47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khói mờ nước lạnh trăng soi cát, bến Tần Hoài đậu sát tửu gia*. Vô số những chiếc thuyền ô bồng không đếm xuể dừng mái chèo trên mặt sông, ánh trăng rủ xuống phủ kín nhân gian, nước sông Tương lượn lờ chảy qua cây cầu Nhị Thập Tứ đầy thược dược đỏ thẫm, đèn đuốc mờ ảo sáng trưng. Mỹ cảnh mê người, nhưng Vương Nhất Bác không nhìn gì cả, đôi mắt sáng trong của hắn chỉ nhìn chằm chằm lên Tiêu Chiến, một lúc lâu vẫn không thể rời mắt đi.

Xiêm áo màu xanh lơ của Tiêu Chiến rõ ràng sắp hòa mình vào đất trời nơi đây, nhưng hắn lại cảm thấy sắc màu đó có thể khiến đất trời thoáng chốc mất đi màu sắc, ánh đèn đong đưa chiếu lên cơ thể Tiêu Chiến, hắn khó mà miêu tả, nhưng nếu nhất quyết phải nói thì, hắn sẽ vĩnh viễn thấy kinh động vì khoảnh khắc này.

Chiếc thuyền vẫn chưa tiến gần đến bên cầu, Tiêu Chiến đã nghe thấy mặt sông bên kia truyền tới tiếng ca nữ đang hát hò đùa nghịch, y mừng rỡ không thôi, nắm tay Vương Nhất Bác sải bước lớn ra khỏi thuyền hoa.

Bên bờ sông là những tửu gia san sát nhau, trên bờ có cô gái vóc người uyển chuyển cầm cây quạt tựa vào lan can trông về phía xa, trong sắc đêm ẩm ướt, ngước mắt lên toàn là Giang Nam yên vũ ngợp trong vàng son.

Y thì thầm thán phục: "Sao không lấy nơi này làm Cửu Trùng Thiên?"

Dù cho có là tết Trung Nguyên ở kinh sư, từ trước tới nay cũng chưa bao giờ có cảnh tượng xa hoa thế này.

Vương Nhất Bác giống như hiểu thuật đọc tâm, một tay hắn được Tiêu Chiến siết chặt, tay còn lại nhấc lên nhéo nhéo má Tiêu Chiến: "Kinh sư trang nghiêm hoàng thành trang trọng, những người Giang Nam nói năng uyển chuyển này chỉ có thể tìm thấy ở đây, hơn nữa, trong kinh sư còn nghiêm cấm rượu chè gái gú."

Chỉ đâu mỗi vậy, những chiếc thuyền bè bên cạnh, có cái đang chở văn nhân mặc khách, bọn họ uống rượu làm thơ, có cái đang chở mỹ nhân ca nữ, bọn họ tìm thú mua vui, chẳng có ai đến đây vì chuyện đàng hoàng chính trực.

Có lẽ do phong tục mỗi nơi mỗi khác, Tiêu Chiến ngẩn ngơ gật đầu.

Tỳ bà mỹ tửu ánh dạ quang, trong không khí trôi nổi hương phấn son nhàn nhạt. Rất ư kỳ lạ, thời gian này Tiêu Chiến vốn cực kỳ nhạy cảm với những mùi hương đặc thù, nhưng giờ y lại không hề cảm thấy khó chịu, trên cầu và trên những chiếc thuyền xung quanh nườm nượp đứng đầy những người đang nâng bầu rượu cao giọng lên tiếng, hương rượu và mùi phấn son của phụ nữ trộn lẫn vào nhau, y vậy mà lại ngửi thấy đâu đó có chút mùi bánh đậu đỏ.

Tiêu Chiến không khỏi thấy nghi ngờ những triệu chứng xuất hiện mấy ngày trước của mình chẳng qua do có liên quan tới tâm trạng, thật ra nếu như tâm tình thoải mái dễ chịu, ngửi thấy cái gì cũng đều sẽ không nôn, ở nơi như thế này, mới không lơ mơ buồn ngủ.

Bây giờ y rất vui vẻ, cũng rất có tinh thần, ngửi thấy mùi gì khác cũng đều cảm thấy thơm, dường như đã hòa với một mùi thơm ngọt mỏng manh nào đó.

"Em muốn ăn một chiếc kẹo hồ lô." Tiêu Chiến nhìn ngó khắp nơi, thả tay Vương Nhất Bác ra quay sang bám lấy cột trụ đứng bên mép thuyền, lão ông đang rao bán kẹo hồ lô bên kia giống như đã đoán được y muốn ăn, y càng tới gần, lão ông càng rao bán lớn tiếng hơn.

"Nhất Bác, ăn một chiếc kẹo hồ lô, được không?"

Cái gì không ăn được, y càng muốn ăn cái đó, Vương Nhất Bác có một giây phút cực ngắn ngủi thấy hối hận đã đưa y đến đây, chỗ này có rượu có thịt, thỏ con ham ăn sao có thể nhịn được chứ.

"Sơn trà không được, không được ăn."

Y cũng đoán ra rồi, ra ngoài với Vương Nhất Bác, chính là cái này không được ăn cái kia không được đụng, y phát ra một âm "hứ" nhỏ xíu từ cánh mũi, không thể không từ bỏ.

"Vậy chàng nói xem, em được ăn cái gì?" Tiêu Chiến ở Tinh Qua Tiên Quận, ăn uống giống như gặp nạn, Vương Nhất Bác vắt hết đầu óc cũng không thể khiến y ăn nhiều thêm mấy miếng, hôm nay ra ngoài y hỏi câu này, lại giống như Vương Nhất Bác không cho y ăn vậy, Cảnh Vương gia không đề phòng bị ăn một kích, đến tủi thân cũng chẳng dám tủi thân.

Vương Nhất Bác xoay mặt y lại, không cho y dán mắt lên nhìn kẹo hồ lô nữa: "Em nói trước xem em muốn ăn gì, có thể ăn đều cho em ăn hết."

"Muốn ăn phật thủ kim cuốn, muốn ăn hải sản tú cầu, muốn ăn điền kê xào lăn, còn muốn ăn bánh đậu đỏ thạch anh, Vương gia, năn nỉ chàng một việc, có thể cho em ăn chút cay được không, lâu lắm rồi em chưa được ăn, sắp quên mất vị cay như thế nào rồi."

"Những món em nói đều được, lát nữa chúng ta dùng bữa trong thuyền luôn, nhưng cay thì không được." Vương Nhất Bác kêu thuyền phu trước tiên dừng thuyền lại đi gọi Sơn Cổ, thuyền hoa của bọn họ dừng bên cạnh một chiếc thuyền hoa lộng lẫy và phú quý khác.

Hai chiếc thuyền hoa chạm trổ tinh xảo như quỳnh lâu ngọc vũ dừng cùng một chỗ, một chiếc màu đỏ thắm một chiếc màu vàng tơ, thu hút người qua đường nhao nhao đưa mắt sang nhìn, muốn thò đầu ra xem xem rốt cuộc là quý công tử nhà nào. Chiếc thuyền hoa màu vàng tơ vẫn đang đóng chặt cửa, vì vậy bọn họ vừa nhìn đã trông thấy một đôi bích nhân đang đứng trên mũi chiếc thuyền màu đỏ son.

Một đôi công tử thanh tú, một người tao nhã lịch sự một người phong thái hiên ngang, người mặc xiêm y màu xanh nhạt cười lên vừa hoạt bát xinh đẹp vừa đáng yêu muôn phần, được người mặc trường bào đen thẫm ôm ấp bảo vệ trong lòng, rõ ràng đang làm nũng.

Tiêu Chiến vẫn muốn đấu tranh, ở chỗ này, phải tận hứng mới đúng: "Tại sao cay thì không được? Một miếng cũng không được ư? Em chỉ ăn một miếng thôi, thật đó, hơn một miếng cũng không ăn."

Lúc y làm nũng thích ôm vòng quanh eo Vương Nhất Bác, đôi mắt như hai đầm nước xuân cứ thế đối diện với mắt Vương Nhất Bác, chớp chớp như những ngôi sao.

Nếu đặt vào trước kia, kể cả y có muốn ngọc tỷ trong thư phòng của Hoàng đế, Vương Nhất Bác cũng phải cố hết sức, nghĩ đủ mọi cách trộm về cho y, nhưng bây giờ sư tử con đang chen ngang một chân trong bụng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc tim không đập, trực tiếp dỗ cho thỏ con quay mòng mòng.

"Khẩu vị của người Giang Nam thanh đạm, không ai ăn được đồ cay, vì vậy ở đây không mua được đồ ăn cay đâu." Hắn mở miệng nói nhăng nói cuội: "Em nghĩ xem, chúng ta đã tới đây bao nhiêu ngày như vậy, có phải em chưa từng thấy người ta ăn đầu thỏ cay bao giờ đúng không?"

Bầu một lần ngốc ba năm.

Tiêu Chiến tin lời hắn.

Y bĩu bĩu môi, vậy mà lại bắt đầu cảm thấy đáng tiếc thay cho nhân sĩ Giang Nam.

Đầu thỏ cay đó! Mỹ vị biết mấy! Bọn họ đúng là không có phúc ăn.

Y gật gù đắc ý, trong lúc vô tình phát hiện trên những chiếc thuyền xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chăm chăm vào bọn họ, vội vàng kéo Vương Nhất Bác quay vào trong thuyền: "Đi đi đi, vào trong trước đã."

"Sao thế? Mệt rồi à?" Vương Nhất Bác không dám để y tốn sức, sợ kéo y lại nên tự mình tăng nhanh tốc độ, đi theo y quay vào trong thuyền.

"Bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chúng ta, không tốt không tốt, ra thể thống gì."

"Phu thê hai ta ân ái, liên quan gì tới thể thống với không thể thống, cứ để bọn họ nhìn là được, kẻ nào nhất quyết nói linh tinh, bổn vương sẽ kêu Tô Tá bắt hắn về đọc thuộc hôn thư của hai ta."

Người khác thấy Cảnh Vương gia đứng đắn đoan chính, chỉ có Tiêu Chiến biết, loại việc như thế này Vương Nhất Bác hoàn toàn có thể làm ra.

Bọn họ ngồi đối diện nhau, sóng nước khẽ đưa người cũng khẽ đung đưa, đồ ăn chẳng mấy chốc đã lên đầy đủ, đủ loại món ăn, còn có cháo ngân nhĩ đang bốc khói nóng, điều kỳ lạ là, bát thuốc an thai mà bình thường Tiêu Chiến ngày ngày phải uống, cũng được bưng lên đây.

"Uống thuốc trước đã." Thuốc này Tiêu Tử Kiêm nghiên cứu mấy ngày liền, đặc biệt điều chế để áp chế cơn buồn nôn cho Tiêu Chiến, lại vừa có hiệu quả dưỡng sinh bảo vệ thai, Tiêu Chiến uống thuốc trước lúc ăn cơm, lại cộng thêm thức ăn toàn bộ đều có khẩu vị thanh đạm, y gần như chưa từng xuất hiện phản ứng khó chịu nào lúc dùng bữa.

"Chàng sắc thuốc trong bình rượu nhà người ta đấy à?" Kiểu phố xá trên sông này, làm gì có chỗ nào bắc nồi sắc thuốc được.

"Bọn họ bắc lò trên chiếc thuyền kia."

Thời tiết sắp sửa vào hạ, bắc bếp lò trên thuyền, người khác thì không nhắc nữa, Tiêu Chiến thấy hơi thương cho Sơn Cổ.

"Cảm thấy bọn họ không dễ dàng thì em uống sạch chỗ thuốc này đi, lại ăn nhiều thêm một chút, mới không phụ tấm lòng của bọn họ." Tiêu Chiến xác định rồi, Vương Nhất Bác quả thực có thể đọc được nội tâm y.

Thức ăn đều nhạt, Tiêu Chiến ăn vào miệng vẫn không thấy có vị gì, có một món ngó sen bên trên có rắc đường, y giống như phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm, chậm rãi khoan thai ăn hết một nửa món ăn đó.

"Vương gia, có khách đến." Thuyền phu khẽ gõ cửa.

"Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, người đứng bên ngoài cửa, là Thịnh Ngu.

Hóa ra chiếc thuyền hoa màu vàng tơ bên cạnh là của nhà họ Thịnh, đường hẹp gặp nhau, quả là không không trùng hợp.

"Thần tử Thịnh Ngu tham kiến Vương gia, Vương phi." Y chắp tay hành lễ, "Thần tử kết giao bạn bè trên thuyền, được biết Vương gia Vương phi cũng ở chỗ này, đặc biệt tới bái kiến."

Vương Nhất Bác không bảo cho y vào, chỉ nói một câu: "Miễn."

Thật ra đối với bất cứ người nào không phải Tiêu Chiến hắn cũng đều có bộ dáng này, vừa không dễ tiếp cận vừa chẳng có gì để nói.

Hắn không cho Thịnh Ngu vào trong, Thịnh Ngu cũng không cáo lui, vẫn là Tiêu Chiến nhận ra đây là nơi phố thị tấp nập người xe, cứ để y đứng bên ngoài mọi người đều không dễ coi: "Mau vào đi, ta với Vương gia chỉ tới xem xem, không muốn phô trương."

Tiêu Chiến nét mặt hiền hòa, gọi y vào trong lại cho y ngồi, Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối đều không nhìn y một cái nào, chỉ lo ăn cơm.

Không ai để ý đến y nữa, Thịnh Ngu chỉ đành một mình ngượng ngùng ngồi đó, lúc ban đầu Tiêu Chiến còn có thể tiếp y vài lời, sau đó đột nhiên bắt đầu vô duyên vô cớ cảm thấy bụng dạ không thoải mái, chỉ có thể cúi đầu âm thầm đè nén xuống.

Hóa ra ngửi thấy mùi đặc thù vẫn không ổn, mùi trên người Thịnh Ngu quá nồng, cũng có thể do y gần kề với người khác quá, những mùi khác cũng dính lên loạn xạ, cứ như đi vào phường nhuộm vậy, mùi gì cũng có.

"Trên chiếc thuyền kia của thần tử có đem rượu tốt trăm năm, tinh khiết và thơm nức, lát nữa thần tử kêu hạ nhân lấy sang đây, góp vui cho Vương gia và Vương phi."

Thịnh Ngu ôm tâm tư, Vương Nhất Bác biết, y có thể ở trong chiếc thuyền này thêm một khắc nào, người khác cũng đều cảm thấy giao tình giữa Thịnh gia và Vương Nhất Bác không nông cạn, từ đó coi trọng Thịnh Ngu thêm một bậc, không đau không ngứa gì, Vương Nhất Bác lười chẳng để ý đến y, thấy Tiêu Chiến cầm đũa không ăn nữa, lại gắp ngó sen vào bát cho y.

Hắn không đáp lời, chuyện đãi khách như thế này, Tiêu Chiến có thể lo liệu chu toàn thỏa đáng.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn không nói câu gì cả, chỉ cúi đầu, tình cảnh này thấy nhiều rồi nên Vương Nhất Bác lập tức phát hiện ra, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, vỗ nhẹ lên lưng thuận khí cho y.

"Cơ thể Vương phi không thoải mái, Thịnh công tử hãy về trước đi."

Sắc mặt Thịnh Ngu ngay lập tức thay đổi, chỉ một chốc một lát, chưa đợi bị phát hiện ra đã lại quay về như cũ, y mỉm cười hành lễ, sau đó đi ra khỏi thuyền hoa.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Tay Vương Nhất Bác không ngừng vuốt lưng cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hít thở sâu một hơi: "Chàng mở hết cửa sổ ra đi." Phải để mùi hương trong căn phòng này bay đi hết.

"Mùi hương trên người y nồng quá." Vương Nhất Bác mở cửa sổ ra quay lại, đứng ngay bên cạnh y, y tựa đầu lên bụng Vương Nhất Bác hít thở một lúc, sau khi hồi phục lại, nửa miếng cháo cũng không ăn nữa.

Bên kia Thịnh Ngu đi vào thuyền của mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, y bỏ ra số bạc lớn mới mua chuộc được người trong Vương phủ nghe ngóng được hôm nay Vương Nhất Bác muốn đưa Tiêu Chiến đến Tần Hoài, nhưng không ngờ rằng, đến nhìn thẳng Vương Nhất Bác còn chẳng nhìn y một cái.

"Kẻ nào nói Cảnh Vương phi dễ lừa gạt? Rõ ràng chính là yêu tinh!" Y không biết Tiêu Chiến có bầu, còn tưởng dáng vẻ đó của Tiêu Chiến là do cố ý làm ra, "Còn không nhìn nổi có người khác đến cạnh Cảnh Vương nữa chắc?"

"Em không nên gọi y vào, khiến em khó chịu." Cảnh Vương gia bụng dạ hẹp hòi, bấy giờ nghĩ tới cái người tên Thịnh Ngu này đã sinh lòng chán ghét.

"Y đến để gặp chàng đó." Tiêu Chiến vùi mặt vào lòng Vương Nhất Bác, giọng nói ồm ồm.

"Biết y cố ý đến gặp ta rồi em còn gọi y vào trong?"

"Gọi y vào trong mới biết được Cảnh Vương gia của chúng ta có vững lòng không chứ."

Vương Nhất Bác kéo mặt y từ trong lòng mình ra: "Ồ? Thăm dò ta? Ta thấy em giỏi rồi, bổn vương bây giờ liền kêu thuyền phu quay về."

"Đừng đừng đừng đừng — Vương Nhất Bác! Chàng đúng là không biết đùa!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net