, nhiệm vụ mời rượu liền rơi lên người Tiêu Tử Việt.

Lúc Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới viện của Tiêu Tử Hách đã sắp không kịp rồi. Hắn ào một cái xông vào trong viện, đã bị mùi mật đào của Tiêu Chiến xộc thẳng lên mặt tới mức choáng váng đầu óc, còn có một mùi vị nhàn nhạt khác nữa, hắn ngửi không rõ lắm, cũng không có thời gian nghiêm túc phân biệt.

Kỳ thực Tiêu Chiến ở trong phòng đang cố hết sức khống chế chất dẫn dụ của mình, đóng chặt cửa chính cửa sổ khiến mùi thơm ngọt ngào của mật đào bị nhốt trong phòng không lọt ra ngoài được mấy, đại khái do Vương Nhất Bác quá mức nhạy cảm với thứ mùi này, nên mới cảm thấy hương thơm này ngập tràn trời đất.

Tiêu Chiến quả thực vô cùng khó chịu, cả người y đang trong trạng thái mềm nhũn mê ly, đôi mắt lim dim thành một đường nhỏ, cố gắng giữ tỉnh táo, đã đến lúc này rồi, y cuối cùng cũng phản ứng ra mình đây là bị ép cho phát tình.

Y nhìn Vương Nhất Bác xông về phía y như đang trông mong thần phật, dư quang lại trông thấy Tiêu Tử Hách hình như cũng lảo đà lảo đảo đi vào sau, tiếp sau nữa thì ý thức của y đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo rồi.

"Vương gia." Vừa lên tiếng đã là giọng điệu khiến người ta thương yêu. Y buộc phải lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng. Vương Nhất Bác cởi áo khoác lông cừu của mình xuống, đắp lên người Tiêu Chiến che y lại kín như bưng. Sự bao bọc thuộc về chất dẫn dụ ngăn cách mùi mật đào tiết ra ngoài trong thời gian ngắn ngủi, Vương Nhất Bác không có bất cứ sự trì hoãn nào nữa một phát bế Tiêu Chiến dậy xông ra bên ngoài: "Là ta, ta tới rồi, đừng sợ." Chiếc áo khoác đem theo một chút chất dẫn dụ của Vương Nhất Bác không khác nào hạt muối bỏ bể, bọn họ buộc phải lập tức quay về Vương phủ. Yến tiệc long trọng mới trôi qua được một nửa, xe ngựa của Cảnh Vương phủ đã tránh khỏi đoàn người hối hả rời đi từ cửa sau Hầu phủ.

Trên xe ngựa, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm ấp trong lòng vỗ về trấn an, mùi mật đào bị áp chế nhanh chóng phả ngược lại một cách mãnh liệt khiến y rất nhanh đã không thỏa mãn với chiếc áo chỉ có mùi đàn hương lạnh nhàn nhạt. Cơn nóng rạo rực trong người giống như mồi lửa vọt lên trên khiến y gần như muốn cháy bừng bừng, mỗi tấc da tấc thịt của y đều khát khao chạm vào thuốc giải đang ôm lấy y, thế là y bắt đầu liều mạng chui vào lòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vô thức kéo quần áo mình, cần cổ và xương quai xanh hồng hào giãy giụa khỏi tầng tầng lớp lớp trói buộc dán lên ngực hắn, hắn trước tiên mạnh mẽ cắn rách môi dưới của mình để giữ tỉnh táo, sau đó nhanh tay nhanh mắt ấn chặt bàn tay không an phận của Tiêu Chiến: "Ngoan, bé cưng, không kéo cái này." Xe ngựa lắc lư chòng chành trên nền tuyết chỗ sâu chỗ nông, chỉ có khoảng cách hai con đường mà xa xôi tưởng như cách cả nửa cái kinh sư, đúng lúc Tiêu Chiến gần như không nhịn được sắp sửa sụp đổ gào khóc, bọn họ cuối cùng đã về tới Vương phủ.

"Không một ai được phép ở lại Đông Uyển, toàn bộ ra ngoài canh gác, để một con ruồi lọt vào bổn vương hỏi tội các ngươi."

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến đang khóc thút thít nghẹn ngào lên trên giường, bấy giờ mới có thời gian hít thở dồn dập. Tiêu Chiến sắp điên rồi, hắn cũng sắp điên rồi, môi lưỡi hắn bị hắn cắn rách, vị máu tanh tràn ngập trong yết hầu, hắn bê ly trà lạnh trên bàn lên nốc một ngụm lớn, sau đó đóng chặt cửa sổ lại. Tiếng thở dồn dập của Tiêu Chiến trộn lẫn tiếng khóc nỉ non, trên mặt phiếm hồng, chiếc áo của Vương Nhất Bác trên người y bị y hất ra vứt trên mặt đất, quần áo của y cũng sắp cởi sạch rồi, lỏng là lỏng lẻo lộ ra một mảng cơ ngọc ngà trước ngực. Tiêu Chiến vô thức lúc này dưới tác dụng của thuốc căn bản là một người hoàn toàn khác, Vương Nhất Bác lấy hộp cao mỡ sớm đã chuẩn bị từ trong chiếc rương gỗ bên cạnh giường ra, nhìn báu vật tựa như một đóa hoa hồng diêm dúa lẳng lơ đang vươn cánh nở rộ, hắn thò tay cởi đai lưng trên eo Tiêu Chiến, cúi đầu xuống hỏi y: "Tiêu Chiến, ta là ai?"............ Vương Nhất Bác hai ba cái đã loại bỏ sạch sẽ xiêm y của Tiêu Chiến, sau đó dẫn dắt tay Tiêu Chiến cởi quần áo mình. Hắn mặc cho Tiêu Chiến tùy ý cởi bỏ quần áo mình một cách không có trình tự gì, một tay hắn chống lên mép giường, tay còn lại phủ lên dương vật cương cứng nóng bỏng của Tiêu Chiến.

"Ưm..." Bàn tay to lớn nắm lấy cây bảo bối màu hồng non nớt đó, vuốt lên tuốt xuống, hậu huyệt của Tiêu Chiến không ngừng chảy nước ra bên ngoài, phía trước lại đột nhiên bị kích thích, đôi tay đang cởi quần áo giúp Vương Nhất Bác ngay lập tức mềm oặt rủ xuống đệm giường, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng níu chặt lấy tấm trải giường ở dưới thân.

Y ý thức mông lung nghe thấy Vương Nhất Bác lại hỏi: "Bé cưng, ta là ai?"

"Phu...a..."

"Gì cơ?"

"Phu quân."

Hai chữ cái được nói rõ ràng biến thành thuốc kích thích còn mạnh hơn cả rượu hợp cẩn, bàn tay đang an ủi dưới thân Tiêu Chiến càng dốc sức hơn, mượn sự trợ giúp của hiệu lực thuốc, Tiêu Chiến rất nhanh đã giao phó lần đầu tiên của mình.

"A..."

Tay Vương Nhất Bác dính đầy tinh dịch nhầy nhầy, hắn bừa bãi bôi lên chiếc chăn gấm bên cạnh một cái, tiếp đó nhanh nhẹn cởi sạch xiêm áo trên người mình.

Tuy là lần đầu tiên, nhưng Tiêu Chiến uống rượu hợp cẩn nên bộc phát cơn phát tình, không cần dạo đầu quá nhiều cơ thể đã mềm tới cực điểm, bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác nắm trên chiếc eo yêu kiều nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, sợ mình dùng sức một cái là có thể nắm gãy chiếc eo này luôn.

Đầu gối hắn đỉnh vào giữa đôi chân dài của Tiêu Chiến, đem đôi chân thon dài đó mở lớn hết cỡ sang hai bên, hắn nói: "Tiêu Chiến, ta yêu em."

Sau đó không nói lời nào đưa mình vào trong.

Cho đến giây phút này hắn mới hiểu thế nào gọi là niềm vui cá nước, rồi tại sao lại gọi là niềm vui cá nước, nhiều nước quá đi mất, nước đem theo hương thơm mật đào của khôn trạch ở dưới thân bao bọc vờn quanh hắn, hắn quả thực giống như con cá vào cũng không được lui cũng không nỡ trong thông đạo chật hẹp đó.

Độ khít độ giãn vừa đủ, Vương Nhất Bác nghĩ, Tiêu Chiến trời sinh đã thuộc về hắn, trên người Tiêu Chiến từ trong ra ngoài bất kể chỗ nào, với hắn đều là tuyệt phối.

"Ưm...a...... Vương gia...ư..." Bị tiến ra tiến vào ở mức độ lớn khiến Tiêu Chiến trút hết tác dụng thuốc bắt đầu hồi tỉnh tinh thần, tuy vẫn là đôi mắt hoa đào tràn đầy nước xuân, nhưng cuối cùng đã có sự lo âu, ưm ưm a a rên rỉ không chỉ vì khó chịu.

Y nhìn Vương Nhất Bác bằng đôi mắt đầy tình ý.

"Ngoan, không sợ." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đã tỉnh táo hơn một chút đang cắn môi hình như hơi sợ hãi, nụ hôn trấn an bắt đầu từ trán dần dần rơi lên mũi, khóe môi, sau đó là xương quai xanh, cuối cùng là hai hạt nhũ hoa tinh xảo trước ngực y.

"Ưm..." Tiêu Chiến không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào, chỉ có cảm giác sướng tới mức mũi chân cũng khoan khoái dễ chịu, rượu hợp cẩn quả nhiên là thứ đồ tốt.

"Không...không....a...muốn", có một câu y cũng nói một cách đứt quãng, khiến Vương Nhất Bác nghe nhưng không hiểu.

"Là muốn? Hay là không muốn?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu dậy nhìn Tiêu Chiến không cử động nữa, nhất quyết muốn đợi y trả lời.

Tiêu Chiến đang dễ chịu, sao có thể chịu nổi điều này, tiếng nghẹn ngào vừa lắng xuống chưa lâu chớp mắt lại muốn trào lên: "Muốn, muốn."

"Muốn gì?"

"Muốn chàng, chàng cử động đi, đừng như thế."

Chiếc eo mảnh khảnh của y uốn éo diễm lệ dưới thân Vương Nhất Bác, hai chân quặp chặt eo lưng Vương Nhất Bác, khiến Vương Nhất Bác nhìn ngây cả mắt.

Đây là thiên phú của khôn trạch ngọc ngà. Đều nói càn nguyên có thể nắm giữ khôn trạch của mình, câu này chắc đã nói ngược rồi, không có bất cứ càn nguyên nào chạy thoát khỏi khôn trạch của mình, giống như Vương Nhất Bác giây phút này.

Hắn thừa nhận lúc này hắn yêu Tiêu Chiến đạt tới đỉnh điểm, hắn có thể vì Tiêu Chiến mà điên cuồng, vì Tiêu Chiến mà đơn độc đi ngàn dặm hay lên núi đao xuống biển lửa, hắn có thể làm tất cả những chuyện mà người đời cho rằng không thể làm, cho tới khi mà hắn chết.

Thế là hắn nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Chiến, hung dữ và mạnh mẽ tiếp tục ra ra vào vào.

"A...không được..." Động cũng không được, không động cũng không được, Vương Nhất Bác hoàn toàn coi như không nghe thấy, trong lúc dưới thân không ngừng nghỉ, hắn ghé đến bên tai Tiêu Chiến nói: "Vương phi, lần trước em đã bảo muốn sinh thế tử cho bổn vương rồi, ngoan, ta phải vào trong đây."

Chàng ấy phải vào trong rồi.

Tiêu Chiến biết đây là ý gì, y còn chưa kịp nói được hay không, đã bị một thứ nóng bỏng chạm đến khoang sinh sản.

"A..........." Chỉ chạm một cách nhẹ nhàng, đã đem đến cảm giác đau đớn mãnh liệt.

Hóa ra chỗ đau là ở đây à.

"Không được...........không được.......hu hu hu" Tiêu Chiến bấy giờ mới thật sự sợ hãi, hai tay y đẩy Vương Nhất Bác để hắn lùi ra ngoài một chút, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, Vương Nhất Bác cứ đỉnh lên chỗ đó mài hết lần này tới lần khác.

Rất sâu, sâu quá đi mất.

"Bảo bối, đừng khóc, nhìn ta." Vương Nhất Bác vừa nhẹ nhàng mài lên đó vừa dỗ dành Tiêu Chiến, hắn hôn hết nước mắt trong mắt Tiêu Chiến đi: "Nhìn ta."

Hắn đã nhịn tới mức cổ họng khản đặc rồi nhưng vẫn không dám liều lĩnh, chỉ có thể cố nhẫn nại dỗ dành từng câu từng câu: "Nghe ta nói, ta yêu em bảo bối, ta yêu em, chúng ta còn muốn có thế tử nữa có đúng không? Có phải là mẫu hậu đã nói với em rồi? Ngoan, thả lỏng ra, nghe lời nào, thả lỏng."

Tiêu Chiến giương đôi mắt mông lung đầy nước mắt ưỡn hông không yên phận uốn éo linh tinh, y cảm thấy ngoại trừ phát đầu tiên kia ra bây giờ hình như không đau như vậy nữa, y nghe thấy lời Vương Nhất Bác nói.

"Muốn...thế tử."

"Phải, có thế tử rồi mẫu hậu sẽ không bắt bổn vương nạp thiếp nữa, em yêu ta đúng không? Không muốn bổn vương nạp thiếp đúng không?" Hắn nhân lúc Tiêu Chiến hơi hơi buông lỏng tăng thêm lực đâm rút, từng chút từng chút cảm nhận được lối vào thần bí kia càng mở càng rộng.

"Phải. Ư a —!" Vương Nhất Bác tìm chuẩn cơ hội vào sâu tận đáy, cảm giác đau đớn ngập đầu khiến Tiêu Chiến kêu lên thành tiếng, cũng khiến phần trước của y đột nhiên tuôn trào, đây là lần thứ hai.

Vương Nhất Bác không dám cử động nữa, mài khe khẽ cũng không dám, Tiêu Chiến nhắm chặt mắt môi cũng trắng bệch, hắn phải đợi Tiêu Chiến từ từ hồi phục lại.

Những nụ hôn dày đặc, bàn tay vốn dĩ đang du ngoạn trên cơ thể Tiêu Chiến ngả ngớn nắn bóp trên nhũ hoa đã ngóc thẳng lên của y.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Một lúc lâu trôi qua, Vương Nhất Bác đã sắp tới cực hạn, hắn sợ lát nữa mình đánh mất lý trí sẽ manh động: "Tiêu Chiến, ta phải bắt đầu đây."

Không phải trưng cầu đồng ý, là tuyên bố.

"Ư a a a.....—" Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là sự vui sướng và hưng phấn điên cuồng, còn có một cảm giác kỳ diệu, Tiêu Chiến không biết đó là gì.

Đôi chân y dần dần buông lỏng, không còn sức kẹp lấy Vương Nhất Bác nữa, nhưng cảm giác sung sướng xông lên đỉnh đầu khiến y đánh mất bản thân, không biết mệt mỏi cũng không biết hôm nay là ngày gì.

Y ngẩng đầu hôn lên yết hầu Vương Nhất Bác một cái, y động tình, vừa quyến rũ vừa gợi cảm: "Vương gia, thần thiếp sinh thế tử cho..."

Tiêu Chiến vậy mà lại nói ra những lời như vậy, máu nóng cả người Vương Nhất Bác nhanh chóng dâng trào như trúng phải kỳ độc, đầu lưỡi và môi dưới đã bị cắn rách lại lần nữa bị hắn cắn mạnh một lần.

"Vương phi vẫn có thể nói ra những lời dâm ngôn uế ngữ thế này, xem ra bổn vương vẫn chưa đủ gắng sức, hầu hạ không chu toàn."

Hắn lo cho Tiêu Chiến, nào ngờ nhóc con này còn chẳng cần hắn lo, ngược lại còn có sức lực dư thừa để chòng ghẹo hắn.

"A — — Ưm — Chậm...chậm chút... Hư a..." Khuấy đảo, đâm rút, rút cả cây ra rồi lại một phát đỉnh sâu tận gốc.

Hắn giở trò xấu khiến Tiêu Chiến cầu xin hắn, khiến Tiêu Chiến khóc lóc van nài hắn, hắn cảm thán nước mắt long lanh rơi ra từ đôi mắt đẹp đẽ đong đầy tình ý đó quả thực là quá đòi mạng người.

Vương Nhất Bác tận hứng, không lâu sau đã khẽ rên nhẹ bắn vào trong tòa cung điện thần bí kia.

Tiêu Chiến lại bắn theo hắn một lần, hai người ôm nhau thở hổn hển, dần dần hồi phục lại.

Trong phòng ngập tràn mùi mật đào và đàn hương, đào xuân thơm ngọt uyển chuyển trêu ghẹo giá lạnh ngày đông, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển đen, không thể trông thấy ánh chiều tà nữa. Tiêu Chiến nhắm mắt lại muốn ngủ, khẽ hé mắt liếc thấy Vương Nhất Bác đi xuống giường, sau đó nhanh chóng thắp một ngọn nến đỏ ở đầu giường.

Ánh nến yếu ớt chiếu sáng khu vực đầu giường, chiếu cho màn giường màu trắng thuần chuyển sang ánh đỏ, những chỗ khác trong phòng vẫn tối tăm.

Sau đó Vương Nhất Bác lại lên giường: "Đây xem như đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Đã thành thân một năm rồi còn đêm động phòng hoa chúc, Tiêu Chiến vẫn còn chưa lo được tới việc xấu hổ, động tác tiếp theo của Vương Nhất Bác đã khiến y giật mình sợ hãi.

"Vương gia?" Đôi chân đã tê mỏi của y lần nữa bị Vương Nhất Bác tách ra, y run rẩy lên tiếng gọi một câu, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng lại bị chọc thủng lần nữa: "Ưm a..."

"Bảo bối ngoan, sao khải minh vừa mới mọc, thời gian vẫn còn sớm."

"A ư ưm......không được, chân, chân mỏi rồi..."

Vương Nhất Bác nhấc chân y lên đặt trên khuỷu tay mình, thuận thế hôn một cái lên mé trong bắp đùi y: "Vương phi không biết sao? Nếu sinh thế tử, một lần không được đâu."

"Ư.....vậy......phải mấy lần?" Tiêu Chiến run rẩy hỏi, một lần y còn có thể miễn cưỡng nghênh đón Vương Nhất Bác, eo và chân y đều đã mỏi tới tê dại rồi.

Vương Nhất Bác bật cười: "Bổn vương cũng không rõ lắm, đêm nay Vương phi đếm thử xem."

Một đêm cảnh xuân đẹp, hơi lạnh ngày đông không len lỏi vào căn phòng tràn đầy hương thơm này được, không một tấc vải da thịt liền nhau, tới cuối cùng, Tiêu Chiến cũng không đếm được rốt cuộc là mấy lần, chỉ còn lại sự luống cuống xin tha và sự làm nũng không biết sống chết.

Y không biết rằng, y càng làm nũng xin tha gọi phu quân tốt ca ca tốt, Vương Nhất Bác càng không thể nào tha cho y.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net