CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng sau là đến chặng cuối của giải đua motor châu Á ARCC 2019 tại Châu Hải. Nhất Bác đang bận rộn luyện tập để tham gia thi đấu, mỗi ngày cậu đều đến trường đua hì hục tập luyện đến khi trời sầm tối mới về. Cậu dồn hết tâm huyết và hy vọng trong trận đấu lần này, mọi cố gắng nỗ lực trong thời gian qua cậu không thể để nó trôi qua một cách lãng phí được.

Bên phía Tiêu Chiến thời gian này anh cũng rất bận rộn, hầu hết đều sống trong phòng phẫu thuật, dạo này anh còn đang nghiên cứu một phương pháp đặc trị mới nên thời gian anh ở bệnh viện gần như 18/24, có lúc ăn ngủ luôn tại bệnh viện. Cả hai ít gặp mặt hơn so với trước, mỗi ngày chỉ nhắn cho nhau vài tin, điện thoại cũng chỉ nói với nhau không quá 3 phút. Những cuộc hẹn trong vòng 2 tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cậu tôn trọng công việc của anh nên không muốn làm anh khó xử, nếu anh có thời gian rãnh thì cậu luôn gạt hết công việc của mình dành cho anh.

Anh đang gặm dở cái sandwich thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh mỉm cười bắt máy, bên kia là giọng nói quen thuộc :
" Chiến ca, anh đang làm gì ? Bây giờ có thời gian không ?"
Tiêu Chiến miệng vẫn nhai ngồm ngoàm trả lời :
" Sao vậy Nhất Bác, tối nay anh còn có ca trực !"
Cậu bên kia giọng rỏ trầm xuống :
" Em nhớ anh.."
Tiêu Chiến trong lòng hạnh phúc, mặt hơi ửng hồng, suy nghĩ một chốc rồi khẽ đáp :
" Vậy chúng ta gặp nhau đi !"
Nghe đến đây Nhất Bác vui mừng hét lên :
" Thật sao ! Bây giờ em qua đón anh ngay đây ! "
Nói rồi cậu cúp máy như sợ chậm một giây anh sẽ đổi ý, cậu lập tức lái xe phóng đi.

Tiêu Chiến tìm Vu Bân nhờ cậu ấy tối nay trực giúp, nghĩ cũng lâu rồi cậu và anh chưa được ở bên nhau trọn vẹn một đêm nên tối nay anh sẽ dành hết thời gian cho cậu.

Chưa đầy 15 phút Nhất Bác đã có mặt tại bệnh viện, thấy anh liền vui mừng chạy đến ôm chầm lấy anh, gục mặt trên vai anh rồi khe khẽ :
" Em nhớ anh đến phát bệnh rồi "
Anh mỉm cười ôn nhu, đưa tay lên xoa đầu cậu :
" Thôi nào cún con, ngoan, tối nay thời gian anh dành cho e hết, được không?"
Nhất Bác ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh :
" Anh nói thật chứ ?"
Tiêu Chiến cười tươi gật đầu :
" Thật thật thật "
Cậu reo lên vui sướng, ôm anh lần nữa. Tiêu Chiến vỗ vỗ vai cậu :
" Được rồi, buông anh ra kẻo người ta nhìn thấy thì kì lắm "
Cậu nghe lời thả tay ra, cả hai lên xe. Bấm nút công tắc mở kính xuống, anh đưa đầu ra ngoài hít một hơi :
" Aaaaaa, đã thật đấy, lâu rồi mới được hít khí trời thoải mái như thế này !"
Cậu quay qua nhìn anh, lòng có chút chua xót, anh gầy đi nhiều quá, chắc hẳn công việc áp lực lắm, cậu cầm lấy tay anh đặt lên một nụ hôn. Anh giật mình quay đầu nhìn cậu ngại ngùng rồi nở nụ cười hạnh phúc.

Đưa anh đi ăn xong trên đường chạy về nhà đi ngang qua con đường biển anh bất chợt kéo tay cậu :
" Chúng ta xuống đó chơi đi !"
Cậu cười gật đầu đồng ý.

Cả hai cùng nắm tay đi dọc bờ biển, cảm giác lúc này thật thích, buông bỏ tất cả bộn bề công việc, trước mắt là người thương, chỉ một tâm hướng về người ấy, không lo không nghĩ chỉ vui vẻ tận hưởng những giây phút ngắn ngủi bên nhau. Hạnh phúc đối với họ vô cùng đơn giản, là cùng nhau ăn, cùng nhau nói chuyện, chỉ cần nghĩ về nhau tất cả khó khăn trong cuộc sống này đều có thể vượt qua. Nhân duyên có phải là như vậy, từ hai người xa lạ gặp nhau không mấy thiện cảm thế nhưng không biết động lực vô hình nào kéo cả hai về phía nhau, thật nhanh nhưng cảm giác không chóng vánh, mỗi khắc đều in sâu vào tâm trí, từng hơi thở, ánh mắt, nụ cười hằng vẹn nguyên không một chút lu mờ. Mỗi ngày nghĩ đến, mỗi ngày nhớ nhung, tình yêu ngày càng lớn, nhận ra một trong hai không thể sống thiếu nhau.

Phía dưới là cát, phía trước là biển, phía trên là trời, bên tai là tiếng sóng vỗ, không gian chẳng có gì sa hoa nhưng vô cùng lãng mạn.
Anh kéo tay cậu ngồi xuống, tựa đầu vào vai cậu :
" Thật bình yên.."
Cậu cũng nghiêng đầu về phía anh :
"Đúng là vậy "
Anh mỉm cười hỏi tiếp :
" Em chuẩn bị cho trận đấu thế nào rồi ?"
Cậu cầm lấy tay anh :
" Vẫn rất ổn, anh thì sao ?"
Anh nhắm mắt cảm nhận gió biển, thở một hơi dài :
" Công việc rất nhiều, nhưng anh thì nhớ em nhiều hơn "
Cậu mỉm cười, quay đầu sang nâng cằm anh lên :
" Em yêu anh, Tiêu Chiến"
Đặt lên môi anh nụ hôn ngọt ngào dài đăng đẳng, bao nhiêu nhớ nhung những ngày qua đều dồn hết vào đó, hơi thở hòa quyện vào nhau, trái tim chung một nhịp đập, cứ thế trôi qua êm đềm, có biển có người có trời có ta.
" Anh cũng yêu em, Vương Nhất Bác ! "

Cả hai cùng nhau về nhà, đêm nay dự đoán giường không sập thì cũng lung lay. Chuyện gì đến thì nhất định phải đến, yêu nhau nhất định sẽ về với nhau. Anh dự cảm ngày mai sẽ là một ngày vô cùng mệt mỏi.
Giữa không gian tĩnh mịch có tiếng hai người đang yêu nhau, họ trao cho nhau tình yêu, thân xác, hơi thở... Đêm nay sẽ là một đêm thật dài.
___________________

Không ngoài dự đoán, Tiêu Chiến lê từng bước khó nhọc lên đến phòng làm việc, cái lưng của anh như muốn gãy đôi, cái lưng phản chủ, mỗi lần xong đại sự là nó vùng dậy chiến đấu với anh, thật bất tài vô dụng.
Anh quay lại với công việc, mỗi ngày một nhiều, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn phải nghiến chặt răng.
Vu Bân từ ngoài đi vào tay cầm điện thoại chìa ra trước mặt anh :
"Anh Chiến, thấy sao ?"
Anh đưa mắt lên nhìn vào màn hình :
" Ai vậy? Xinh nhỉ "
Vu Bân như bắt được nhịp liên mồm kể :
" Cô ấy là Từ Hy, trước đây là đàn em khóa dưới cùng trường với em, đang du học bên Singapore, nghe nói gần về nước rồi, hình như rất thân với gia đình chủ tịch thì phải, em đợi cô ấy 2 năm rồi cuối cùng ngày này đã đến. Lần này cô ấy về em nhất định phải tiếp cận. Mảnh đơn phương này không thể tiếp tục được nữa.."
Tiêu Chiến nghe cậu thao thao bất tuyệt chỉ biết mỉm cười à ừ. Cậu nhóc này đúng là nói khỏe quá đi, ngày nào cũng có chuyện kể cho anh, nhưng cũng vui vì nếu không có cậu bệnh viện này sẽ thiếu mất sức sống, cả ngày mỗi người chỉ biết đến bệnh nhân, công việc, có cậu chia sẻ năng lượng đúng là thật tốt.
..........................
Biệt thự Vương gia

Nhất Bác vừa bước chân vào cửa tiếng ông Vương vọng lại :
" Con còn nhớ đường về nhà sao ?"
Nhất Bác đi đến bên cạnh cầm chai nước tu một hơi xong đáp :
" Bố à, con là đang đi làm việc, đâu phải đi chơi "
Ông Vương khẽ bỏ tờ báo xuống lườm một cái :
" Con khi nào mới chịu về đây thay ta quản lí bệnh viện ? Ăn chơi như vậy còn chưa đủ ?"
Cậu mặt vẫn bình thản cuối xuống nhặt một quả nho bỏ vào miệng :
" Ông Vương à, ông đã biết câu trả lời rồi mà cứ thích hỏi như vậy."
Ông Vương đỏ mặt, lớn giọng :
" Con lo mà về đây nối nghiệp cho ta, đừng có suốt ngày chạy theo mấy cái mô tô ấy nữa ."
Cậu nhìn ông với ánh mắt kiên định :
" Chủ tịch Vương, điều đó là không thể !"
Cậu nói xong miệng cười bỏ đi thẳng lên lầu, ông Vương dưới này mặt bừng bừng sát khí, đúng là có một đứa con nhưng cả ngày không thể an tâm với nó, đến bao giờ nó mới chịu nghĩ cho ta, cho cái gia đình này.

Cậu tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngã lưng xuống chiếc giường to lớn, tay cầm điện thoại nhắn tin cho anh :
" Bảo bối, anh phải ăn uống cho đầy đủ vào, anh gầy đi nhiều lắm rồi đấy, nếu không nghe, em sẽ đến bệnh viện bắt anh đi!"
1 phút sau có hồi âm :
" Em có giỏi thì vác mặt qua đây, cái lưng của anh chẳng phải bị e làm cho liệt rồi sao !!"
Cậu cười ngặt nghẽo, vừa thấy thương lại vừa buồn cười :
" Tối nay e sẽ qua massage cho anh!"
Anh trả lời :
" Thôi cho tôi xinnnnn.."
Xong cậu lại ôm bụng cười, trong đầu nảy lên một ý...
________________

Anh về đến nhà với bộ dạng vô cùng khổ sở, tay xách cặp tay chống lưng nhìn vô cùng đáng thương. Mở cửa đi vào bật đèn lên giật mình hoảng hốt :
" Em...em làm gì ở đây ? Sao không bật đèn ??"
Nhất Bác cười ngất, chạy đến xách cặp cho anh :
" Muốn cho anh bất ngờ !"
Nói rồi cậu dìu anh ngồi xuống ghế :
" Lưng đau lắm sao, nằm xuống đây em massage cho anh!"
Tiêu Chiến như một con mèo ngoan nghe lời nằm sấp xuống cho cậu tùy ý làm gì thì làm, anh cũng mệt quá rồi, không còn sức để đôi co nữa.
Tay nghề massage của cậu cũng không tồi, làm Tiêu Chiến vô cùng thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ. Một hồi anh thấy có gì đó xỏ vào ngón tay, đưa tay lên nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, anh ngạc nhiên ngồi dậy nhìn cậu mắt tròn xoe :
" Cái này...???"
Cậu không để anh nói hết câu liền tiếp :
" Nhẫn cưới !"
Tiêu Chiến ngơ ngác một chặp rồi nhìn lên chiếc nhẫn, bên trên mặt nhẫn có khắc một chữ Y thật to. Anh chỉ chỉ vào cái chữ đó ý hỏi là gì. Cậu trong túi lấy ra thêm một chiếc nhẫn nữa, đưa lên cho anh xem, bên chiếc nhẫn kia khắc chữ X là tên anh(XiaoZhan) có nghĩa là Tiêu Chiến , còn chữ Y bên chiếc của anh là tên của cậu (YIBO) có nghĩa là Nhất Bác. Cậu bỏ chiếc nhẫn vào tay anh rồi chìa bàn tay to lớn ra trước mặt nói :
" Đeo cho em!"
Tiêu Chiến đang chưa kịp định hình nhưng cũng cầm chiếc nhẫn đeo vào cho cậu. Anh cứ ngắm nghía mãi chiếc nhẫn trên tay mình rồi mỉm cười khẽ nói :
" Cảm ơn em!"
Cậu cuối xuống đặt lên trán anh nụ hôn đáp :
" Là nhẫn cưới, tuyệt đối không được làm mất !!"
Tiêu Chiến phía dưới cười tít mắt, dụi đầu vào ngực cậu, anh lúc này là hạnh phúc muốn bay lên trời, sao cậu nhỏ của anh có thể đáng yêu đến như vậy !!
_______________
Còn tiếp.

Chương này bù chương hôm qua nên lượng đường tăng gấp đôi nha , muốn gầy là điều không thể.. Ngọt đến mật ong còn không sánh bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net