Chương 1 . Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h sáng , Bắc Kinh .

Reng ~ reng ~ reng

- " A lô , lão gia có việc gì phân phó ạ ? " Tiêu Chiến từ tốn trả lời .

- " Cậu mau ra sân bay đón Nhất Bác , nó trở về rồi " .

- " Vâng ạ ! "

Anh mặc chiếc áo khoác , vội vàng chạy ra xe đi đến sân bay , trên đường đi anh luôn suy nghĩ về cậu .
Tại sao lại trở về sớm hơn dự tính , có phải ở nơi đó cậu đã trải qua chuyện gì không ? Đi đến sân bay , anh liền va phải cậu .

- " A ! Tôi xin lỗi " . Do đi gấp , nên anh cũng không nhìn người mình đụng trúng là ai , đã cúi đầu xin lỗi .

- " Tiêu Chiến , là tôi " . Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn anh , đi gấp như vậy đụng trúng cậu , cũng không biết .

Anh nghe giọng nói quen thuộc đó , liền vội ngẩng mặt lên , thì ra là cậu , 5 năm rồi , đã 5 năm không gặp , anh thực sự rất nhớ cậu , nhớ đến mức phải dùng công việc để tê dại nỗi nhớ đó .

Vương Nhất Bác thấy anh ngơ ngẩn nhìn mình , hắn giọng lên tiếng

- " Anh bị làm sao vậy , hay là lúc nãy đụng một cái , liền ngốc luôn rồi " .

- " Thiếu gia ! Chúc mừng cậu trở về , cậu lần này về có còn đi nữa không ? " nghe cậu kêu , anh giật mình quay trở về thực tại , cười nhẹ hỏi cậu .

- " Không đi nữa "

- " Thật sao ? " Anh vui vẻ hỏi lại .

- " Anh định dây dưa ở đây đến khi nào ? Không định trở về ? "

- " Mời cậu lên xe , tôi đưa cậu về , lão gia đang chờ ở nhà ".

Trên xe , anh nghĩ đến câu trả lời lúc nãy của cậu vui đến mức không khép miệng lại được , cứ ở đó cười mãi . Vương Nhất Bác thấy anh cười có hơi ngẩng ngơ môt chút , 5 năm không gặp anh ấy lại trở nên đẹp đến vậy , nụ cười của một người còn có thể ngọt đến vậy sao ?

- " Anh ... tại sao khoảng thời gian tôi đi du học , gọi video call với anh , anh lại không bắt máy ? " Vương Nhất Bác muốn biết câu trả lời , vì cái gì anh ấy cứ một mực gọi thoại , chứ nhất quyết không gọi video call .

- " Tôi .... " anh phải trả lời sao đây , không lẽ phải trả lời rằng , là do ba anh đã biết tình cảm anh dành cho cậu , không cho anh gần gũi với cậu như trước , ba bắt anh phải quên đi cậu , quên đoạn tình cảm đáng xấu hổ kia .


- " Tại sao không trả lời ? " cậu nghiến giọng hỏi .

- " Tôi nghĩ cậu đi học ở bên đó đã rất mệt , nên tôi sợ làm phiền cậu học tập "

Tiêu Chiến rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy , rõ ràng là tôi gọi anh , anh không bắt máy , nếu tôi sợ phiền đã không gọi anh , anh đã không bắt máy còn ngược lại sợ tôi phiền . Đúng là đã đẹp lên rất nhiều nhưng vẫn ngốc như lúc trước .

Anh thấy cậu im lặng , cũng không dám nói nữa , nụ cười cũng khép lại , tập trung lái xe .

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ kính , được thiết kế độc đáo hòa lẫn hai phong cách trung hoa và phương tây , 10 năm nay , anh hàng ngày hầu như đều ra vào nơi đây , nhưng lần nào cũng đều choáng ngợp bởi vẻ sa hoa của nó , to lớn như vậy nhưng lại không có chổ dành cho anh .

- " Thiếu gia , cậu vào trước , tôi lái xe xuống hầm , rồi sẽ đem hành lý cậu lên sao ạ " anh cúi thấp đầu nói .

- " Được "

Cậu định hỏi sau khi xong việc anh có trở về công ty không , thì đã bị một giọng nói cắt ngang .

- " Tiểu Bác , mẹ nhớ con quá , thằng nhóc này đi một cái liền 5 năm , cũng không thèm trở về thăm bà già này một lần " Vương phu nhân vừa nói , đôi mắt đã ửng đỏ

- " Đúng là bất hiếu mà , con không nhớ ông bà già này sao ? " Vương lão gia thấy vợ mình khóc như vậy , cũng lên tiếng trách mắng cậu .

- " Ây yô ! Bây giờ con cũng đã trở về không phải sao . Còn không phải do ba kêu con cố gắng học , để có thể về gánh vác Vương gia sao , bây giờ còn quay lại trách con " Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói .

- " Cái thằng nhóc này ... nói thế nào cũng không lại con " Vương lão gia nghe con trai mình nói , cười vui vẻ đáp lại .

- " Ơ , Tiêu Chiến đâu ? Không phải ba con nói kêu thằng bé đến đón con sao ? Sao nãy giờ không thấy thằng bé đâu ? " Vương phu nhân hỏi cậu .

- " Anh ấy đang lái xe vào hầm , rồi đưa hành lý con cho giúp việc đem lên phòng " . Cậu bình thản nói .

- " Sao con lại để cho nó làm việc đó , ít nhiều gì nó cũng là thư ký của ba , con lại sai người ta đi cất hành lý giúp con " .

- " Con định cản thì ba mẹ xuất hiện , chưa kịp nói gì , thì anh ấy đã chạy mất tiêu rồi .

- " Xin chào Vương lão gia , Vương phu nhân " . Tiêu Chiến đi ra thấy họ liền cúi đầu chào .

- " Ừ , ba con sao rồi Tiêu Chiến , ông ấy bệnh có nặng không ? Nếu cần ta giúp gì cứ nói , có biết không ? " Vương lão gia ôn tồn nói chuyện với anh .

- " Quản gia Tiêu , bị sao ạ? ". Vương Nhất Bác nghe ba mình nói , có chút lo lắng .

- " Không sao thưa thiếu gia , do ông ấy tuổi cao nên hơi suy nhược một chút , ông ấy cũng đã khỏe lại , tôi chỉ là khuyên ông ấy nghỉ thêm vài ngày để sức khỏe ổn định sẽ quay lại làm việc ngay thôi " nói xong anh cũng quay qua cảm ơn hai bậc trưởng bối

- " Cảm ơn lão gia và phu nhân , ba con đã khỏe , phiền hai người lo lắng rồi , nếu đã không có việc gì , con xin trở lại công ty làm việc ạ " anh nở nụ cười nhẹ , cúi người .

- " Được rồi , con đi đi , ba con không sao là tốt rồi " Vương lão gia lên tiếng .
Anh quay người rời đi , anh sợ đứng ở đó lâu thêm chút nữa , lại không nỡ rời đi , sợ đứng trước cậu không kiềm chế được mà biểu lộ ra nổi nhớ của mình .

Thấy anh đã đi xa Vương Nhất Bác quay qua hỏi ba mẹ mình .

- " Ba mẹ ! Tiêu Chiến anh ấy từ bao giờ lại trở nên khách sáo với nhà chúng ta như vậy ? " cậu nhíu mày hỏi , từ sân bay về nhà , cậu thấy anh đã không còn hoạt bát thoải mái nói chuyện với cậu như trước , thay vào đó là cung kính đến mức cậu thấy khó chịu , cũng không biết khó chịu vì cái gì .

- " Đại khái là vào khoảng 2 năm trước , thằng bé đột nhiên khách sáo , không thân thiết với ta và mẹ con như xưa , ta có hỏi thì nó trả lời , do lớn rồi đã hiểu chuyện sẽ không tùy tiện như trước , ta cũng vài lần nhắc nhở không cần phải quá mức cung kính như vậy , nó cũng không nói gì chỉ im lặng cúi đầu , sau này ta cũng mặc kệ , chắc là do Tiêu Phong đã nghiêm khắc dạy bảo " Ông thở dài nói .

- " Thôi , chúng ta vào nhà , hôm nay mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để đón con đấy " Vương phu nhân dắt cậu vào nhà vui vẻ nói .

Tiêu Chiến rốt cuộc là vì cái gì anh trở nên xa cách với tôi như vậy , là do 5 năm quá dài đã khiến anh thay đổi tâm tính , hay là vì cái gì khác ? Tôi nhất định sẽ làm rõ việc này .
_________________________________________

Vương Nhất Bác ! 5 năm nay em có nhớ anh không ? Chắc không nhớ đâu , em làm sao có thể nhớ anh chứ , anh biết em ở nơi đó đã có người mình thích , làm sao có thời gian nghĩ đến một người không liên quan như anh . Cũng tốt có như vậy anh mới có thể tiếp tục từ từ buông bỏ em .

[ đây là lần đầu tiên mình viết truyện , nếu có gì sai sót , mong mọi người góp ý để mình sửa ạ 😊 ] chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ♥️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net