Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đã suy nghĩ kĩ chưa, bao nhiêu năm công sức mồ hôi nước mắt của em hiện tại đều muốn buông bỏ sao?  - Vị quản lí nghiêm túc nói

- Suy nghĩ kĩ rồi, nếu còn ở nơi đây, em sẽ gặp lại anh ấy. Trước sau gì cũng phải chạm mặt - Vương Nhất Bác đáp lại. Suy cho cùng vẫn rất luyến tiếc nơi đây. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa . Tiêu Chiến anh hèn nhát lắm. Giữa tình yêu và sự nghiệp , anh ta chọn đỉnh vinh quang. Hẹn hò thì đã sao? Idol là người máy hả? Idol bọn họ không có quyền được sống một cuộc đời bình thường hay sao. Không được hẹn họ lại càng không được kết hôn.? Ở bên người mình yêu là sai sao. Quá mệt mỏi. Các người bị điên sao, yêu đương là scandal? Tư tưởng kiểu gì vậy? Vương Nhất Bác chính là không chấp nhận việc hẹn hò là scandal.

- Nếu em đã muốn như vậy, anh cũng không thể cản nữa. Chúc em tương lai sau này được như ý muốn

- Như ý muốn? - Nhất Bác kẽ cười - Khoan ca à, anh nhìn em xem. Người ấy đã đi rồi. Theo ý muốn chắc sẽ không có đâu

- Được rồi, anh xin lỗi. Bước tiếp theo em định làm gì?

- Không biết nữa, chắc em sẽ ở nhà 1 thời gian. Sau đó thì mở 1 tiệm moto . Rút chân hoàn toàn khỏi showbiz- Nhất Bác khẽ thở dài. Đúng là nên ở nhà 1 thời gian cho khuây khỏa.

Hải Khoan quen Nhất Bác đã lâu, chứng khiến tất cả quá trình trưởng của cậu.Đứa nhỏ này đã chịu quá nhiều tổn thương đến cuối cùng cứ ngỡ tìm được ánh sáng của đời mình. Đâu ngờ nó lại là vực sâu không đáy. Thật đáng thương

Sau ngày hôm đó , báo chí đưa tin

" Minh tinh Vương Nhất Bác chính thức giải nghệ "

Không còn ai thấy bóng dáng cậu trên các show truyền hình, tạp chí. Cũng chẳng còn ai thấy 1 Nhất Bác miệt mài tập luyện vũ đạo . Chẳng còn thấy một thiếu niên kiên trì bên những chiếc ván trượt. Mãi mãi chẳng thể thấy nụ cười vui vẻ của một người tên Vương Nhất Bác nữa

Trở về nhà, căn phòng trống vắng đến đáng sợ.Đồ đặc của người nọ đều đã dọn đi hết. Tất cả còn lại nơi đây chỉ là kỉ niệm. Nhớ lại chỉ thêm đau lòng. Nhất Bác quyết định dọn đi nơi khác đổi điện thoại mới, xóa tất cả hình bóng của người đó khỏi tâm trí. Nhìn xuống chiếc nhẫn chữ X đang đeo ở ngón tay. Kỉ vật duy nhất còn lại .Vốn định ném nó đi thật xa nhưng trái tim lại chẳng cho phép cậu làm điều đó. Không nỡ .
Nhìn ra bầu trời đầy sao kia,  Nhất Bác trầm tư nói

- Anh à, em sẽ quên anh. Em hứa

Từ ngày đó , Nhất Bác trở về cuộc sống bình thường như bao người. Chuyển về Lạc Dương quê cậu. Sáng sớm đi đến siêu thị mua một ít đồ ăn . Việc mà nhiều năm nay cạu chưa từng làm. Tính chất công việc nên luôn có người chuẩn bị đồ ăn sẵn lại có nếu như đi đến nơi đông người như siêu thị fan bắt gặp rất phiền phức. Bây giờ đã giải nghệ rồi chẳng còn là nhân vật nổi tiếng hay gì nữa. Thong thả dạo quang siêu thị chọn đồ. Thật thỏai mái

Mua một ít rau củ rồi mau chóng về nhà. Đường về nhà khá gần , cậu lướt ván trượt trên tay cầm túi đồ ăn mua ban nãy. Không máy quay , không ồn ào gió thôi nhè nhẹ yên tĩnh.

" Sau khi chia tay , anh thấy không em vẫn sống tốt"

Về đến nhà, căn phòng tràn ngập đống lego cùng ván trượt ,mũ moto các loại trưng bày thật giống như một cửa hàng. Thời gian gần đây vì sống một mình có chút buồn chán, cậu mua một em cún nhỏ .

- Honey à, ba ba về rồi đây. Đói rồi phải không.

Con cún nhỏ giống doberman đen ngắc cái đuôi như thể gật đầu sủa hai ba tiếng

- Ba chưa ăn. Đợi ba ăn xong rồi cho con ăn nhaa- Nhìn con cún đang vui vẻ nghe xong câu nói ấy thì cụp cả đuôi. Chầm chậm đi vào góc nhà nằm.Ánh mắt thương tâm nhìn cậu .

- Ây da ba giỡn thôi. Nào lại đây,ba lấy đồ ăn cho này

Ăn cơm no nê thì lăn là giường bấm điện thoại. Sống 1 đời lười biếng thế này cũng hay. Bao năm vất vả rồi bây giờ nghỉ dài hạn. Thưởng cho bản thân 1 chút

Nhất Bác lười biếng bấm điện thoại. Tay không ngừng nhấn mua một đống quần áo cùng ván trượt . Vui vẻ chọn tới chọn lui cả buổi . Trách làm sao được , vốn dĩ khi mua hàng , cậu đâu cần nhìn giá. Tiền chạy show bao năm đủ để cậu sống an nhàn cả đời rồi .Bản thân lại vô cùng đẹp trai, chọn bừa một cái áo mặc lên lại chẳng khác gì thần tiên. Vẻ đẹp như vậy ai lại không tự hào . Thầm đắt ý đưa tay lên chụp một tấm ảnh đăng lên Instagram . Weibo và wechat cậu đã xóa hoặc không dùng từ lúc giải nghệ rồi. Bắt đầu một cuộc sống mới đương nhiên phải bỏ những thứ cũ

Yibo.w_85 đã thêm một ảnh mới

6❤ lượt thích

yibo.w_85 : Xin chào tôi là Vương Nhất Bác.Chỉ là Vương Nhất Bác thôi .Hân hạnh làm quen

LiuuKuan: Chào bạn , hân hạnh làm quen nha. Minh tên Hải Khoan nè=))
  
    --> Yibo.w_85 : thôi mình không làm quen với bạn đâu.Ai rảnh :3
    --> LiuuKuan : Chú em nghỉ xong chưa. Khi nào khai trương quán nhớ mời anh nhaa
    -->Yibo.w_85 : Còn lâu, đang thời gian nghỉ phép mà kk
    --> LiuKuan : Nhiều like ghê ha. Cần anh pờ rô cho không
    --> Yibo.w_85 : Chắc toi cần

Thả điện thoại xuống , Nhất Bác cười xoa đầu con cún nhỏ thầm nghĩ " Có một người anh như vậy thật tốt" Thế nhưng cậu có chút tiếc nhìn vào điện thoại 6 like? . Đùa chắc. Rõ ràng là đẹp trai như vậy mà có 6 like. Con số như xem thường vẻ đẹp của cậu. Trong lòng không vui. Khi xưa khi cậu đăng ảnh là lên hẳn hotseach 2 3 ngày . Hiện lại chợt nhớ ra mình đã giải nghệ rồi. Ai quan tâm đến mình nữa? Điện thoại bỗng nổi lên thông báo

Eungiga 93 đã bắt đầu theo dõi bạn

Eungiga93 : Vương Nhất Bác????? Omgg là Vương Nhất Bác . Thánh thần ơi anh biến mất 2 tháng nay làm e nhớ anh chết mới huhu ㅠㅠIdolll
    --> Yibo.w_85 : Hello tôi chỉ là Vương Nhất Bác thôi .Cũng chẳng phải idol nữa
  
-->Eungiga93 : Mtjj họ rất nhớ anh. Anh quay lại đi
  
--> Yibo.w_85 : Đừng công khai acc của anh lên. Anh chỉ là người thường.Chẳng còn là người của công chúng nữa rồi. Hãy nhắn tin với tư cách là người bạn mới quen . Được không?

--> Eungiga93: Xin chào em tên Chi Ân
Rất vui được làm quen với anh. Nhất Bác

--> Yibo.w_85 : Rất vui được gặp em

Tiêu Chiến giờ đang làm gì nhỉ? Đang bận rộn với công việc , đang chụp ảnh cho một tạp chí. Nhất Bác lại nhớ anh rồi. Thật muốn nhắn tin cho anh muốn nghe thấy giọng nói ấm áp của anh. Muốn ôm anh vào lòng. Quyết tâm quên đi anh quả thực rất khó. Những buổi tối thế này, anh sẽ ở bên cạnh cậu luyên thuyên về đủ thứ trên đời. Vẽ ra nhiều giấc mộng về tương lai của chúng mình. Anh gieo vào đầu em thật nhiều bức vẽ mờ ảo khiến em quay cuồng ảo tưởng. Để rồi khi em tỉnh mộng mọi thứ đã quá muộn. Em yêu anh nhiều quá rồi. Không còn đường lui nữa. Con tim em vẫn luôn hướng về anh. Ngày anh nói chia tay để chọn sự nghiệp em cũng chẳng thể hận anh dù chỉ là một chút.

"Em thật sự rất ngu ngốc đúng không? Tiêu Chiến "

Trong dòng suy nghĩ bất tận, Nhất Bác thiếp đi lúc nào cũng không hay. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn ngó xung quanh trong đầu chỉ hiện lên dòng chữ Buồn chán.Quanh quẩn ở 4 góc tưởng thật khó chịu. Ăn rồi lại ngủ ăn xong lại bấm điện thoại. Bao nhiêu năm làm việc liên tục giờ ở không thế này rất không quen. Trong lòng khó chịu vô cùng. Mặc qua loa bộ quần áo, leo lên con moto chạy quanh thành phố tiền mặt bằng mở tiệm. Chạy mãi chẳng có nơi nào vừa ý của cậu.

End chap 1








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net