Chap 22: Tiểu Hắc Báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thiên trợn mắt kinh ngạc không nói nên lời, chỉ biết nhìn theo bóng Kỷ Lý vội vàng xin Tiêu Chiến tha lỗi rồi bỏ đi.

Nhóm người đi cùng Kỷ Lý nhìn cô ta khinh bỉ, rồi cũng kéo nhau đi mất. Cô ta xấu hổ, xách túi chạy ra khỏi nhà hàng, Kế Dương đắc ý cười toe toét, kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạo Hiên, ăn uống vui vẻ.

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác bằng ánh mắt hối lỗi, anh thở dài mỉm cười bảo cậu mau ăn đi. Mọi người đánh chén no nê, cười giỡn liên tục, không khí căng thẳng khi nãy dần biến mất.

.

.

.

"Lần sau đừng giấu anh bất cứ việc gì." -Nhất Bác nhéo má cậu răn đe khi cả hai đi vào bãi đậu xe của nhà hàng.

"Sẽ không có lần sau." -Tiêu Chiến cười ngọt ngào, giơ tay lên làm động tác thề, bước đi theo hắn.

Hai chàng thanh niên cao hơn m8 ngồi trên chiếc xe motor phóng nhanh trên đường. Tiêu Chiến ngồi phía sau vòng tay ôm eo Nhất Bác. Cả hai cùng nhau cười nói cả chặng đường. Thời tiết ban đêm dù có chút lạnh nhưng hai người họ lại thấy rất ấm áp và hạnh phúc vì đang bên nhau, đây chính là yêu a.

.

.

.

Thứ hai, đương nhiên toàn bộ sinh viên đều đi học vào sáng thứ hai, muốn đi tới khoa công nghệ chắc chắn phải đi qua khoa văn học và kiến trúc, Tiêu Chiến cùng Kế Dương đi bộ tới gần khoa văn học thì cảm thấy người xung quanh bàn tán rất náo nhiệt. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Kế Dương đang nhìn trời, cười toe toét.

"Này cậu xem trang blog của Triệu Lục Thiên-Rosy chưa, có đoạn clip và ảnh chụp cô ta đi ăn cùng các đại gia để được bao nuôi đó, thế mà không bị ai phát hiện." -Hai cô gái đi ngang qua chỗ nó đang rì rầm.

"Xem rồi, trong clip có thấy Dương sư huynh, nghe nhiều người nói ở trong nhà hàng đó có cả nhóm của Vương Nhất Bác sử huynh nữa."

"Thật sao? Là cố tình quay clip lại để chơi lại cô nàng kia à?"

"Hình như là vậy, lần này là blog của Rosy bị hack rồi, chắc cũng từ nhóm người của Vương Nhất Bác sư huynh."

"Ha, tốt nhất đừng đắc tội với người khoa công nghệ thông tin."

"Mà cô ta kinh dị thật đấy, bản thân tìm đại gia bao mà dám viết bài nói xấu người khác."

"Thế loại đó đáng bị quả báo mà."

.

.

.

"Kế Dương, anh đã âm mưu cái gì vậy?" -Tiêu Chiến huých cánh tay Kế Dương khi cả hai đi qua khỏi khoa văn.

"Ố? Anh chẳng âm mưu gì cả, chỉ qua là Hạo Hiên quay lại được cảnh trong nhà hàng hôm qua, nên bọn anh chỉ hack blog cô ta để up lên thôi."-Kế Dương huýt sao, đút tay vào túi thong dong bước đi.

- "Bọn anh? Có cả Nhất Bác?" -Tiêu Chiến bất ngờ.

- "Đương nhiên, hắn ta chính là kẻ hack blog của cô ta chứ ai, hơn nữa cả đám hình cô ta đi cùng những kẻ khác cũng là Nhất Bác tìm ra. Trong đám anh chỉ có hắn cả gan đi hack lung tung thôi."

Tiêu Chiến tự nhiên thấy trong lòng vui vẻ lạ thường, suốt buổi từ lúc đi bộ cùng Kế Dương đến lúc lên lớp, sau cả lúc ra về, đều cười toe toét, khiến mấy người xung quanh bị choáng váng. Tiêu Chiến a~ đã đẹp rồi khi cười lên thì càng nghịch thiên.

Thứ năm, Nhất Bác thi xong, đứng dưới lầu khu năm nhất khoa công nghệ. Ai đi ngang qua cũng ngoảnh mặt lại nhìn vẻ đẹp hút hồn đậm chất nam tính ấy.

Tiêu Chiến ra khỏi giảng đường muộn, vì bị vị giáo sư giữ lại chỉ bảo, lúc ra ngoài đã muộn mười lăm phút.

Chạy nhanh xuống cầu thang, cậu đương nhiên nhìn thấy người kia dựa vào thành tường nhấn điện thoại, liền cấp tốc bước tới.

"Nhất Bác, xin lỗi, em ra muộn."- Tiêu Chiến đứng trước mặt đối phương, gãi gãi đầu.

"Đợi em một chút cũng không sao mà." -Nhất Bác mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Chiến đi theo mình. Khiến cho mọi người trong trường đều đổ dồn ánh mắt vào hai người họ, thực sự quá hợp đôi a.

Cả hai cùng lái xe tới A Lệnh quán, Tiêu Chiến trước đó đã gọi điện hứa với Nhất Bác nếu anh làm tốt bài luận, thì cậu sẽ đãi anh một bữa. Nhất Bác hôm nay nộp bài xong đã gọi ngay cho Tiêu Chiến báo rằng giáo sư đánh giá cao bài nộp. Tiêu Chiến tự hào cười toe toét nói sau khi học xong sẽ cùng đi ăn.

Mặc dù khách đông nhưng Tiêu Chiến đã đặt phòng VIP. Sau khi an vị Nhất Bác gọi món lẩu, pizza bò và canh củ sen mà Tiêu Chiến ưa thích. Tiêu Chiến cũng nhanh chóng gọi bánh bao, thịt hầm, dưa hấu mà Nhất Bác thích. Cả hai người đều chỉ một lòng nghĩ tới đối phương.

"Nhất Bác, anh hack blog của Triệu Lục Thiên?" -Tiêu Chiến cắn miếng pizza rồi hỏi.

"Uhm, Kế Dương nói em biết?"- Nhất Bác một tay ăn bánh bao tay còn lại gắp thịt cho Tiêu Chiến. Cậu gầy quá rồi, cần phải vỗ béo chút a.

"Dạ." -Tiêu Chiến ngoan ngoãn ăn thịt do Nhất Bác đút, có người yêu thật tốt nha, khi ăn không cần dùng tay luôn.

"Là chướng mắt cái bài viết kia, nên hack xóa đi, trống trải quá nên để Hải Khoan up clip."

Tiêu Chiến tràn đầy tự hào, người yêu cậu quả là quá độc mà.

"Định là hack luôn blog của Hồ Thông Minh, nhưng hình đẹp, nên để lại." -
Nhất Bác vô tư gặm dưa hấu. Còn Tiêu Chiến nghe xong câu này liền câm nín, không nói nên lời.

"Lần sau đừng làm vậy, sẽ có ảnh hưởng không tốt tới anh." -Tiêu Chiến dù rất vui vẻ nhưng vẫn lo lắng.

"Đang lo lắng cho anh sao?" -Nhất Bác vươn tay xoa rối tóc mái của Tiêu Chiến, không hiểu sao anh rất thích nghịch tóc đối phương.

"Anh mau ăn đi." -Tiêu Chiến chu môi, vuốt vuốt lại tóc.

"Đúng là đang nghĩ tới anh rồi, tai đỏ hết này.- Nhất Bác bật cười, bộ dạng giận dỗi này đáng yêu thật.

Tiêu Chiến không cãi, chỉ trừng mắt nhìn anh, Nhất Bác cười vui vẻ, nhìn cái cậu trừng mắt giống thỏ con quá, tiếp tục cười sủng nịnh. Tiêu Chiến nhe răng thỏ chỉ muốn cắn một phát vào người bên cạnh.

"Haha, em thật giống thỏ ngốc." -Nhất Bác nhìn qua cậu, đưa tay lau vụn bánh pizza dính dở môi Tiêu Chiến ngay cạnh nốt ruồi thu hút rồi cho vào miệng, tâm trạng tốt vô cùng.

"Anh....anh." -Tiêu Chiến đánh vào tay Nhất Bác, ngại ngùng tiếp tục ăn mắc kệ người yêu mình chọc ghẹo.

"Đừng có giận, tối nay về nhớ onl, có thứ cần đưa em." -Nhất Bác ngừng chọc ghẹo thỏ ngốc.

"Được thôi, mười hai giờ đêm em sẽ onl." -Tiêu Chiến dở trò trẻ con.

"Onl sớm, như thế mới tốt." - Nhất Bác nghiêm túc nói.

"Dạ, chín giờ em sẽ onl, anh mau ăn đi, hôm nay mệt cả ngày rồi còn gì." -Tiêu Chiến thấy Nhất Bác nghiêm túc liền không dám náo nữa.

Hai người ăn xong lái xe cất ở gara rồi nắm tay nhau đi bộ về kí túc xá, trước lúc vào phòng, Nhất Bác thơm trán Tiêu Chiến một cái rồi còn dúi vào tay cậu mấy viên kẹo vitamin, khiến cho Trác Thành lè lưỡi trêu ghẹo Tiêu Chiến cả buổi.

"Tiêu Chiến, rốt cuộc là kẻ nào trước đây từng nhăn nhó chê bai khi Hải Khoan mang quà cho tớ hả?" -Trác Thành ôm gấu bông, ngồi ngước mắt nhìn nó khi Tiêu Chiến vừa từ nhà tắm bước ra.

"Cậu cần tớ đem chôn?" -Tiêu Chiến kéo ghế bàn học ngồi vào, mắt liếc qua Trác Thành một cái.

"Cậu quá đáng thật đấy, ở đấy mà học bài đi, tớ đi sang phòng của Bạc Văn luyện thanh." -Trác Thành bị bơ, quơ đống tập sách thanh nhạc chạy qua phòng tầng dưới của một bạn học cùng khoa.

Tiêu Chiến một mình trong phòng làm bài tập anh văn cấp năm, cuối tuần này là thi rồi, mượn mấy cuốn sách của Vy Vy để tham khảo, quằn quại một hồi cũng xong xuôi phần nào, còn phần trắc nghiệm, nhìn lên đồng hồ, đã chín giờ kém năm, Tiêu Chiến cắn bút bật laptop. Hôm nay thành Trường An sao mà đông đúc thế?

<Ding> <Tin nhắn riêng>

Vương Nhất Báo: Chiến, tới Tửu lầu Trường An.

Tiêu Chiến liền tới Tửu lầu, chẳng hiểu thế nào, bang Hắc Báo hiển nhiên có doanh trại hoành tráng, trang bị đủ đồ dùng, thế mà cái lũ thành viên của Hắc Báo lại cứ thích tập trung đến cái Tửu lầu này. Vừa bước vào trong đã thấy một nhóm người cùng bang phái, chạy lên tầng thì thấy nhân vật Vương Nhất Báo mặc hồng y đứng chờ.

Ý? Hồng y? Sao lại là hồng y? Tiêu Chiến dụi mắt, chẳng phải lúc trước giờ hắn luôn mặc bạch y, tiên khí tỏa sáng ngời ngời, như một vị tiên nhân đích thực, hôm nay lại diện hồng y viền đen ở cổ áo và hai ống tay, đeo ngọc bội trong suốt màu xanh lam bên người. Tiên khí dịu xuống, ma khí nổi lên a~~~ có điều, mái tóc dài trắng xóa cột hờ hững cùng với bộ đồ này, thật giống ma vương quá.

Chiến Điện Hạ : Nhất Bác ca ca, hồng y này ???

Vương Nhất Báo : À, vừa chế được, thần khí cao hơn bộ cũ nên lấy ra dùng luôn.

Chiến Điện Hạ : Rốt cuộc anh có thể chế thêm bao nhiêu món thần khí nữa a ?

Vương Nhất Báo: Tùy tiện, à đồ của em.

Tiêu Chiến bật ô giao dịch, thấy đối phương gửi qua một thú nuôi. Là tiểu hắc báo.

Chiến Điện Hạ : Nga ? Ở đâu ra vậy ?

Vương Nhất Báo : Tống Kế Dương bắt được, không dùng tới nên cho anh, anh cũng không dùng.

Chiến Điện Hạ: Nên mới đưa em ?

Vương Nhất Báo : Là do phu nhân chưa có thú nuôi.

Chiến Điện Hạ : (◔‿◔)

Vương Nhất Báo : Không thích sao ?

Chiến Điện Hạ: Thích chứ ạ, rất dễ thương.

Vương Nhất Báo: Ý anh là kiểu gọi "phu nhân" kìa.

Chiến Điện Hạ: ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄ thích ạ

Sáng hôm sau lại là ba tiết của giáo sư Bách, Tiêu Chiến đến sớm, ôm ba ly trà sữa uống một mình, Kế Dương cũng đến sớm, tay cũng mang một đống thức ăn mà ngồi cạnh Tiêu Chiến.

"Chiến, phu quân nhà em, ức hiếp anh."-Anh chàng cau có xé bịch bánh.

"Gì chứ?"-Tiêu Chiến bị hai chữ phu quân như tiếng sét đánh vào đầu.

"Ca chỉ thiếu nợ hắn vài ván mạc chượt, thế mà một mực bắt anh đi bắt cho hắn Hắc thần tiểu báo về để tặng em, thật là bất công."

"Là bắt anh đi bắt?"-Tiêu Chiến ngạc nhiên, nhớ lại con báo đen đáng yêu từ lúc nào đã chạy lăng xăng sau lưng nhân vật Chiến Điện Hạ.

"Phải nha, ta cực khổ lắm đó, loại thần thú như cái con báo đen chết tiệt đó, tìm đã khó, bắt còn khó hơn, tốn tới ba tiếng đồng hồ."

Tiêu Chiến cười vui vẻ trong bụng, thì ra là cố tình, Vương Nhất Bác nhà hắn, thật đáng yêu đấy chứ.

"Chiến Chiến, có chuyện gì thú vị sao?"- Nhất Bác hai tay xách hai túi đồ ăn nước uống đặt xuống bàn. Ôn nhu hỏi han nó.

"Không có gì, sao hôm nay anh đến sớm vậy?"- Tiêu Chiến quay qua nhìn, Vương Nhất Bác vô tư ngồi xuống cạnh cậu, không còn ngồi ở phía sau nữa, Hải Khoan tự nhiên ngồi đằng sau một mình, rầu rĩ ôm tập sách lên trên ngồi cạnh Kế Dương.

"Đến giành chỗ, với lại sáng nay phải mua cà phê, ba tiết này không được ngủ."- Nhất Bác ngáp dài, gãi gãi đầu, lười biếng dựa vào thành ghế.

"Đó là lý do khiến anh mua một mớ thức ăn vặt thế này?"-Tiêu Chiến kéo hai túi đồ trước mặt, cười thích thú, một túi là sữa, cà phê, nước trái cây, còn một túi toàn bánh kẹo, khoai tây chiên, thạch hoa quả.

"Cứu trợ đồng bào."- Nhất Bác vươn tay nghịch tóc Tiêu Chiến, mặc cho cậu đang thích thú khám phá túi đồ ăn.

Kế Dương kinh dị nhìn hai người này, sau đó quay ngoắc sang giật lấy mấy bịch bánh của mình bị Hải Khoan nhai ngồm ngoàm. Sinh viên tới đông hơn, ai bước vào cũng kinh ngạc thấy cảnh Vương Nhất Bác một tay gác thành ghế, một tay chống lên vai Tiêu Chiến vuốt ve mái tóc đen óng mượt của cậu, người thì ngả sang bên đối phương, còn Tiêu Chiến để mặc cho người kia xoa đầu, vui vẻ bật máy tính.

Thêm một điểm là xung quanh bốn thành phần bị chú ý đó toàn là đồ ăn, đến cả giáo sư Bách đẹp trai lúc bước vào cũng trợn con mắt lên nhìn, rốt cuộc bị ánh mắt của Vương Nhất Bác nhìn lại với kiểu "không ngủ là được" đành nhắm mắt bỏ lơ.

Suốt ba tiết học, Tiêu Chiến vật vờ như người chết không giống mà ngưới sống cũng không ra hồn, Nhất Bác uống tận ba lon cà phê, còn Hải Khoan cùng Kế Dương đã lăn ra ngủ từ lúc nào, đến lúc chuông reng báo hiệu mới lò mò tỉnh dậy, bốn người kéo nhau ra bên ngoài, vừa mới bước xuống cầu thang thì lại bị một nhóm sinh viên hình như thuộc khoa nhạc đại chúng và khoa mỹ thuật chặn lại.

"Vương sư hyunh xin chào, bọn em là sinh viên năm ba khoa nhạc đại chúng và mỹ thuật, lần này đến đây là muốn mời sư hyunh đến tham gia buổi hòa nhạc sắp tới do hai khoa chuẩn bị." -Một cô gái trông có vẻ xinh xắn tách đám đông đứng trước mặt Nhất Bác cười nói.

- "Tham gia?"-Nhất Bác bất đắc dĩ hỏi lại, Tiêu Chiến cùng Kế Dương cũng ngơ ngác không hiểu, riêng Hải Khoan thì cười toe toét.

- "Có tiết mục Khổng Quyến Nhi này -chỉ vào một cô gái xinh đẹp khác đứng bên cạnh- sẽ hát một bài hát, trong đó có một đoạn rap, bọn em nghe danh sư huynh đã lâu nên muốn mời sư hyunh tham gia một chút."

"Không có hứng thú."-Nhất Bác dứt khoát trả lời, kéo tay Tiêu Chiến đi ra khỏi đám đông.

- "Tại sao vậy Vương sư huynh?" -Cô gái kia tức tốc bám theo, níu được vạt áo khoác của Nhất Bác.

"Ý trên mặt chữ."- Nhất Bác quay lại, khó chịu nhìn cô gái kia.

- "Vương sư huynh, Quyến Nhi đâu có xấu xí đến mức khiến anh chán ghét như thế?" -Cô gái này nhăn mặt, bất hảo lên tiếng.

"Tôi không muốn dây dưa với người không phải người tôi yêu."- Nhất Bác giơ bàn tay mình đang nắm chặt tay Tiêu Chiến lên trước mặt cô gái kia, rồi quay lưng kéo Tiêu Chiến đi thẳng, Hải Khoan cười nham nhở với Kế Dương rồi líu ríu chạy theo.

Cô gái kia nhìn theo hai bàn tay Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đan chặt vào nhau rồi quay sang nhìn Quyến Nhi: "Lần này không giúp được cậu rồi".

.

.

.

"Nhất Bác ca ca, đau."- Tiêu Chiến bị Nhất Bác kéo đi, gần đến ký túc thì buộc phải lên tiếng, chịu hết nổi rồi mà.

"A, anh xin lỗi."- Nhận thấy việc mình đã...nắm tay người ta quá chặt, Nhất Bác liền nới lỏng tay, tuyệt nhiên không buông ra.

"Anh ...vừa rồi là xác nhận với...mọi người sao?"

"Hửm? Không thích sao?"

"Không phải, không phải mà là..."

"Xác nhận như vậy, vì anh không muốn người khác nghĩ không tốt về em và cũng không muốn em bị kẻ khác dòm ngó." -Nhất Bác nghiêm túc nói rồi xoa đầu cậu.

"Đều nghe anh."- Tiêu Chiến ngại ngùng mặc kệ người kia làm loạn, cậu rất thích cảm giác lúc này.

"Ngoan lắm."- Nhất Bác cười toét miệng, thích thú nhéo vào eo cậu một cái.

"Ưm anh!!! Nhất Bác anh bạo lực thật đấy." - Giọng Tiêu Chiến run run bất ngờ vì hành động của đối phương.

"Làm gì có, đối với phu nhân, anh tuyệt đối không dụng sức." - Nhất Bác thích thú hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến rồi choàng tay qua eo ôm cậu đi về, mặc cho mặt mũi cậu đỏ ửng đến tội nghiệp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net