Chap 18: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến kinh ngạc, vậy người nói đang đợi mình trong lá thư ban nãy…là hắn? Tiêu Chiến vội lục bức thư khi nãy chưa vứt mà tiện tay nhét vào túi quần, giờ đã bị ướt nhẹp nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây là nét chữ của Nhất Bác.

Tiêu Chiến thầm chửi bản thân tại sao lúc đó lại không nhìn kĩ cơ chứ. Cậu vội chạy đi tới nhà xe lấy chiếc xe Lamborghini của mình mặc kệ trời đang mưa xối xả, bởi vì nếu giờ đạp xe đạp thì với trình độ của cậu chắc Nhất Bác sẽ phải đợi tới mai mất.

      Chiếc Lamborghini đen lao nhanh trong cơn mưa xối xả, đến nơi, Tiêu Chiến để đại chiếc xe của mình vào bãi gửi, chạy nhanh vào bên trong, sân trung tâm là sân ngoài trời, chỉ có một hai cái mái hiên nhỏ. Tiêu Chiến nhìn về mấy cái hiên đó, quả nhiên, hình ảnh một nam nhân mặc đồ thể thao màu đen đứng dưới mái hiên đập vào mắt Tiêu Chiến.

           Vương Nhất Bác đứng đó đợi đã hơn một tiếng, không kìm được mà buồn lòng, chợt ngẩng lên liền thấy người kia bộ dạng ướt nhẹp đứng dưới mưa trên sân bóng nhìn mình, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đỏ ửng, tay chân run rẩy, có lẽ đã vận sức quá độ.

Khiến cho Nhất Bác cảm thấy ấm áp dù trời mưa buốt giá, bao buồn tủi nãy giờ đều biến mất. Nhưng trong lòng cũng rất xót xa, cất bước đi đến chỗ Tiêu Chiến.

"Rốt cuộc cũng đến." -Nhất Bác đi tới, cười nhẹ nhàng, trên tay cầm theo một quả bóng rổ.

"Nhất Bác,.." - Tiêu Chiến đưa mắt nhìn anh, thắc mắc không hiểu anh đứng đây chờ mình làm gì.

"Vốn chờ em để cùng chơi bóng, được chứ?" -Nhất Bác ném trái bóng cho cậu, Tiêu Chiến theo quán tính chụp lấy, vô thức gật đầu.

Hai thân ảnh một trắng một đen cùng nhau chơi bóng dưới màn mưa, anh và cậu không ai nhường ai, đều cố sức tranh nhau trái bóng, một lúc, chính lúc Tiêu Chiến cướp được bóng từ tay Nhất Bác, quay sang chạy về phía rổ thì bị một vòng tay rắn chắc siết lấy, lưng cậu chạm ngực ai kia, trái bóng rổ rơi xuống đất.

Tiêu Chiến mở to mắt, đứng bất động, ngơ ngác mặc cho Nhất Bác ôm mình vào lòng. Nhất Bác ôm Tiêu Chiến rất  chặt, cứ như sợ đối phương sẽ vùng ra, rồi tựa cằm mình lên vai cậu.

Không hiểu sao Tiêu Chiến cảm thấy thật ấm áp, dù nước mưa khiến cả thân thể lạnh run, thì bản thân vẫn cảm thấy cái ôm này thật ấm áp, không hề cảm thấy chán ghét, không muốn rời xa.

"Nhất Bác ca ca…anh..."- Tiêu Chiến lắp bắp nói.

"Tiêu Chiến, câu trả lời của anh, mối quan hệ giữa chúng ta, chính là muốn như thế này." -Dứt câu Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến lại, vòng tay giữ lấy gáy cậu, mạnh mẽ hôn lên đôi môi run rẩy vì lạnh của Tiêu Chiến.

     Tiêu Chiến hoàn toàn bất ngờ, ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng bị Nhất Bác hôn đến mức gần như nghẹt thở, không khí trong phổi như bị rút cạn, Tiêu Chiến khó khăn đánh lên ngực đối phương. Nhất Bác biết ý, từ từ rời khỏi đôi môi mềm mại, không quên cắn nhẹ chấm đen dưới môi. Ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, tay vuốt ve mái tóc đã ướt sũng của cậu.

 
-

"Đây có phải câu trả lời mà em muốn?" - Nhất Bác trầm giọng ôn nhu lên tiếng.

    Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu trên ngực hắn, Nhất Bác mỉm cười sủng nịnh, thỏ ngốc quả thật là đang mắc cỡ rồi.


"Cảm ơn em, Tiêu Chiến." Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên trán của Tiêu Chiến, anh cảm thấy chắc chắn đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất hơn cả bất cứ khi nào.

Sau đó Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến tới bãi đậu xe, lái xe Tiêu Chiến chở cậu về. Vốn dĩ Nhất Bác không tính sẽ về sớm như thế này nhưng cả người Tiêu Chiến đều ướt sũng, ngấm quá nhiều nước mưa nếu không về thì bảo bối của hắn sẽ cảm mất.

            Tiêu Chiến cũng thúc giục hắn mau trở về sử lý vết thương, được đối phương lo lắng cho mình Nhất Bác sẵn sàng từ bỏ tất cả kế hoạch trước đó, còn gì hạnh phúc hơn việc người mình thích cũng thích mình chứ.

.

.

.

"Trời đất Tiêu Chiến, cậu làm cái gì mà ướt nhem như chuột lột vầy nè..a… cả anh nữa, sư huynh, sao ướt thế kia, hai người tắm mưa đấy à." -Trác Thành vừa mở cửa phòng ký túc, mắt mở to nhìn hai kẻ, người đứng trước người đứng sau đều như cái khăn tắm nhúng nước vắt chưa khô.

"Mau mở cửa nhanh, lạnh sắp chết rồi." -Tiêu Chiến giục Trác Thành. Sau đó quay lại phía sau, lo lắng nhẹ nhàng nhắc nhở đối phương :"Nhất Bác, anh mau về phòng đi, nhớ xử lí vết thương."

"Được, em cũng mau chóng tắm gội bằng nước ấm đi." Nhất Bác ôn nhu xoa đầu Tiêu Chiến nói một chút rồi đi vòng về phòng mình.

"Vào nhanh lên, ở ngoài nữa sẽ bệnh đó."-Trác Thành túm tay lôi Tiêu Chiến vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

    Tiêu Chiến vừa vào phòng liền bị Trác Thành đạp vào nhà tắm, bên ngoài lấy một bộ đồ ấm áp ném vào. Tiêu Chiến tắm rửa xong, đội khăn trên đầu mệt mỏi bước ra ngoài nhờ vả Trác Thành lau tóc hộ.

"Cậu sao lại về trễ vậy? Hình như tớ thấy cậu dắt xe ra ngoài từ lúc kết thúc rồi mà, sao bây giờ lại trở về cùng Vương Nhất Bác sư huynh?" -Trác Thành lấy khăn bông nhẹ nhàng lau tóc cho Tiêu Chiến.

"A…có chút việc phải quay lại." -Tiêu Chiến chột dạ giật bắn, mặt phiếm đỏ.

"Việc gì chứ? Này, đừng nói là cái tin đồn trên diễn đàn mấy ngày nay là đúng nha." - Trác Thành dừng động tác, chồm ra trước mặt Tiêu Chiến nghiêm túc dò hỏi.

"Tin đồn?" -Tiêu Chiến tò mò.

"Là cái tin đồn từ tối hôm cậu say được Vương Nhất Bác cõng lên lầu, có người chụp được đăng tải lên diễn đàn, có mấy người nói rằng Tiêu Chiến cậu cùng Vương Nhất Bác , chính là đang hẹn hò..."

".........." -Tiêu Chiến trợn tròn mắt, nhớ rồi, chính là cái tin đồn hôm qua  có đọc được trên Ipad của cậu bạn ở lớp của giáo sư Bách.

"Ê ê, sao không trả lời, bộ là thật hả?" - Trác Thành kích động lay mạnh người Tiêu Chiến.

"Tùy cậu nghĩ." -Tiêu Chiến nằm dài ra giường, chùm chăn kín đầu.

"Tên chết tiệt này, cậu có ngồi lên cho tớ không hả?"

"Đi ngủ đi, tối rồi."

"Tiêu Chiến, bây giờ mới có bảy giờ tối thôi bạn hiền ạ."

"Đã tối, cậu im đi, tớ cần đi ngủ." -Tiêu Chiến giơ chân đá Trác Thành một phát rớt giường.

"TIÊU CHIẾN, CẬU CHẮC CHẮN CÓ GIAN TÌNH RỒI, NÊN MỚI ĐỐI XỬ VỚI TỚ NHƯ THẾ NÀY!!!!!!!!!!" -Trác Thành gào thét, không phục giãy giụa  dưới sàn nhà như trẻ con kẹo.

  Tiêu Chiến mặc kệ Trác Thành lên cơn điên, nhắm mắt chìm vào giấc mộng tình yêu màu hồng. Hôm nay, quả là một ngày ….rất đáng nhớ a.

Sáng hôm sau Trác Thành kèm theo đôi mắt gấu trúc một mình đi bộ từ khoa nhạc kịch đến căn tin, miệng lép nhép theo bài hát trong tai nghe. Rốt cuộc hôm nay phải ăn cơm một mình, Tiêu Chiến sáng sớm đã có vẻ mệt mỏi, sau đó lại hứng mưa ướt nhẹp cả người, về gội đầu, tóc chưa khô thì lăn ra ngủ,  báo hại giữa đêm lên cơn sốt, làm cậu loạn cả lên, đến gần bốn giờ sáng mới hạ sốt một chút.

           Trác Thành chăm sóc cho Tiêu Chiến cả đêm không dám lơ là, mặc dù hai người hay chí chóe nhau nhưng mà Tiêu Chiến là người bạn thân duy nhất của Trác Thành a, không thể không quan tâm được.

"Thành Thành, tan học rồi sao? Qua đây đi!" -Hải Khoan vừa trông thấy người yêu thất thần bước đến liền ra sức gọi, khiến mấy người trong căn tin quay ra nhìn chằm chằm.

"A Khoan, bé cái mồm lại, em đang rất nhức đầu." -Trác Thành ngồi xuống cái ghế đối diện Hải Khoan, úp mặt lên cánh tay khoanh tròn trên mặt bàn.

"Ây da, Trác Thành, sao mà em nhìn xuống sắc quá vậy?"- Vu Bân ngồi bên cạnh Trác Thành đang muốn tạo nghiệp chụp ảnh dìm cậu.

"Tiêu Chiến giữa đêm bị sốt." - Trác Thành giơ hai tay theo kiểu đầu hàng.

"Ách, sao lại sốt thế?" -Hải Khoan ngăn cản Vu Bân lên cơn hỏi.

"Lúc sáng hôm qua đã mệt, đã thế còn dầm mưa, gội đầu tóc chưa khô hẳn đã đi ngủ, ngủ lúc bảy giờ tối ấy, thế nào lại không bệnh cho được." -Trác Thành hung hăng đánh cái bốp lên mặt bàn, hậu quả lại ngồi ôm tay rên rỉ.

"Ai bị bệnh?" -Nhất Bác tay bưng khay thức ăn ngồi xuống cạnh Hải Khoan, nhíu mày dò hỏi.

"Vương sư hyunh, Tiêu Chiến bị bệnh rồi." -Hải Khoan cười trừ, ái ngại nhìn hắn gãi gãi đầu.

.

.

.

*Cạch* -Tiếng cửa phòng mở ra.

 
Nhất Bác từng bước nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, chẳng qua là hắn “nhận” được chìa khóa phòng từ Trác Thành, còn cậu ta đã đi ra ngoài chơi cùng Hải Khoan rồi.

            Tay cầm một hộp thức ăn nóng hổi, từ tốn đi về phía cái bàn lớn trong phòng. Nhất Bác đảo mắt về phía chiếc giường góc trái, nhìn Tiêu Chiến vẫn ngủ say sưa, bộ dạng vô cùng đáng thương, nằm co ro, chùm chăn kín mít.

         Nhất Bác cảm thấy rất đau lòng, lấy trong hộp thức ăn một khay đầy cháo mua từ quán A Lệnh mà Tiêu Chiến thích mang đến cạnh giường, khẽ lay gọi Tiêu Chiến dậy.

"Hmm...ư....ưm." -Tiêu Chiến cố gắng xoay người, bị đánh thức, cậu khó khăn mở mắt. - "A...Nhất Bác?"

Nhất Bác bật cười nhìn dáng vẻ dễ thương khi Tiêu Chiến lấy hai tay dụi dụi để cố mở to mắt nhìn mình, xem là thật hay mơ. Nhất Bác đưa tay xoa đầu Tiêu Chiến, ôn nhu kéo cậu ngồi dậy dựa lưng vào gối.

"Sao…sao anh vào được?" -Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi, Trác Thành chắc chắn khi ra ngoài đã khóa cửa rồi mà.

"Là bạn cùng phòng của em đưa chìa khóa." -Nhất Bác chìa xâu chìa khóa lắc lắc trước mặt Tiêu Chiến.

"À ra là thế."

"Ngốc, sao lại để bị sốt tới mức này?" -Nhất Bác kéo chiếc ghế từ bàn học bên cạnh ngồi xuống, thổi thổi thìa cháo rồi đút cho Tiêu Chiến.

"Còn chẳng phải do anh sao?" -Tiêu Chiến tủi thân chu mỏ lên án, ngại ngùng ăn cháo do Nhất Bác đút. -"Dầm mưa hơn một tiếng đồng hộ…khụ… không bệnh ..khụ..khụ…" -Tiêu Chiến nói không rõ tiếng, giọng khàn khàn, một hai chữ lại ho, khiến Nhất Bác lo lắng lấy vỗ lưng cho cậu.

"Được rồi, lỗi của anh, đừng có nói nữa, mau ăn đi, rồi uống thuốc."

 
        Nhất Bác vui vẻ nhìn Tiêu Chiến ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo do mình đút, cái miệng nho nhỏ, cùng với cái răng thỏ, thật đáng yêu chứ, nhưng vẻ xanh xao tiều tụy khi bị bệnh này không thích chút nào, anh muốn nhìn cậu luôn khỏe mạnh vui vẻ hơn là lúc này.

"Nhất Bác, anh cũng dầm mưa, sao không bị bệnh?" - Tiêu Chiến ngây ngô hỏi sau khi nuốt hết hộp cháo.

"Là do sức khỏe anh tốt."-Nhất Bác lại gần chạm chán mình vào trán Tiêu Chiến để thử coi độ ốm, động tác này của anh khiến Tiêu Chiến ngại ngùng mặt đỏ ửng.

"Lần sau đừng để tóc ướt đi ngủ, sẽ bệnh giống bây giờ."- Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến mấy viên thuốc và ly nước.

"Em ..biết…rồi." - Tiêu Chiến nhét đống thuốc vào mồm, nuốt cái ực.

        Lần đầu tiên trong đời Tiêu Chiến cảm thấy bệnh thế này không hẳn là không tốt, được người yêu quan tâm chăm sóc thế này, chẳng hay đây chính là một niềm hạnh phúc?

        Với Tiêu Chiến đây là lần đầu cậu thực sự chú ý đến một người, là lần đầu bị một người thu hút, cũng là lần đầu cảm thấy thích một người, yêu?Chưa hẳn nhưng Tiêu Chiến biết bản thân thích đối phương. Còn với Vương Nhất Bác, cũng chính là lần đầu có quan hệ yêu đương cùng người khác, lần đầu tiên ôm người khác vào lòng, cũng lần đầu tiên chăm sóc người thương, Nhất Bác thật sự lần đầu tiên bị người khác cuốn hút như vậy.

             Hai người cứ ngồi đó cùng trò chuyện, buồn chán, Nhất Bác liền về phòng đem laptop sang, cả hai cùng lên game chơi giải sầu. Dù sao Tiêu Chiến đã được Trác Thành xin nghỉ nguyên ngày, Nhất Bác thì đã cúp tiết để tới lo cho người yêu, không có vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net