Chap 10: Tiệc của Tiêu Nại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Tiêu Chiến mặc chiếc áo phông trắng hãng Gucci có in hình con thỏ, được cậu đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần kaki, sau đó đeo thêm một cái ba lô đen, lấy chìa khóa rồi đi bộ đến gara để xe của trường.

          Khu gara rất rộng, có khoảng năm gara liên tiếp nhau, theo Trác Thành nói thì xe cậu để ở Gara số ba. Bước vào trong, cậu thấy Nhất Bác cùng cậu em trai Vương Hạo Hiên cũng đang đứng cạnh một chiếc Ferrari mui trần đen cóng gần đó.

"Tiêu Chiến, cậu định đi đâu vậy?" -Hạo Hiên qua những buổi tập kịch cũng khá thân thiết với Tiêu Chiến, vì là bằng tuổi, lại có niềm đam mê nghệ thuật giống nhau.

"Đi kiếm đồ ăn tối." -Tiêu Chiến gật đầu chào hai người họ, rồi tiến về chiếc xe Lamborghini đang đậu cách biệt ở một góc gara.

Khởi động xe rồi xuất phát, đi qua hai người họ thì còn không quên vẫy vẫy tay tạm biệt.

"Ngầu thật đó." - Vương Hạo Hiên lúc này đã an vị trên chiếc Ferrari nhìn thấy Tiêu Chiến phóng ngang qua liền cất giọng cảm thán.- "Ca, sau này mua cho em một chiếc giống vậy đi."

"Tự kiếm tiền tự mua đi." - Nhất Bác nhếch môi, tay đánh vô lăng ra khỏi gara.

            Chiếc Ferrari lao nhanh trên đường cao tốc, nhanh chóng đuổi kịp người phía trước, dù trời đã tối nhưng bộ dạng hầm hố của chiếc xe mui trần đỏ rực rất dễ dàng nhận biết.

"Tiêu Chiến, đua chứ?" -Hạo Hiên hét lên khi Nhất Bác chạy xe ngang xe của Tiêu Chiến.

"Đồ dở hơi, cậu nhàn rỗi quá đấy." -Tiêu Chiến liếc Hạo Hiên một cái, giữ nguyên tốc độ.

"Xùy, cậu không dám đua với Nhất Bác ca hả? Ouch , ca, sao đánh em? -Hạo Hiên còn chưa nói xong đã bị Nhất Bác cốc cho hai cái lên đầu.

"Lộn xộn, anh quăng mày xuống đường."

"Đáng đời" -Tiêu Chiến vui vẻ liếc qua Hạo Hiên đang nhăn nhó ôm đầu.

" Đừng nháo, an toàn là trên hết." -Nhất Bác quay qua dùng tông giọng trầm ấm của mình nói với Tiêu Chiến.
Khiến ai đó vừa nghe xong liền mặt đỏ tía tai vội tìm cách trốn.

-

"Nhất Bác ca, em đi trước." - Tiêu Chiến cười ngại ngùng với Nhất Bác rồi nhấn ga phóng lên phía trước, luồng lách qua dòng xe cộ náo nhiệt.

          Nhất Bác hào hứng nhìn theo bóng dáng cậu nhóc phía trước mà cười.

"Ca, quá đáng, đánh đau quá." -Hạo Hiên ôm đầu.

"Nói nữa là xuống đường ngồi."- Nhất Bác lạnh giọng cảnh cáo.

            Chiếc Ferrari đen sành điệu chốc lát cũng phóng đi mang theo sự ấm ức của Vương Hạo Hiên.

A Lệnh quán.

"Tôi là khách của Tiêu Nại." -Tiêu Chiến nói với quầy lễ tân.

"Tiêu Tổng đang ở phòng VIP số 3, mời anh đi lối này." - Cô gái ở quầy giật mình vì nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy dẫn Tiêu Chiến đến chỗ Tiêu Nại.

Phòng VIP số 3.

"Tiêu Chiến, qua đây qua đây này." -Hách Mi nháo nhào lên quơ quơ tay, mặt mũi cười nhăn nhở, có vẻ tên này sắp say rồi.

            Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu chào những người trong phòng, rồi đi tới chỗ Hách Mi an vị, bởi vì chỉ có khu đó còn trống ghế.

"Tiêu Chiến, em ngồi đó nhớ kiềm chế Mi ca của em lại." -Vy Vy nói lớn.

"Đúng nha, Tiêu Chiến, hôm nay K.O không tới, không cản tên này được, bổn phận em nặng nề lắm a." -Ngu Công cầm chai bia gật gù.

"Sao em lại phải làm người trông trẻ chứ?" -Tiêu Chiến miệng nói thế nhưng tay vẫn giựt chai bia của Hách Mi, đặt cách xa tầm tay anh ta.

"Hahaha trông trẻ, haha, dùng từ hay thật."-Hầu Tư Tửu cười toát cả mồm.

"Mấy người các anh chẳng biết giữ thể diện là gì cả." -Vy Vy ngồi cạnh Tiêu Nại xoa xoa mi tâm, mấy tên này bình thường toàn là những kẻ thông minh kiệt xuất tài giỏi hơn người, nhưng rượu vào thì như đám trẻ con quậy phá.

"Mặc kệ đi, lâu lâu mới có dịp." -Tiêu Nại vui vẻ uống bia, xoa tay Vy Vy.

"Anh nữa, uống cho nhiều vào, hôm nay em tuyệt đối không lái xe về."

"Biết mà, anh lái được chưa." -Tiêu Nại thừa biết đó là một lời nhắc nhở đáng yêu từ vợ mà.

"Tiêu Chiến, hình ảnh của buổi diễn đã có trên mạng." - Một anh chàng vô cùng khả ái đang cầm iphone, tay đập bàn cái rầm đứng phắt dậy.

"What?"– Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Tống Kế Dương, sinh viên năm tư khoa đồ họa điện tử, là người đóng vai công chúa Adora.

"Cậu xem nè!!!" -Kế Dương bặm môi ném điện thoại mình cho Tiêu Chiến.

         Tiêu Chiến cầm lên xem mà lông mày giật điên cuồng, thế quái nào, buỗi diễn quá chừng diễn viên, khi không lại có riêng một page ‘‘Gia đình hoàng gia’’, bấm vào thì nào là Quốc vương Vương Nhất Bác, Vương hậu Tiêu Chiến, Hoàng tử Hạo Hiên, công chúa Kế Dương rồi mấy cái coment nói gì gì về mức độ hoàn hảo của gia đình này rồi bla bla bla.  Có thêm cả một page so sánh Tiêu Chiến với Kế Dương, rồi có page so sánh cô tiên vàng Trác Thành và tiên đen Thôi Tú Nghiêng nữ. Càng nhìn miệng cậu càng cứ phải nói là há to ra.

"Tiêu Chiến a, bình tĩnh, đừng bóp nát cái điện thoại của tôi, tôi mới mua chưa được một tuần đâu." - Kế Dương nhìn bộ dạng kinh dị của Tiêu Chiến mà sót thương cho tài sản của mình.

  Cạch


Nhất Bác cùng Hạo Hiên đang cười nói vui vẻ đi vào liền bị không khí… không mấy trong lành dọa thu nụ cười lại. Hạo Hiên thấy A Sảng ra hiệu cho họ vào chỗ ngồi còn trống bên phía Hách Mi thì nhanh tay kéo Nhất Bác về chỗ. Hạo Hiên ngồi cạnh Kế Dương, suy ra, Nhất Bác ngồi chỗ trống giữa em trai mình và Tiêu Chiến.

           Hắn liếc qua cậu nhóc ngồi kế mình chỉ ăn mặc đơn giản nhưng lại rất đẹp, lúc này lại đang tràn đầy sát khí nhìn vào điện thoại.

           Nhất Bác bất ngờ, quên đi hình tượng của mình, giật cái điện thoại trong tay Tiêu Chiến rồi kéo đầu Hạo Hiên dí vào.

            Cả hai nhìn nhau, nhìn sang Kế Dương cùng Tiêu Chiến tia lửa điện nổ đầy đầu, lòng cảm thấy vô cùng … muốn giết người.

"Tiêu Chiến, em cho mấy đứa đăng bài này đi mua máy mới đi." -Hách Mi bá vai Tiêu Chiến, cười nham nhở, phá tan bầu không khí căng thẳng nhưng lại vô tình nhận về ánh mắt u ám.

"Phải đó nha, chuyện này dễ xử lí mà, hack hết đi." -A Sảng phụ họa.

"Đâu có thể dễ dàng như vậy."

"Chính xác, đâu có dễ dàng như vậy." - Kế Dương cắn cái ống hút muốn nát.

          Tiêu Chiến lôi cái laptop trong giỏ ra, đặt cái kịch lên bàn, các ngón tay thon dài lướt nhanh chóng, một dãy thông số xuất hiện, trong vòng mười giây sau Tiêu Chiến gập máy tính. Trên môi hồng nở một cười gian tà, nháy mắt với Kế Dương.

           Những người trong phòng có cảm giác lạnh sống lưng, rốt cuộc Tiêu Chiến đã làm gì vậy nhỉ? Chỉ riêng Nhất Bác thì từ đầu tới cuối đều thấy Tiêu Chiến thật tài giỏi đáng yêu, thật muốn cắn lên chấm đen bên khóe môi ngọt ngào ấy.

"Cậu đã làm gì vậy?" -Hạo Hiên ngó nó, ngơ ngác hỏi.

"Ngày mai sẽ biết thôi a, à mà mọi người tuyệt đối từ giờ đến mười giờ sáng mai không được truy cập vào trang web trường nhé." -Tiêu Chiến mỉm cười tốt bụng nhắc nhở.

"Mờ ám, mờ ám." -Vi Vi càu mày, rốt cuộc thằng nhóc đó đang bày trò gì vậy.

"Phát tán vi-rút." -Nhất Bác nhếch môi, vỗ tay mấy cái.

"Bác ca, quá khen rồi." Tiêu Chiến ngả lưng dựa vào thành ghế, thản nhiên uống một ly bia rồi nhăn mặt.

"Hả? Phát tán vi-rút?" –Vy Vy ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến .

"Phát tán vi-rút, giống như làm nhiễu sóng một cơ quan nhất định, Tiêu Chiến chắc có lẽ đã truy cập vào bộ điều hành của trang web trường gây nhiễu loạn trong đấy, ai truy cập vào những bài viết có dính nhiễu sẽ bị nhiễm vi-rút vào máy tính." - A Sảng từ từ nói với ánh mắt khâm phục nhìn Tiêu Chiến.

"Trong một thời gian ngắn như vậy…" -Ngu Công trợn mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.

"Mọi người có ăn không đây? Hay để tôi cho dọn nhé?" -Tiêu Nại lên tiếng để chấm dứt mớ hỗn độn từ đầu tới giờ.

"Tiêu Tổng à, bọn tôi chưa no, anh thử cho dọn xem." -A Sảng đá vào chân Tiêu Nại, môi trề ra.

"Vậy thì ăn đi, lo chuyện gì đâu không."

            Mọi người tiếp tục ăn uống chơi bời, không thèm để ý đến vấn đề kia nữa.

"Nhất Bác ca, sao anh cũng tới đây?" -Tiêu Chiến ăn no, quay sang phía Nhất Bác ngồi cạnh trò chuyện.

"Là Tiêu Nại mời." -Tiêu Chiến mỉm cười trả lời.

"Huh? Hai người có quen nhau hả?" - Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi.

"Tớ với Bác ca là con trai của chủ tịch tập đoàn Lam Thị, có hợp tác với Tiêu sư hyunh làm game, vả lại còn có mối quan hệ bà con, cũng khá thân thiết." -Hạo Hiên mồm nhai hải sản ngồm ngoàm, quay sang nhiều chuyện dù không ai hỏi tới.

"Ô, vậy là người lên ý tưởng cho những sinh hoạt trong game là một trong hai người?" -Vy Vy chỉ chỏ.

"Là do Hạo Hiên bày trò." -Tiêu Nại cười.

"Biến thái hết mức." -Vy Vy chỉ còn mỗi câu đó.

"Haha, biến thái, Hạo Hiên, từ khi nào có người nhận xét em kiểu đó vậy?" -Kế Dương đánh vào vai Hạo Hiên, ôm bụng cười nhăn nhở.

Kế Dương, anh không biết bênh vực em gì cả, còn cười nữa." -Mặt Hạo Hiên đen xì, chu môi giận dỗi.

"Ài, có đâu, cấm giận đấy." -Kế Dương dựa vai Hạo Hiên, thoải mái nghịch nghịch điện thoại thằng nhóc.

"Ai mà dám giận anh chứ".- Hạo Hiên cưng chiều nhéo má Kế Dương.

"Ừhmmm, anh biết mà."

            A Sảng không thể nhìn tiếp, quay đi trò chuyện cùng Tiêu Nại với Vy Vy. Bọn Ngu Công và mấy nhân viên khác thấy cảnh này vô cùng quen rồi nên chẳng thèm để ý. Hạo Hiên từ lúc tham gia vào việc cung cấp ý tưởng game cho Tiêu Nại thường xuyên đến công ty Nhất Chí Khoa Kỹ, Kế Dương lại là người phòng mỹ thuật ở Nhất Chí, gặp nhau riết chai mặt rồi riết mấy cái hành động ‘’như ở chốn không người’’ kia cứ vô tư xuất hiện.

"Hai người họ…" - Tiêu Chiến đưa mắt tròn xòe nhìn cặp phu phu đang ân ái.

"Hai đứa nó, là người yêu." - Nhất Bác cố gắng nuốt miếng thịt trong miệng để khỏi mắc nghẹn khi trả lời cho Tiêu Chiến.

            Lông mày cậu giật giật, thảo nào hai người đó chẳng có gì gọi là ngượng ngùng khi đóng cảnh hôn ở buổi diễn, đã thế còn hôn thật, khiến cả khán phòng hô hào ồn ào như chợ, vô cùng náo nhiệt a.

"A, Nhất Bác, mai chiến phải không?" -Kế Dương nhỏm dậy, với tay kéo áo Nhất Bác hỏi.

"Ừ, cậu lo mà thi cho xong đi, năm tư rồi mà bằng tiếng anh cấp sáu còn chưa lấy được."

"Xùy, tại không muốn thi chứ không phải không lấy được, cậu đừng có miệt thị tớ."

"Hai người, suốt ngày chiến với chiến, game với game." -Hạo Hiên ngồi giữa chán nản lắc đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net