Chương 21 Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, đồng thời mây mù cũng sẽ tản đi để lại một bầu ánh dương ấm áp ẩn hiện trong sắc cầu vồng rực rỡ...

Còn chúng ta? Nhất Bác, mưa tạnh rồi...Cầu vồng liệu có xuất hiện không!?

Là anh bảo em đừng tha thứ cho anh, cũng là anh bảo em không cần yêu anh nữa. Nhưng cũng vẫn chính là anh lại đang thầm nghĩ ...

Nhất Bác, em chờ anh ở cuối cơn mưa có được không? Anh lạnh quá....Em đến ôm anh đi, được không?
..............

"Cố Ngụy....Cố Ngụy..."

Tiêu Chiến ngồi trong xe một thân ướt sũng, người run lên bần bật xoay đầu sang nhìn Hạ Trạch Dương.  Toàn thân hắn cũng đã ướt đẫm nhưng trong mắt, trong lòng chỉ một mực để tâm lo lắng cho anh. Hắn nhìn bộ dạng tiều tụy của anh thì đau xót không thôi, muốn quan tâm anh nhiều hơn một chút. Muốn hỏi anh và Vương Nhất Bác là mối quan hệ thế nào nhưng là với tư cách gì đây...
Cấp trên và cấp dưới ? Quá khiên cưỡng...
Hạ Trạch Dương chỉ đành e dè nói:

"Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về!"

Tiêu Chiến trầm ngâm giây lát mới nhìn Hạ Trạch Dương bằng đôi mắt đỏ hoe sưng húp, khiến ai nhìn vào đều chỉ muốn thương yêu , cất giọng ái ngại nói:

"Tôi không thể về nhà, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đến tìm tôi. Hạ tổng...Ừm...Trạch Dương, tôi có thể đến chỗ của anh không?"

Hạ Trạch Dương lập tức cứng đờ người. Đây có phải hay không là Tiêu Chiến đã có ý muốn tiếp nhận hắn. Hắn vui mừng không tả xiết quay sang ôm chầm lấy anh, nhắm mắt hít một hơi thật sâu dùng giọng điệu chân thành nói:

"Cố Ngụy, tôi yêu em. Cho tôi một cơ hội để tôi chăm sóc em có được không?"

Như cảm nhận được có gì đó không thích hợp từ cơ thể của người trong lòng. Hạ Trạch Dương vội buông Tiêu Chiến ra hai tay giữ lấy bả vai anh, nhìn anh dò hỏi:

"Cố Ngụy, em sao vậy?"

Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi tím tái đến đáng sợ, hơi thở yếu ớt mỏng manh cứ như sau một giây nữa là anh có thể gục xuống mãi mãi cũng không tỉnh dậy. Hạ Trạch Dương hốt hoảng vội vàng sờ lên trán anh, nơi đó như có ngọn lửa đang thiêu đốt vào bàn tay hắn. Hắn đau xót lại tiếp tục ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, giọng điệu gấp gáp ra lệnh cho tên đàn em đang lái xe ở phía trước hai người bọn họ:

"Dùng tốc độ nhanh nhất, về biệt thự….Còn nữa, gọi cho Dương Quân đến chờ sẵn ở đó. Không được chậm trễ!!!"

"Vâng, thưa lão đại!"

************

Một ngọn lửa đồng thời thiêu đốt tàn rụi cả hai linh hồn, ở đâu đó về hướng ngược lại Vu Bân lo lắng nhìn Vương Nhất Bác đang bất tỉnh dựa đầu vào vai Quách Thừa, thái độ hắn hết sức khẩn trương thúc giục Tất Bồi Hâm:

"Hâm Hâm, mày lái nhanh lên! Nhị thiếu đang sốt rất cao. Tao lo anh ấy xảy ra chuyện…"

Tất Bồi Hâm đang chăm chú lái xe, tuy cũng rất lo lắng cho Vương Nhất Bác nhưng mà hắn cảm thấy Vu Bân hình như nghiêm trọng quá vấn đề rồi, có đến mức ấy không chứ!?

"Bân Bân à, mày lo lắng quá rồi! Nhị thiếu của chúng ta là loại người gì!? Bao nhiêu vết thương sâu đến tận xương còn không làm gì được anh ấy. Chút bệnh vặt này thì tính là gì!?"

Quách Thừa ở giữa nghe cuộc đối thoại giữa Vu Bân và Tất Bồi Hâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền ra vẻ am hiểu, thở dài nói:

"Hâm Hâm à, đó là do mày chưa từng yêu ai nên mới không hiểu được. Mày đã bao giờ thấy Nhị thiếu yếu đuối như vậy chưa?... Tao nghĩ anh ấy đã yêu Cố Ngụy thật rồi. Vết thương ngoài da không đau bằng vết thương trong lòng. Lần này, Cố Ngụy làm anh ấy tổn thương sâu sắc như vậy. Cơn bệnh này e rằng không nhẹ đâu…"

Vu Bân nhìn Quách Thừa bằng ánh mắt mờ mịt, khó hiểu hỏi:

"Mày đã biết như thế tại sao lúc nãy lại thả Cố Ngụy đi? Nhị thiếu tỉnh dậy mà biết anh ấy nhất định sẽ nổi điên. Không chừng trong cơn thịnh nộ sẽ đem chúng ta ra băm thành nhân sủi cảo thì sao?"

Quách Thừa lại thở dài nói:

"Mày không hiểu đâu, Cố Ngụy đã muốn rời đi nếu như chúng ta kiên quyết giữ lại, anh ấy sẽ phản kháng, có giằng co sẽ có thương vong. Mày nghĩ nếu mày làm tổn thương đến Cố Ngụy thì Nhị thiếu sẽ đối xử với mày thế nào?"

Vu Bân gật gù:

"Có lẽ sẽ là chặt ra từng khúc, sau đó nấu chín, bằm nhuyễn, vứt cho chó ăn…"

Thấy Vu Bân cuối cùng cũng đã ngộ ra được chân lý, Quách Thừa lại hỏi:

"Mày xem, như vậy liệu có tốt hơn làm nhân sủi cảo không?"

Vu Bân ủ dột lắc đầu:

"Tất nhiên là không, dù gì sủi cảo cũng là cho người ăn…"

Quách Thừa: "..."

Tất Bồi Hâm :"..."

*************

Tại biệt thự của Hạ Trạch Dương…

Xe vừa dừng lại ở trước cổng Hạ Trạch Dương liền gấp rút bế Tiêu Chiến ra khỏi xe hướng cửa lớn nhanh chóng đi vào. Nhưng vừa đặt chân vào tới đại sảnh, bước chân vẫn đang gấp gáp của hắn đột nhiên khựng lại, đôi đồng tử dường như cũng mở rộng ra thêm một chút.

Trước mặt hắn là một đàn ông trung niên khoác trên người bộ vest đen lịch lãm. Con người này tỏa ra một cỗ khí chất thâm trầm, quyền lực đặc biệt là đôi mắt ông ta mang một nét tinh tường được rèn giũa bởi năm tháng. Đôi mắt ấy như có thể nhìn thấu mọi sự vật trên đời, khiến người khác đứng trước tầm mắt của ông ta lúc nào cũng có cảm giác bất an…

Kinh ngạc qua đi, sau khi lấy lại bình tĩnh Hạ Trạch Dương mới đăm chiêu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt cất giọng điềm đạm hỏi:

"Sao ba lại tới đây?"

Người đàn ông đang đứng quay lưng lại với Hạ Trạch Dương lúc này mới xoay người lại nhìn hắn, thấy Hạ Trạch Dương đang bế một người nam nhân trên tay thì không khỏi nhíu mày :

"Nghe nói con vì một tên nam nhân mà xảy ra xung đột với Vương Nhất Bác. Tên nam nhân đó là người mà con đang bế trên tay phải không?"

"Dạ, Vâng!... Có điều em ấy không phải tên nam nhân nào cả, em ấy là một người rất quan trọng với con." Hạ Trạch Dương không mặn không nhạt đáp.

Hạ Lập Nguyên tức giận siết chặt cây gậy trong tay rồi lại thả lỏng ra, nói :

"Trạch Dương, ta biết con là một người tài giỏi lại sáng suốt. Trước giờ con làm bất cứ điều gì ta cũng yên tâm về con. Cũng chính vì điều đó mà ta đã hoàn toàn tin tưởng giao KP195 cho con toàn quyền quyết định. Chỉ là ta muốn nhắc nhở con một chuyện đối với loại người như chúng ta, có thể chơi, có thể chiều… nhưng tuyệt đối… không thể yêu….Con hiểu ý ta chứ?"

Lần này Hạ Trạch Dương lại im lặng không đáp…

Hạ Lập Nguyên chau mày hít một hơi thật sâu, tay lại siết chặt lấy cây gậy, hết nắm rồi lại thả, mãi một lúc mới bước tới gần Hạ Trạch Dương nói :

"Trạch Dương à Trạch Dương, ta nuôi con lớn tới chừng này. Ta dạy con nghiêm khắc thế nào? Cuối cùng con vẫn phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất của ta. Con xem Giai Di chính là không nghe lời dạy dỗ của ta mới lâm vào kết cục bi thảm như vậy. Bây giờ lại là con… Con nói xem ta phải trừng phạt con như thế nào đây!?"

Trầm ngâm giây lát, Hạ Trạch Dương cúi đầu xuống nhìn người trong lòng, thấy sắc mặt của Tiêu Chiến càng ngày càng trắng bệch hắn mới bàng hoàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lập Nguyên khẩn thiết nói :

"Ba, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của con. Trừng phạt của ba, con nhất định sẽ nhận nhưng mà không phải bây giờ. Em ấy đang bệnh rất nặng, ba để Dương Quân xem bệnh cho em ấy trước có được không?"

"Rốt cuộc tên nam nhân này có gì tốt mà đáng để con si tình tới như vậy?"

Hạ Lập Nguyên từ nãy đến giờ vẫn không thèm nhìn đến Tiêu Chiến, lúc này mới hướng ánh mắt đến trên người anh….

Đồng tử ông ta đột nhiên giãn rộng đến đến mức như sắp nứt vỡ. Hạ Lập Nguyên nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như đang nhìn thấy một điều gì đó kinh khủng lắm, tay cầm gậy của ông ta cũng chợt khẽ run lên.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Hạ Trạch Dương, Hạ Lập Nguyên khó khăn mở miệng lắp ba lắp bắp hỏi:

"Cậu ta… Cậu ta tên là gì?"

"Cố Ngụy!" Hạ Trạch Dương không ngần ngại nói.

"Cậu ta…. năm nay… bao nhiêu tuổi?"

"29, nhưng ba hỏi những điều này để làm gì?"

Hốc mắt của Hạ Lập Nguyên bỗng chốc đã đỏ lên, ông ta lại hít một hơi thật sâu như đang đè nén lại tất cả những cảm xúc hỗn độn, đang thi nhau ồ ạt muốn nhảy ra bên ngoài…

Thái độ của Hạ Lập Nguyên như vậy càng khiến Hạ Trạch Dương sinh thêm lòng nghi ngờ, thấy ông cứ đứng nhìn Tiêu Chiến không rời mắt, hắn khẽ gọi :

"Ba…. Ba…."

Cuối cùng Hạ Lập Nguyên bị tiếng gọi của Hạ Trạch Dương làm cho bừng tỉnh, ông ta chợt nhớ ra điều gì đó vội vàng nói :

"Con nói cậu ta đang bị bệnh sao? Mau… mau… Đưa nó vào phòng để Dương Quân xem nào…"

Hạ Lập Nguyên lúc này cũng không biết mình đã thất thố tới chừng nào mà Hạ Trạch Dương dù có nghi ngờ hay thắc mắc gì thì cũng không có thời gian truy cứu. Đối với cả hai người bọn họ giờ phút này không có gì quan trọng hơn người nam nhân đang bất tỉnh trước mặt….

Tiêu Chiến sau khi được đưa vào phòng để bác sĩ xem bệnh. Hạ Lập Nguyên cau mày nhìn Hạ Trạch Dương một thân ướt sũng nước mưa liền lên tiếng nói:

"Con đi thay đồ trước đi! Ta ở đây trông chừng cậu ta giúp con…"

Thấy thái độ chần chừ, sợ đông sợ tây của Hạ Trạch Dương, Hạ Lập Nguyên lại nói:

"Yên tâm, ta không ăn thịt nó. Nếu như ta thật sự muốn làm hại nó, con nghĩ con có thể ngăn cản được ta?"

Hạ Trạch Dương nhìn vẻ mặt lo lắng cho Tiêu Chiến của Hạ Lập Nguyên từ nãy đến giờ cơ hồ còn khẩn trương hơn cả hắn, tuy còn nhiều nghi vấn nhưng ít nhất cũng có thể chắc chắn ông sẽ không làm gì Tiêu Chiến nên hắn cũng nhẹ nhõm phần nào. Hắn nhẹ giọng đáp lại:

"Ba, con không có ý đó….Vậy con đi thay đồ trước. Làm phiền ba rồi!"

Đợi bác sĩ kiểm tra xong. Hạ Lập Nguyên mới dặn dò người hầu thay quần áo, chăm sóc cho Tiêu Chiến. Sau đó ông cùng Dương Quân bước ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa lại, Hạ Lập Nguyên đã dồn dập hỏi:

"Dương Quân, thế nào rồi? Bệnh có nghiêm trọng không?"

Dương Quân nhìn Hạ Lập Nguyên thở dài nói:

"Sức khỏe cậu ấy rất yếu, lại dầm mưa một thời gian dài. Bây giờ đang sốt cao tình trạng rất nguy hiểm. Thời gian tới đây tôi cần phải theo dõi chặt chẽ tình trạng của cậu ấy để phòng tránh trường hợp bệnh tình có chuyển biến xấu. Với lại… trên người cậu ấy…."

"Sao vậy? Có gì khó nói?" Hạ Lập Nguyên sốt ruột hỏi.

Dương Quân nhỏ giọng:

"Tôi phát hiện trên người cậu ấy có dấu vết bị bạo hành qua. Vấn đề về tâm lý cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình. Cái đó… Hạ lão gia, tôi nghĩ ngài nên nhắc nhở Hạ thiếu … có lẽ… sau này cần tiết chế một chút …"

Nghe đến đây, Hạ Lập Nguyên lại cau mày thầm mắng…. Khốn kiếp! Trạch Dương nó dám?

"Tôi biết rồi! Sức khỏe của đứa nhỏ này trông cậy cả vào cậu. Phiền bác sĩ Dương tận tình chữa trị cho!"

"Hạ lão gia không cần khách khí. Đây vốn là chuyện tôi nên làm…"

*********

Về phía bọn Vu Bân, Tất Bồi Hâm cũng đã dùng tốc độ thần thánh đem được Vương Nhất Bác an toàn về đến biệt thự riêng của hắn.

Cả bọn vừa dìu Vương Nhất Bác vào đến cửa lớn, Ôn Tình không biết đã ở đó từ lúc nào liền hối hả chạy ra đón. Vu Bân thấy Ôn Tình liền sửng sốt hỏi Quách Thừa :

"Mày gọi cho Ôn Tình hả? Khi nào vậy? Sao tao không biết?

Quách Thừa  mặt đơ ra:

"Tao tưởng là mày gọi?"

Tất Bồi Hâm nhướn mày…

"Vốn tao cũng định gọi cho Ôn Tình nhưng lúc đó rối rắm quá nên cuối cùng lại quên mất…"

Cả ba cùng đồng thanh:

"Ôn Tình, sao cô lại ở đây?"

Ôn Tình ngáp ngắn ngáp dài, vừa đi song song với bọn họ vào nhà vừa nói:

"Còn không phải là tại cái tên Uông Trác Thành kia sao? Nửa đêm nửa hôm tôi đang ngủ ngon ở nhà thì bị hắn gọi tới, bảo là Vương Nhất Bác cần được thăm khám gấp. Tôi hỏi mãi hắn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại cho Vương Nhất Bác thì không ai nghe máy nên đành chạy tới đây xem thử. Kết quả nghe lão quản gia nói là Vương Nhất Bác vẫn chưa về nên mới quyết định ngồi ở đây đợi anh ta đó chứ…Cơ mà chuyện đó tính sau đi. Mau đưa Vương Nhất Bác vào phòng. Tôi phải xem cho anh ta trước đã, lần này anh ấy lại bị làm sao thế?"

"Còn sao nữa? Thất tình… Hội chứng "con tim tan vỡ"..." Quách Thừa nhanh mồm nhanh miệng nói.

Không đợi Ôn Tình kinh ngạc xong, cả bọn lại đơ ra khi trong nhà Vương Nhất Bác từ đâu lại xuất hiện thêm một vị khách nữa. Vu Bân lại sững sốt hỏi:

"Tiểu… tiểu thư, sao cô cũng ở đây vậy?"

Vương Tịch Vũ đang ngồi ngủ gật ở sofa, nghe có người hỏi đến mình liền dụi dụi mắt vô thức trả lời:

"Em đến thăm Bác ca, anh ấy đã về chưa vậy? Lúc nãy em nghe có ai nói cái gì mà thất tình? Cái gì mà con tim tan vỡ? Rốt cuộc là ai bị thất tình? Rồi ai bị tan vỡ con tim thế?"

"Là Quách Thừa!" Gần như ngay lập tức Vu Bân và Tất Bồi Hâm chỉ vào Quách Thừa đồng thanh hô.

Trên đầu Quách Thừa liền xuất hiện ba vạch đen: "..."

Vương Tịch Vũ sau khi dụi mắt xong vừa nhìn rõ tình hình trước mặt liền bị chấn động không nhẹ. Cô chạy lại ngay chỗ của Vương Nhất Bác lo lắng hỏi :

"Bác ca, anh ấy làm sao vậy? Sao người ướt hết cả rồi, còn ngất xỉu nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một loạt câu hỏi khó này thành công khiến Vu Bân câm nín, Tất Bồi Hâm thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giải vây:

"Tiểu thư à, mấy chuyện này để sau hẵng nói. Bây giờ Nhị thiếu đang sốt rất cao, việc quan trọng hiện tại là đưa Nhị thiếu vào phòng để Ôn Tình xem cho anh ấy đã…"

Vương Tịch Vũ nghe vậy liền xoắn xuýt :

"Đúng… Đúng, em hồ đồ quá! Mau… mau đưa anh ấy vào phòng đi!"

Bỗng chốc căn phòng của Vương Nhất Bác liền có cả đống người. Bọn họ không nói không rằng ai cũng sốt ruột nhìn Ôn Tình tất bật xem bệnh cho Vương Nhất Bác.

Ôn Tình chăm chú kiểm tra thân thể cho Vương Nhất Bác một hồi thì làu bàu mắng:

"Đã uống rượu còn dầm mưa... Nhị thiếu, anh quả thật chán sống rồi!!!"

Vương Tịch Vũ nghe thấy mấy lời của Ôn Tình liền tò mò lại quay sang hỏi Vu Bân:

"Uống rượu, dầm mưa… Đây không phải mấy triệu chứng của bệnh thất tình sao? Bân ca, người thất tình không phải Thừa Thừa ca mà là Bác ca?"

Mặt Vu Bân đột nhiên nhăn nhúm định quay sang ra hiệu cho hai thằng bạn thân ý muốn nói " cứu tao đi bây" thì thấy hai đứa chúng nó đang nhìn lên trần nhà ung dung đếm bóng đèn.

Vu Bân bối rối nhìn Vương Tịch Vũ vẫn chưa định hình được phải ứng phó ra sao. Tất cả bọn họ đều biết Vương Tịch Vũ rất yêu thích Vương Nhất Bác. Nếu bây giờ nói cho cô ấy biết trong lòng Vương Nhất Bác đã có người khác, cô ấy khẳng định sẽ rất đau lòng. Loại người như Vu Bân không sợ trời cũng chẳng sợ đất chỉ sợ mỗi hai việc đó là khi Vương Nhất Bác tức giận và khi… nữ nhân rơi nước mắt…

Vu Bân thầm ai oán:

"Sao mấy cái chuỵên gián tiếp cầm dao đâm người khác lúc nào cũng đưa tới tay mình ấy nhỉ? Sở trường của mình đâu phải mấy cái này chứ!?"

Trong lúc Vu Bân còn đang vò đầu suy nghĩ đối sách thì Vương Nhất Bác vẫn luôn mê man trên giường bất chợt mấp máy môi, khẽ gọi:

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến…. Đừng đi…"

Không cần chờ Vu Bân trả lời thì trong lòng Vương Tịch Vũ cũng đã có đáp án. Khóe mắt cô ươn ướt, môi cắn chặt hồi lâu rồi lại nhàn nhạt hỏi Vu Bân:

"Tiêu Chiến là người trong lòng anh ấy?"

Cả ba người Vu Bân, Tất Bồi Hâm và Quách Thừa cùng nhau lắc đầu. Bọn họ cũng cảm thấy thật kỳ lạ….Không phải Vương Nhất Bác nên gọi Cố Ngụy hay sao? Tiêu Chiến là ai kia chứ, chưa từng nghe qua!

Đối với thái độ của ba người bọn họ Vương Tịch Vũ chỉ nghĩ là bọn họ sợ cô đau lòng nên mới giấu chuyện đó đi không cho cô biết. Cô đành phải phối hợp mỉm cười nói :

"Các anh không muốn cho em biết thì em không hỏi nữa. Chỉ là nếu như người đó cũng yêu Bác ca, cũng đối xử tốt với anh ấy thì em sẽ chúc phúc cho hai người họ. Còn nếu như người đó không xứng đáng em sẽ không buông tay, em nhất định giành lại anh ấy, tuyệt đối không để ai làm tổn thương đến Bác ca của em được… "

Cả bọn không biết nói gì hơn vẫn đứng ngây ra như tượng gỗ, không khí giống như bị bó lại trong sự gượng gạo im lìm, cũng may là Ôn Tình nhanh trí lên tiếng :

"Các người còn đứng đó làm gì? Không mau đi thay đồ đi. Nếu cả bốn người đều cùng lúc ngã bệnh, tôi không lo nổi đâu."

Cả bọn mừng như bắt được vàng liền nhanh chóng rời khỏi đi sang phòng khác để thay đồ. Biệt thự của Vương Nhất Bác lớn như vậy cũng không thiếu chỗ cho bọn họ ở lại.

Xử lý ổn thỏa bệnh tình của Vương Nhất Bác xong, Ôn Tình sau khi dặn dò quản gia một số thứ cần thiết thì cũng ra về. Chỉ là với bản tính tò mò bẩm sinh, trên đường về cô vẫn không ngừng thầm nghĩ:

"Uông Trác Thành sẽ không tự dưng gọi cho mình kêu mình tới xem bệnh cho Vương Nhất Bác, chắc chắn là Cố Ngụy kêu hắn làm. Nếu như vậy thì Cố Ngụy hẳn là rất quan tâm tới Vương Nhất Bác, vậy sao lại hành hạ người ta như thế? Hai người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Ui.. Nhức đầu chết đi… Không nghĩ nữa, dù sao cũng đâu liên quan tới mình… Cơ mà sao lúc nãy Vương Nhất Bác lại gọi Tiêu Chiến nhỉ? Không lẽ hắn đã thay lòng? Đâu có lý nào, làm sao có thể nhanh như vậy???, .... "

**********

Hello mọi người, dạo này tui lười biếng quá nên ra chương chậm chạp , mọi người thông cảm nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net