51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu chứng bất cứ lúc nào cũng đều phải dính lấy Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến liên tục duy trì tới lúc y mang bầu đủ sáu tháng mới xem như dần dần có chuyển biến tốt.

Đây là một chuyện vô cùng đáng mừng, nếu lúc nào Vương Nhất Bác có chuyện quan trọng cần phải rời đi, tuy rằng y vẫn sẽ lo lắng bất an, nhưng ít nhất sẽ không mất khống chế mà rơi hạt đậu vàng nữa.

Trong thai kỳ của khôn trạch, khát khao bảo vệ của càn nguyên đạt tới trình độ mãnh liệt trước nay chưa từng đó, mỗi lần Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến đỏ hai mắt tủi thân hỏi hắn sao vừa nãy lại không ở đây, hắn liền cảm thấy bản thân mình chính là một tên tồi tệ.

Trái tim trong lồng ngực Vương Nhất Bác sau rất nhiều lần bị Tiêu Chiến bóp nát sau đó lại ghép lại như cũ, cuối cùng cũng vững vàng đặt về chỗ vốn dĩ của nó.

Giờ thìn, Vương Nhất Bác lén lút đứng ở bên ngoài bò nhoài lên cửa, nhòm qua khe cửa nhìn Tiêu Chiến sau khi tỉnh dậy không khóc không quấy không tìm mình, ngoan ngoãn khoác xiêm áo vào xong liền ngồi xuống trước bàn trang điểm đội quan, thở ra một hơi thật dài.

Hôm nay còn tốt hơn hôm qua một chút, hôm qua lúc dậy sớm, Tiêu Chiến vẫn lơ mơ gọi hai câu Vương Nhất Bác, sau khi xác định hắn không ở đây mới ngây người ra một lúc, dẩu môi lên tự mình đi xỏ giày.

"Vương gia?" Sơn Cổ từ tít xa đã trông thấy có một người lén la lén lút đang đứng trước cửa phòng Vương phi, vốn tưởng là thích khách không có ý đồ tốt hoặc kẻ hạ nhân nào đó gan to tày trời, trái tim rơi thịch một cái vội vàng chạy sang xem, đợi y đi tới gần mới nhìn rõ, người này vậy mà lại là Vương Nhất Bác.

Tuy y tò mò Vương Nhất Bác đang nhìn cái gì mà phải lén lút vụng trộm như thế, nhưng cũng không dám bắt chước nhòm vào phòng của của Vương phi để xem, ánh mắt sau một hồi không biết đặt vào đâu cuối cùng rơi lên mặt Vương Nhất Bác, còn biết đường phối hợp với Vương Nhất Bác hạ thấp giọng xuống nói chuyện: "Sao ngài đứng trước cửa phòng mình mà cứ như kẻ gian thế? Ta còn tưởng là tên đạo tặc chán sống nào, kiếm cũng rút ra một nửa rồi."

Y tự nhiên xuất hiện lại tự nhiên nói chuyện khiến Vương Nhất Bác giật cả mình, Vương Nhất Bác ngay lập tức ôm ngực trợn mắt nhìn sang, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa rặn ra được mấy chữ: "Ngươi muốn chết à?"

Sơn Cổ thật thà lắc đầu.

Từ lúc Tiêu Chiến mang bầu, Vương Nhất Bác suốt ngày càm rà càm ràm, dặn dò hết cái này lại dặn dò cái kia, không giống với Cảnh Vương gia sát phạt quyết đoán trước kia một chút nào. Sơn Cổ kinh hãi với sự thay đổi của hắn, trong lúc không hay không biết cũng dần dần không sợ Vương Nhất Bác như trước nữa, nói năng cũng càng lúc càng không biết lớn bé.

"Người bên trong kia là vợ mình, muốn nhìn thì vào trong nhìn cho đàng hoàng tử tế, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó, đâu cần đứng đây nhìn lén khe cửa một cách thô bỉ như vậy."

Vương Nhất Bác nghe thấy, khó khăn lắm mới không vung tay vỗ một cái lên gáy Sơn Cổ, hắn sợ Tiêu Chiến phát giác ra động tĩnh, lôi vai áo Sơn Cổ đi ra bên ngoài: "Bản lĩnh không đặt tôn thượng vào mắt lớn rồi, càng ngày càng hỗn xược, phạt ngươi một tháng bạc thưởng, cả ngày hôm nay không được ăn cơm, mau biến ra hậu viện tưới nước cho hoa hồng."

Sơn Cổ khổ mà không nói được, giận mà không dám nói gì.

Kẻ lần nào cũng chịu khổ là y, y nhớ trước đây y rõ ràng là một thị vệ, sau khi Tiêu Chiến gả vào Cảnh Vương phủ, y liền biến thành người hầu của Tiêu Chiến, đi theo Vương phi có thịt ăn, mỗi ngày y bưng trà dâng nước, bảo vệ Tiêu Chiến không có nửa câu oán thán.

Nhưng từ khi biết được Tiêu Chiến có bầu, Vương Nhất Bác hận không thể chuyện gì cũng tự tay mình làm, một tháng gần đây hai người càng tới mức không xa nhau nổi thời gian một chén trà. Vẩy nước quét nhà có hạ nhân làm, bên cạnh Tiêu Chiến có Vương Nhất Bác, ở chủ viện y không có tác dụng gì, vốn dĩ nên quay về tiếp tục làm thị vệ của y như cũ.

Trời không chiều lòng người. Chắc Vương Nhất Bác thấy khôn trạch của mình thai kỳ vất vả, cực kỳ mủi lòng, thế là yêu cây yêu cả cành, niệm tình y cũng là một khôn trạch, nên cũng không để y ra ngoài lặn lội mưa gió với Tô Tá Ba Đôn nữa.

Sơn Cổ nghĩ, lòng thương xót đối với tất cả khôn trạch này của Vương Nhất Bác, chắc sẽ kéo dài tới khi thế tử đầy tháng.

Tưới nước thì tưới nước thôi, không được bảo vệ Vương phi, thì thay Vương phi bảo vệ hoa hồng của người vậy.

Y tưới nước cho hoa hồng xong xuôi hết rồi, Tiêu Chiến vừa dùng thiện xong đang sờ sờ bụng như bị rối loạn tâm lý cuối cùng mới nhớ tới Sơn Cổ đã lâu lắm mình không gặp được.

Đang yên đang lành y đột nhiên "a" lên một tiếng, Vương Nhất Bác lập tức vội vàng đặt công văn trên tay xuống ngẩng đầu lên nhìn y: "Sao thế?"

Tiêu Chiến hỏi hắn: "Hình như lâu lắm em không trông thấy Sơn Cổ rồi, huynh ấy đâu? Chẳng lẽ là đến kỳ phát tình rồi chắc?"

Vương Nhất Bác cạn lời đỡ trán: "Đêm qua em kêu người đi đến thư phòng tìm thất ngôn tuyệt cú cho em, chính là Sơn Cổ đi tìm cho em đó, mấy hôm trước y cũng thi thoảng qua đây, chỉ là không vào phòng."

Lần nào Sơn Cổ tới, Tiêu Chiến cũng đều vì bên ngoài mặt trời chói chang mà không muốn ra khỏi phòng, sáng sớm chiều tà lúc Tiêu Chiến ra ngoài, thì Sơn Cổ phần lớn đều không ở đây.

"Em còn tưởng huynh ấy lại tới kỳ phát tình rồi cơ, còn nghĩ đến việc nuôi cho bé sư tử nhà mình một tiểu thư đồng." Tiêu Chiến càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, như vậy thì, nhóc sư tử sẽ có người lớn lên cùng nó, con của Sơn Cổ với Ba Đôn, nói không chừng từ nhỏ đã võ nghệ cao cường, có thể bảo vệ sư tử con bất cứ lúc nào. "Vương gia, bây giờ chúng ta ở chỗ tốt như Giang Nam, không nhiều chính vụ lại yên ổn, chi bằng chàng hạ lệnh kêu bọn họ sinh một đứa đi!"

Y cảm thấy cực kỳ tốt, còn thích thú vỗ vỗ tay đá đá chân, sư tử con trong bụng cảm nhận được cảm xúc của y, giống như nghe thấy lời bọn họ nói, cũng đạp đạp cái chân nhỏ tỏ ý tán thành.

Vương Nhất Bác lấy cuốn sách giấy gõ nhẹ lên đầu của nhóc con tinh nghịch này một cái: "Nói không biết ngượng, chuyện phu thê nhà người ta, ta làm chủ kiểu gì?"

"Không sinh một đứa không được phép ra khỏi phòng là được rồi còn gì."

Vương Nhất Bác cũng sắp bị lời nói càn quấy này của y làm cho tức cười luôn: "Đừng nói linh tinh nữa, ngoan ngoãn tiêu cơm trước, lát nữa đưa em đến bên viện Tứ ca chơi, ta phải đến thư phòng."

"Vâng ạ." Hôm nay đồng ý một cách cực kỳ sảng khoái, Vương Nhất Bác thầm gật đầu, triệu chứng dính người quả nhiên đã tốt hơn nhiều, nhưng hắn sợ Tiêu Chiến miễn cưỡng, vẫn có chút không yên tâm, lại năm lần bảy lượt bảo đảm: "Nhiều nhất là hai canh giờ ta sẽ đến đón em, nếu em muốn gặp ta, đừng tự mình chạy đi nữa, kêu hạ nhân đi gọi ta về, biết chưa?"

"Biết ạ, em đi tìm Tứ ca học y thuật, hai canh giờ nhanh lắm!" Câu này nói như đang tự an ủi mình, Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu theo: "Phải, em ngoan ngoãn ở đó, rất nhanh là ta sẽ về thôi."

Còn về sách của Tiêu Tử Kiêm...

Làm nhục bao nhiêu cuốn sau này lại đền cho hắn sau vậy.



Nửa canh giờ sau.

Tiêu Tử Kiêm hai mắt vô hồn nhìn Tiêu Chiến lấy bút mực đỏ ghi chú giải lên sách của hắn, khẽ híp mắt nhớ lại câu mà Vương Nhất Bác nói với hắn trước lúc đi: "Để em ấy vẽ, vẽ bao nhiêu đền ngươi từng đó" mới nhịn xuống không đi lên giật cây bút trong tay Tiêu Chiến xuống ném đi.

Trước đây ở Hầu phủ, Tiêu Chiến cũng vẽ lên sách y thuật của hắn, còn vẽ lên sách binh pháp của Đại ca, phụ thân mẫu thân thiên vị, Đại ca cũng không có vấn đề gì, toàn không nỡ phạt Tiêu Chiến, hắn liền túm sang ra vẻ muốn đánh, nhưng thằng nhóc này sợ tới mức hết điều làm nũng gọi Tứ ca, hắn liền không ra tay được nữa.

Khó khăn lắm mới chống chọi được tới lúc Tiêu Chiến gả đi, không ngờ sách của hắn vậy mà vẫn có ngày này, điều gì nên đến thì không tránh được, chung quy vẫn không thoát được kiếp nạn.

"Tứ ca?" Tiêu Chiến giơ cuốn sách trong tay lên cho hắn xem: "Huynh xem, linh chi này ta vẽ có phải là đẹp hơn bức vẽ gốc trên sách nhiều không?"

Tiêu Tử Kiêm vẫn giữ nguyên đôi mắt vô hồn: "Ừ, đệ vẽ đẹp."

"Huynh còn chẳng nhìn!"

Tiêu Tử Kiêm quả thực đã chịu đủ uất ức ở chỗ hai vợ chồng bọn họ: "Giết người còn phải tru tâm! Tiêu Tử Mặc đệ vẽ của đệ đi! Đừng ép ta đánh đệ!"

Tiêu Chiến ngây người, giả vờ giả vịt cúi đầu xuống mách tội với sư tử nhỏ, vừa nói vừa dẩu môi: "Tứ cữu cáu kỉnh của con muốn đánh chúng ta, chúng ta đi tìm phụ vương con, không ở chỗ huynh ấy rước bực vào thân nữa."

Tiêu Tử Kiêm đầu hàng, chấp nhận số phận mà thở dài, sau đó đi đến thư án lấy một cây bút mới, chấm mực đen xong đưa cho y: "Đệ vẽ, vẽ đi vẽ đi, vẽ đẹp ghê, chỉ là phải đổi sang màu khác, mực đen hiệu quả tốt hơn, càng sống động thần tình hơn."

Tiêu Chiến thấy được rồi liền thôi, không nói gì nữa tiếp tục học theo dáng vẻ trên sách vẽ linh chi thảo dược.

Ở thư phòng bên kia, Vương Nhất Bác đang đập bàn nổi trận lôi đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net