Chap 16: Mọi việc để anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Buổi học có ba tiết, Tiêu Chiến ngủ gần hai tiết, gần kết thúc tiết hai mới ngóc đầu dậy vì Kế Dương vô ý làm rơi cuốn sách lên đầu cậu. Tiêu Chiến ngáp ngáp, không nói gì, lơ đễnh nhìn ngó xung quanh, đến lúc nhìn ra phía sau thì giật mình, đánh rơi cả mắt kính đeo hờ trên mặt. Là Vương Nhất Bác đang ngồi sau lưng cậu và cười với cậu khi cậu quay ra sau. Tiêu Chiến luống cuống nhặt kính, đeo lên mắt.

"Tiêu Chiến, mắt em hơi đỏ nha, giống mắt thỏ quá." - Hải Khoan bình phẩm.

"Phải đó, sao mà đến nông nỗi này chứ, Hải Khoan, tại chú hết đấy." -Kế Dương liếc anh chàng vừa lên tiếng.

"Uống sữa không ?" -Nhất Bác tùy ý đặt câu hỏi.

"Uống uống, hai tiết nãy giờ ta khát khô cả họng." -Kế Dương nhanh nhảu trả lời, nhận được cái nhíu mày của Nhất Bác.

"Này, của cậu, của chú." - Nhất Bác ném hai lon coffee cho hai người kia, lấy một lon Monster cho mình và chuyền chiếc túi đựng đồ cho người phía trước.

        Tiêu Chiến cứ thế mà nhận túi đồ, bên trong có một hộp sữa, chai cam ép, bánh bao và một tờ giấy ghi chú gấp gọn. ''Có ổn không ?'' Tiêu Chiến cầm mẩu giấy kín đáo để trong túi đọc, vành tai hơi đỏ, sau đó quay ra sau mỉm cười với Nhất Bác.

"Anh, em chỉ là buồn ngủ thôi."

"Vậy ngủ tiếp đi, dù sao tiết học này không quan trọng." - Nhất Bác dù không cười, ánh mắt có vài tia lo lắng, nhưng khóe mắt hiển ý cười, quan tâm tinh tế đối với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dạ một tiếng rồi khoanh tròn tay đặt lên bàn tiếp tục đi tìm Chu công. Hải Khoan cùng Kế Dương nhìn Nhất Bác xanh mặt.

"Không quan trọng ?"

"Chỉ quan trọng với hai người. -Nhất Bác nhấp một ngụm nước, dựa ghế thảnh thơi đi ngủ, trước khi nhắm mắt còn nhắc nhở Hải Khoan- "Hết tiết thì mới kêu anh dậy."

.

.

.

Ba tiết dài thượt của giáo sư Bách trôi qua, Hải Khoan khều Nhất Bác gọi hắn dậy, Kế Dương cốc đầu Tiêu Chiến đánh thức tên nhóc lười biếng khỏi giấc ngủ. Sinh viên lúc này cũng ra khỏi giảng đường hết rồi, chỉ còn vài người ở lại hỏi han gì đấy với Bách giáo sư.

         Nhất Bác và Tiêu Chiến tỉnh giấc, thì vị giáo sư đáng ngưỡng mộ kia ngoắc tay ra hiệu cho hai người họ đến chỗ anh ta. Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ đi xuống bục giảng.

"Hai cậu, dù trình độ thế nào, cũng đừng nên ngủ vô tư như thế trong giờ của tôi chứ ?" -Giáo sư trẻ cau có, trình độ anh ta có thể hơn hai người này ở một mặt chuyên môn nào đó, chứ về phần phá giải lập trình không đấu lại, sợ hai đứa học trò này sẽ trốn học nên ra tiêu chí ''có mặt thì đậu, không có mặt thì rớt'' cho hai bạn trẻ này.

"Giáo sư Bách, ngủ một chút đâu có ảnh hưởng đến ai đâu ?" -Nhất Bác đút tay vào túi quần nhìn giáo sư của mình từ phía trên... ! Hắn là ai chứ ? Là một trong những kẻ cao nhất trường mà.

"Ảnh hưởng tới tôi chứ ai ? Mấy sinh viên khác đều nói rằng tôi quá thiên vị cho hai người rồi đấy, các cậu không cần học nhưng tôi cần danh dự lắm, làm ơn nghĩ cho tôi một cái." -Giáo sư Bách mặt méo mó, nói một tràng dài rồi xách cặp bỏ đi.

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng hậm hực của Bách giáo sư, rồi nhìn qua Nhất Bác.

"Vậy là mấy tiết sau không được ngủ?" - Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi.

"Chắc vậy, tùy hứng thôi." -Nhất Bác gãi đầu, nhún vai. -"Đi thôi, bọn Hải Khoan đang đợi ở bên ngoài, chiều có tiết chứ ?"

"Có, bốn tiết Triết." -Tiêu Chiến xị mặt, triết ơi là triết, bốn tiết lận cơ đấy.

"Ừm, vậy nhanh ra ngoài rồi đi tìm thứ gì lót bụng." - Nhất Bác kéo nhẹ Tiêu Chiến đi.

Tiêu Chiến sải bước theo Nhất Bác ra ngoài, thấy Hạo Hiên cùng Kế Dương đã đứng đợi ở đó. Hải Khoan nghe nói là đi qua gặp Trác Thành rồi, Hạo Hiên thì cũng mới học xong, được Kế Dương rủ rê đi ăn chung.

"Tiêu Chiến, ngủ đã chưa, chiều cậu còn bốn tiết để ngủ đấy." -Hạo Hiên phì cười nhìn bộ dạng ủy khuất của thỏ nhỏ bị đánh thức.

"Lão Lý sẽ giết tớ nếu tớ dám ngủ, cả cậu nữa." -Tiêu Chiến trề môi khinh bỉ nhìn Hạo Hiên, xùy, tên đó, học chung lớp triết với cậu chứ ai, là đứa cùng bị giáo huấn vì ngủ trong giờ triết của giáo sư Lý với cậu chứ ai.

"Nga nga, chiều nay tớ sẽ chăm chỉ học, lão Lý sẽ không la mắng được đâu."

"Hai đứa học chung ?"- Kế Dương chen vào hỏi.

"Ừm, lớp triết ở giảng đường số bảy có sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin và khoa kinh tế học." -Hạo Hiên vui vẻ trả lời cho Kế Dương.

"Đói chưa?" -Nhất Bác lên tiếng hỏi.

"Mốc meo rồi, đi thôi, đến Mc Donald đi." -Kế Dương vỗ bụng một cái, kéo Hạo Hiên và Tiêu Chiến đi về hướng cổng trường.

Nhất Bác cũng đi theo phía sau, bốn người ra khỏi cổng trường, băng qua đường đến cửa tiệm thức ăn nhanh nổi tiếng. Kế Dương nhanh chóng gọi cho bản thân một đống thức ăn, Hạo Hiên chọn cho mình một phần hambeger và khoai tây chiên, hắn lấy một phần gà rán khoai tây chiên, riêng Tiêu Chiến vẫn chần chừ nhìn bảng menu, cắn cắn môi chưa quyết định.

"Tiêu Chiến, ăn hambeger combo số 3 ngon lắm, dùng thử đi." -Hạo Hiên vỗ vỗ vai nó, chỉ vào một phần thức ăn bắt mắt.

"Ừm, cũng được, gọi dùm tớ."

Nhận được thức ăn, cả đám kéo nhau ra một chiếc bàn gần đó.

"Bác ca, anh lại tiếp tục ăn gà?" -Hạo Hiên nhìn Nhất Bác, méo mặt hỏi.

"Có vấn đề gì sao?" -Nhất Bác cầm cái đùi gà cắn một cái.

-"Lần trước bảo không thích ăn, ăn rồi thì lại nghiện, cậu thật khó hiểu." - Kế Dương trề môi, quay lại với mớ thức ăn chất đống của mình.

"Kế Dương, anh thật sự sẽ ăn hết cái đống đó?" -Tiêu Chiến nhìn thức ăn trước mặt anh chàng há hốc miệng.

"Anh ấy có thể ăn hết một con gà đấy." -Hạo Hiên thích thú giải thích.

"Một con gà?" -Tiêu Chiến kinh ngạc, nhìn Kế Dương thán phục, một con gà,.. một con gà cơ đấy.

Bữa trưa trôi qua, họ trở về trường, Nhất Bác và Kế Dương có tiết chuyên ngành, tách ra đến lớp của mình, Tiêu Chiến và Hạo Hiên cùng nhau đến giảng đường số bảy để học triết.

.

.

.

   Cả ngày dài đẳng qua đi, Tiêu Chiến chào tạm biệt Hạo Hiên định ra về thì bị anh chàng gọi ngược lại.

"Cái này là đại ca nhờ đưa cho cậu." -Hạo Hiên chìa một hộp sữa và một ống kẹo trái cây cho Tiêu Chiến.

"Đại ca ? Nhất Bác sao?" - Tiêu Chiến nhận lấy, săm soi ống kẹo.

"Ừm, tớ đi nhé." -Hạo Hiên ừ một cái rồi chạy mất tiêu, để Tiêu Chiến ngơ ngác đứng dưới sân trường.

.

.

.

Tiêu Chiến về đến ký túc xá, tắm rửa xong xuôi, mồm ngậm bánh mì, tay soạn tập vở cho ngày mai. Lôi sách trong ba lô ra, vô tình đánh rơi ống kẹo và sữa mà Hạo Hiên đưa cho ban nãy, lật đật cúi xuống gầm bàn nhặt lên.

"Thật là, những thứ này là dành cho trẻ con mà ?" -Tiêu Chiến mở ổng kẹo, thì nhìn thấy bên trong có một tờ giấy màu xanh với nét chữ quen thuộc.

''Uống sữa trước khi đi ngủ, kẹo là vitamin, ăn nhiều vào.''

Tiêu Chiến đọc xong không kiềm được nụ cười xinh đẹp trên gương mặt tràn ngập hạnh phúc, rốt cuộc là bị sao chứ. Bèn nhảy lên giường ôm máy tính bật game, sau đó liền thấy một dòng tin nhắn hệ thống thông báo.

<Hệ thống> <Phu quân Vương Nhất Báo của bạn đã online>

Tiêu Chiến tự đánh vào đầu mình liên tục, quên mất vấn đề này, Vương Nhất Bác trong game là phu quân của mình, ngoài đời còn là đàn anh tốt bụng..........không hẳn là của mình, Tiêu Chiến cắn môi vò đầu bức tóc, rốt cuộc phải làm sao đây ????

<Ding> - Tin nhắn đến

Vương Nhất Báo: Chiến Chiến, đến Thâm Xảo Đầm đánh boss, có bọn Kế Dương ở đây.

Thấy chưa, mới nhắc là thấy ngay, làm sao đây làm sao đây ?? Tiêu Chiến hoảng loạn, tay lại vô ý thức nhấn chọn địa điểm Thâm Xảo Đầm, tích tắc di chuyển đến chỗ Nhất Báo.

"Aiya mình bị điên rồi."

Ở Xảo Đầm, có Lưu Đại Nhân, Tống Đại Hiệp, Bân Tướng Quân và vài người khác trong bang đang đứng đợi.

Tống Đại Hiệp: Chiến Chiến, mau nhập nhóm.

Chiến Điện Hạ : Đánh boss nào vậy ?

Lưu Đại Nhân : Mãn xà thượng cổ, boss sự kiện, sẽ được rất nhiều quà, ở đây còn rất nhiều nhóm đang đi tìm đấy.

Chiến Điện Hạ : À, đại thần đâu ?

Bân Tướng Quân : Đại thần nhà em đi tìm boss với Trịnh Phồn Hoa rồi.

Chiến Điện Hạ:....٩(⸝⸝⸝◕ั ௰ ◕ั⸝⸝⸝ )و nhà em??

Lưu Đại Nhân: Là phu quân của em, không phải của nhà thì thì của ai nha (ര̀ᴗര́)و ̑̑

Chiến Điện Hạ: (๑•﹏•)(๑•﹏•)(๑•﹏•)

<Kênh đội nhóm>

Vương Nhất Báo: Boss ở cảnh bờ sông, nhanh lên.

Đại thần vừa lên tiếng, cả đám rồng rắn kéo nhau đến chỗ bang chủ. Một con hắc xà to lớn vô cùng bò từ dưới nước lên, trông rất đáng sợ.

Chiến Điện Hạ: Nhìn gớm quá.

Tống Đại Hiệp: Phải phải, ta mà gặp con vật này ngoài đời chắc lăn ra xỉu quá.

Lão Không Quần: May là ta không mặc quần, nếu không nãy giờ tè ướt quần rồi...

Tất Cao Bồi: Lão kia, lão im mồm vào, mặt mũi sáng sủa mà ........+_+

Lão Không Quần: Oan cho lão quá, lão tối cũng sủa cơ mà.....

Tất Cao Bồi: !!!!!

Tống Đại Hiệp: Chiến Chiến, em điều khiển nước, giữ boss lại.

Tiêu Chiến nhìn rõ rằng con xà này nửa thân dưới nước, nửa thân trên bờ, liền dùng kỹ năng đặc biệt kéo nước nhấn con rắn đen xuống dòng sông. Đám người bọn Hải Khoan chạy lại gần đánh chém. Chiến Điện Hạ nhấn hắc xà xuống sông, sau đó thi triển kỹ năng đánh cùng mấy người kia.

Lưu Đại Nhân: Đại thần, ngươi ăn cơm mềm rồi.

Tống Đại Hiệp: Phải đó, sao lại đứng đằng xa thế kia, ngươi không thấy phu nhân nhà ngươi đang tốn công sức rất nhiều sao.

(Ăn cơm mềm, ý nói những người đàn ông ăn bám phụ nữ, để phụ nữ làm hết mọi việc)

Chiến Điện Hạ: Làm gì có (*﹏*;)

Vương Nhất Báo: Các ngươi muốn ăn cũng không được.

Tiêu Chiến nhận được một tin nhắn từ Vương Nhất Bác.

< Vương Nhất Báo: Kéo boss ra giữa sông, còn mọi việc để anh.>

Tiêu Chiến ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo, dùng dòng nước lôi con hắc xà ra giữa sông. Lưu Đại Nhân đang đánh, tự nhiên boss trước tầm tay bị kéo ra xa, mắt trợn trừng trừng khó hiểu. Chợt nhìn thấy Vương Nhất Báo ngự trên lưng thiên long, lao ra giữa hồ - gọi sấm đùng đùng giáng xuống hắc xà. Vài giây sau, con rắn đáng thương trở thành vật tiêu khiển cho hắn, mọi người có mặt ở Xào Đầm bị kinh ngạc khi nhìn thấy đại thần cưỡi hắc long một mình khiêu chiến Hắc xà, trong thời gian ngắn chém bay đầu quái vật.

Lưu Đại Nhân: Đại thần, ngươi là quái thú.

Tống Đại Hiệp Chính xác, ngươi không phải người rồi.

Chiến Điện Hạ: (✧ω✧)

Lão Không Quần: Các ngươi dám nói đại thần ăn cơm mềm, nhìn lại xem, các ngươi mới giống ăn cơm mềm hơn.

Vương Nhất Báo: Chủ yếu rủ các người đi đánh để chia sẻ exp.

Lưu Đại Nhân: Đại ca à, lòng từ bi nhân ái của anh cao sâu rộng lượng quá, lũ này nhận không nổi a.

Tất Cao Bồi: Ta thao, ta cóc cần, ngươi đang khinh dễ bọn ta à? Ê Hắc xà xấu xí, ngươi mau sống lại solo với ta một trận coi.

Trịnh Phồn Hoa: Này xà xà, ngươi sau khi đấu với hắn xong nhớ sống lại đấu với ta nữa.

Lưu Đại Nhân: Biết thế mình đã gọi chim lửa yêu dấu ra rồi.............

Bân Tướng Quân: ĐỒ RẮN CHẾT TIỆT, SAO MÀY KHÔNG SỐNG LẠI????????

Chiến Điện Hạ : Bân Bân, quá khích rồi!!!!

Lưu Đại Nhân: Vương Nhất Bác, ngươi chờ đó, ngày mai tới sân tập ta sẽ ném bóng vào mặt ngươi!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net