Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

一 "Sơn chi cao, nguyệt chi tiểu, hà giảo giảo, ngã hữu sở tư bất vi nhân đạo, tại thân trắc ngã tâm Tiêu Tiêu [xiāoxiāo]."

Dịch nghĩa: Núi cao cao, trăng nho nhỏ, trăng tuy nhỏ vẫn sáng tỏ biết bao, người ta thương nhớ ở phương xa, một ngày không gặp được người lòng ta thương nhớ Tiêu Tiêu.

-

Tiêu Chiến ngồi dưới cây hợp hoan trong viện đọc sách, chiếc xích đu làm bằng gỗ lê to lớn đong đưa đong đưa, bóng lá cây loang lổ trên áo bào màu xanh nhạt của y kéo ra thật dài.

Thời tiết khai xuân ấm áp, chiếc bàn thấp bên ghế có đặt một tách trà thơm, không ngừng có người tới thêm trà mới, vì vậy trong tách trà đó luôn bốc hơi nóng. Ánh sáng ấm áp nhu hòa sưởi ấm màn sương, lúc Vương Nhất Bác chậm rãi bước vào đình viện, trông thấy cảnh tượng này, nhất thời không phân biệt được là tiên nhân hạ phàm hay diệu cảnh nhân gian.

Hắn thấy người như trong tranh khe khẽ chau mày, khó tránh khỏi bật cười, Tiêu Chiến đọc thơ trước giờ đều là bộ dạng đó, tuy không tìm được bao nhiêu hứng thú, cũng phải từng chữ từng câu đọc một cách nghiền ngẫm, mí mắt muốn buông xuống lại chẳng buông, giống như chỉ vì muốn tự dỗ dành bản thân đi vào giấc ngủ. Vương Nhất Bác tới gần một chút, mới nghe thấy y đọc tới: "Tằng cộng kết, hợp hoan la đới, chung nguyện hiệu, bỉ dực văn cầm."

"Cuốn sách này ngày nào em cũng đọc, mãi vẫn chẳng thấy ngày em đọc hết." Hắn đi đến phía trước dừng lại, những người hầu đứng dưới bóng cây ở phía xa cách một khoảng lớn hành lễ với hắn.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, quả nhiên vẻ mặt buồn ngủ không có tinh thần gì, ánh mặt trời vàng óng rải đầy trên mặt đất, chiếu thẳng lên khiến người ta cũng đều giống như con mèo nhỏ đã ăn no. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đặt quyển sách lên trên bàn, chậm rãi xê dịch cơ thể trên chiếc xích đu để chừa ra một chỗ cho hắn.

"Vứt quyển này đi, kiếm đâu ra một quyển sách hay có thể thúc giục cơn buồn ngủ tốt như vậy chứ? Giở một trang đã đủ cho em ngủ một lúc lâu rồi, đương nhiên không nỡ vứt."

Vương Nhất Bác quen đường thuộc lối ngồi xuống vị trí trống mà Tiêu Chiến đặc biệt dịch ra cho hắn, vươn tay ra ôm y vào lòng như trăm ngàn lần trước đây, khuôn mặt Tiêu Chiến dán lên hõm vai hắn ngửi mùi đàn hương nhắm mắt lại: "Hôm nay bãi triều muộn thế? Sắp giữa trưa rồi mới về."

"Đưa Thái tử đến trường đua ngựa một chuyến, ngày trước nó nài nỉ ta mấy lần, muốn đi xem con ngựa bờm đỏ kia của em, để người khác dẫn đi ta không yên tâm, nên đi cùng luôn."

Bàn tay Vương Nhất Bác theo nhịp điệu nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tiêu Chiến dỗ y đi vào giấc ngủ, Tiêu Chiến dính người cũng chia thời điểm, lúc trước có tinh thần chơi đùa thì chỉ mong Vương Nhất Bác xử lý triều chính đến tận buổi chiều mới quay về, để tránh có người cứ quản đông quản tây.

Y chỉ có hai lần dính người không chịu nổi, một là khi đang mang bầu Thái tử, lần thứ hai chính là hiện tại.

Bàn tay rộng lớn của Vương Nhất Bác phủ lên trước bụng Tiêu Chiến, gần như có thể bao quát trọn vẹn, lòng bàn tay lờ mờ có thể chạm vào một số đường cong: "Hôm nay ổn không?"

"Ổn." Giọng Tiêu Chiến đặc sánh đáp lời, y ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới dậy, ăn cơm cũng vẫn thấy toàn thân không có sức, bèn kêu người bê chiếc ghế nằm ra đình viện tắm nắng, "Nhưng em cứ luôn thấy rất buồn ngủ."

Vương Nhất Bác biết y đang lẩm bẩm oán trách cái gì, chẳng qua là buồn ngủ mà thôi. Tiêu Chiến khổ sở buồn ngủ nhưng lại khó mà ngủ được, cả ngày chẳng có tinh thần, cũng may không có chỗ nào khác không thoải mái, nếu không Vương Nhất Bác nhất định sẽ lại mềm lòng thương xót không thôi.

"Buồn ngủ thì cứ tựa như thế này để ngủ đi, nếu không ngủ được, ta đọc thơ cho Hoàng hậu nghe."

"Nếu vậy, làm khó bệ hạ rồi."

"Ái phi hà tất phải nói lời này, có thể đọc thơ bầu bạn với Hoàng hậu, quả thực là vinh hạnh của tiểu nhân."

Gần đây không biết Vương Nhất Bác bị làm sao, hay là do đọc thoại bản cho Tiêu Chiến nhiều quá nên chịu ảnh hưởng, cứ luôn thích chơi trò Hoàng hậu nô tài, lần đầu tiên lúc hắn đứng trước mặt Tiêu Chiến tự xưng nô tài còn là ngay trước mặt Tiêu Tử Kiêm, Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận thấy bàn tay đang bắt mạch cho mình của Tiêu Tử Kiêm run lên một cái, đôi mắt còn đảo loạn lên, rất rõ ràng đã bị dọa không hề nhẹ.

Tiêu Tử Kiêm về nhà thêm mắm dặm muối mô phỏng lại, làm như không biết Tiêu Chiến ở trong cung vô pháp vô thiên đến nhường nào, khiến Tiêu Hầu còn viết một phong thư cho Tiêu Chiến ngay trong đêm, nhờ Tiêu Tử Kiêm hôm sau đem cho Tiêu Chiến, khuyên Tiêu Chiến tu thân sửa mình để có phong phạm quân hậu một quốc gia.

"Nếu nó thật sự thích con ngựa đó, lần sau chàng nói với nó, cứ bảo phụ thân tặng cho nó rồi." Tiêu Chiến lười chẳng muốn nối tiếp mấy lời chẳng bài bản kia với Vương Nhất Bác nữa, quay sang nghĩ tới con ngựa khi đó đại ca tặng cho y, "Con ngựa đó được đại ca mang về hôm nó ra đời, tặng cho nó vừa hay thích hợp, cứ bảo là bằng tuổi với nó, làm bạn với nhau đi."

"Không được." Vương Nhất Bác trả lời vừa nhanh vừa chắc chắn, đến nghĩ cũng chẳng nghĩ: "Đó là của em, thứ mà em cũng thích, không thể tặng nó được."

"Chàng đang so đo với con trai mình đấy à bệ hạ?" Tiêu Chiến mở mắt ra, lông mi gần như đang quét lên da Vương Nhất Bác, y ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ có thể trông thấy cằm hắn, thế là y tì vào cổ Vương Nhất Bác không cho hắn cúi đầu xuống: "Hơn nữa, cũng một thời gian dài em không tới trường đua ngựa được rồi, chàng nói với Tỏa Nhi, để nó thay em chăm sóc ngựa, như vậy có được không?"

"Vậy thì được."

"Được rồi đó." Tiêu Chiến dỗ hắn xong lại nằm về như cũ nhắm mắt lại: "Đọc thơ đi."

Vương Nhất Bác vẫn luôn như vậy, Tiêu Chiến đã quá rõ ràng ý của hắn thế nào. Từ trước tới nay, hai người bầu bạn rất nhiều năm, chỉ cần là thứ Tiêu Chiến nói thích, thì nhất định sẽ là của Tiêu Chiến, người khác, bất kể là ai, bao gồm cả bản thân Vương Nhất Bác, dù cho có mơ cũng không được.

Vương Nhất Bác cầm cuốn sách lúc trước Tiêu Chiến đặt trên chiếc bàn trà thấp lên, tùy tiện lật về phía sau một chút, một tay vẫn đang khẽ ôm Tiêu Chiến, tay còn lại cầm gáy sách, hắn hạ thấp giọng xuống đọc:

"Núi cao cao, trăng nho nhỏ

Trăng tuy nhỏ vẫn sáng tỏ biết bao

Người ta thương nhớ ở phương xa

Một ngày không gặp được người lòng ta thương nhớ Tiêu Tiêu."

Tiêu Chiến nhận ra không đúng, y lấy đỉnh đầu cọ cọ lên cằm người kia, vẫn may chỉ buộc tóc một cách lỏng lẻo, không hề đội quan cài trâm, vốn đã buồn ngủ tới mơ hồ, vẫn lí nhí trách tội Vương Nhất Bác không có khí phách văn nhân, xuyên tạc bừa bãi bài thơ người ta viết tử tế.

"Đừng tưởng em chỉ đọc qua không nhớ được, bài thơ gốc rõ ràng không phải như vậy."

Tiêu Chiến thông minh lanh lợi là sự thật, tuy không hề có bản lĩnh đọc tới đâu nhớ tới đó, nhưng cuốn sách thơ này đã bị y lật giở đọc tới mức cong cả mép giấy, bài thơ gốc y vẫn nhớ như thế nào."

"Sơn chi cao, nguyệt chi tiểu, hà giảo giảo, ngã hữu sở tư bất vi nhân đạo, tại thân trắc ngã tâm thiểu thiểu [qiāoqiāo]."* Tiêu Chiến líu ríu đọc thơ, Vương Nhất Bác ngay lúc đó đã bật cười, bàn tay đang vỗ lưng y dừng lại trong giây lát, lại sờ sờ tóc và dái tai y.

*Dịch nghĩa: Núi cao cao, trăng nho nhỏ, trăng tuy nhỏ vẫn sáng tỏ biết bao, người ta thương nhớ ở phương xa, một ngày không gặp được người lòng ta thương nhớ nao nao.

"Không phải, là một ngày không gặp được người lòng ta thương nhớ Tiêu Tiêu."


Ngày tháng thoi đưa, thời gian lặng trôi, không khí ấm áp buổi trưa đột nhiên rút mất, trong đình viện với tường đỏ ngói than xếp chồng lên nhau đã ngừng thổi gió xuân, cành trúc cánh hoa nhất loạt không động đậy nữa, nước trà trên chiếc bàn thấp nguội lạnh, người hầu ở phía xa xách ấm trà muốn tới thay tách khác, bị Vương Nhất Bác giơ một tay lên ngăn lại.

Không ở phương xa ở ngay cạnh, lòng ta lặng lẽ dành cho Tiêu Tiêu.

"Em cứ ngủ đi, nghỉ ngơi một lát, ngủ dậy lại truyền thiện sau."

"Em muốn ăn ngó sen tẩm đường." Tiêu Chiến được hắn vỗ về sắp đi vào giấc ngủ, lại nói, "Chàng kêu Tỏa Nhi lát nữa qua đây cùng nhau dùng bữa."

"Được."

"Chàng đừng vỗ nữa, ngủ cùng em một lúc đi."

"Ừ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net