17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời bà Vương đã xông vào trả lời thay anh.

"Đây là Tiêu Chiến, là anh trai nuôi của con".

Vương Nhất Bác nghe vậy quay lại ngạc nhiên nhìn bà, sao lại tự dưng lòi ra một anh trai nuôi mà cậu không biết cái gì thế này?.

"Mẹ đùa con đấy hả?".

"Đùa con làm cái gì, Tiêu Chiến con lại đây mẹ giới thiệu". Bà Vương vẫy tay với Tiêu Chiến, anh liền đi qua chổ bà, anh cố gắng hạn chế hết mức có thể để không nhìn vào Vương Nhất Bác.

Bộ dáng cậu ấy vẫn vậy, vẫn là kiểu khí chất khó gần ấy, chỉ có tóc là ngắn hơn so với trước kia một chút.

Nhưng mà giọng điệu thì hoàn toàn xa lạ.

Bà Vương giới thiệu cả hai với nhau, bà vừa nói vừa cảm thấy trớ trêu, rõ ràng tụi nó quen biết với nhau rồi vậy mà đùng một cái lại xảy ra chuyện kỳ lạ này.

"Nhà mình đâu có thiếu phòng, sao mẹ lại để anh ấy ở trong phòng con?". Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

"Phòng con thì làm sao, con về đây có bao giờ ngủ lại đâu, với lại Chiến Chiến không thay đổi bất kì cái gì trong phòng này cả nên hoàn toàn không ảnh hưởng".

Nhưng mà Vương Nhất Bác cảm thấy rất khó chịu, cậu vẫn luôn ghét người lạ đụng vào đồ của mình, huống chi vị anh trai nuôi từ trên trời rơi xuống này lại ở luôn trong phòng cậu, còn ngủ trên giường cậu.

Còn không hề nói trước hay xin phép Vương Nhất Bác lấy một câu.

Tiêu Chiến từ đầu tới giờ vẫn chưa nói câu gì, anh nắm chặt nắm tay cố đè nén cảm xúc đang dâng lên.

Anh thật sự rất muốn ôm Vương Nhất Bác một cái. Nhớ lại đêm hôm ấy, bây giờ thấy cậu ấy bình an đứng trước mặt anh, tuy Vương Nhất Bác không nhớ anh là ai nhưng như vậy cũng đã quá mãn nguyện rồi.

"Này,..". Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến.

"Nhóc con này, con phải gọi là ca ca". Bà Vương nghe vậy liền cốc đầu cậu một cái.

Mà Tiêu Chiến vẫn ngơ ngẫn nhìn mũi chân của anh hoàn toàn không nge thấy gì.

"Ca ca". Vương Nhất Bác thử gọi.

Tiêu Chiến hoảng hốt giật mình vô thức ngẩng đầu lên nhìn cậu gọi, "Nhất Bác ca ca".

Vương Nhất Bác : ">_<".

Bà Vương e hèm một cái, Tiêu Chiến liền bịt miệng anh lại.

"Được rồi, hai đứa xuống nhà mẹ làm điểm tâm cho ăn rồi nói chuyện nào". Bà Vương kéo lấy tay cả Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đi.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến quên luôn chuyện cần hỏi, quên luôn cái mũ bảo hiểm cần lấy. Cậu đi phía sau cùng, từ đằng sau nhìn thấy cần cổ thon dài trắng nõn của Tiêu Chiến không hiểu sao Vương Nhất Bác rất muốn lại cắn một cái.

Mà cậu cũng bị chính ý nghĩ ấy làm cho giật mình, tại sao càng nhìn Tiêu Chiến cậu càng nghĩ đến những chuyện kỳ quái, hay là bản thân sáng nay uống lộn thuốc rồi.

Cả hai ngồi đối diện nhau, thế nên là một người cứ nhìn chọc chọc vào người kia, người kia lại cố trốn tránh không dám nhìn lại.

"Ca?". Vương Nhất Bác bổng nhiên nhẹ giọng gọi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt anh mơ hồ. Anh nhớ tới bộ dáng Vương Nhất Bác thân trần, mồ hôi của cậu chảy xuống cơ bụng rắn chắc, thân dưới ra sức thúc ép anh, bá đạo bắt anh gọi, "Nhất Bác ca ca", vậy mà giờ đây câu ấy lại ngoan ngoãn gọi anh như vậy?".

Thật sự anh không tiêu hoá được.

Vương Nhất Bác cảm thấy không hài lòng, vị ca ca mới rớt này bị câm hả? Tại sao từ đầu tới giờ chưa chịu nói tiếng nào.

Vậy nên cậu hầm hực tức giận nhìn Tiêu Chiến, rồi lớn tiếng.

"Anh không nghe thấy tôi gọi hả?".

"Hả??".

"Hả cái gì, não anh chậm phát triển à!".

Tiêu Chiến mở lớn mắt nhìn cậu.

"Mắt anh to rồi không phải nhìn tôi như vậy đâu, nhìn rất ngu". Vương Nhất Bác không khách khí nói ra.

Tiêu Chiến bây giờ mới hiểu cảm nhận của Trần Vũ, trong phút chốc anh cũng muốn đập Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, tôi lớn hơn cậu sáu tuổi đấy". Tiêu Chiến nhẹ nhàng trả lời.

Vương Nhất Bác nghe vậy liền quay ngoắt đầu đi, cậu cảm thấy không vui tý nào, tại sao bộ dáng người này thế này mà lớn hơn cậu những sáu tuổi.

Bà Vương đưa điểm tâm ra thấy một đứa thì cứ cúi đầu xuống, một đứa thì quay ngoắt đầu đi, nghĩ rằng chắc là vẫn khó để hai đứa hoà hợp.

''Nhất Bác hôm nay con về nhà làm gì?''. Bà Vương đặt điểm tâm xuống rồi hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lúc này mới giật mình nhớ ra, '' Á quên mất, con về lấy mũ cũ của con, giờ phải đến trường đua đây''.

Cậu vội vàng đứng dậy để đi, nhưng rồi không hiểu sao lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến hỏi, " Ca, anh đi không?''.

Tiêu Chiến bị hỏi liền ngớ người ra, Bà Vương cũng ngạc nhiên không kém.

Mà Vương Nhất Bác hỏi xong cũng tự mình ngạc nhiên.

Cả ba người nhìn nhau, cuối cùng Vương đại thiếu gia không chờ Tiêu Chiến trả lời cũng không nói gì nữa mà đi luôn.

Bà Vương nhìn Tiêu Chiến cười, ''Thằng nhóc con đó vẫn thích con lắm, chưa bao giờ mẹ thấy bộ dáng kỳ quái như vậy của nó''.

Tâm trạng của Tiêu Chiến càng mờ mịt.
----

Vương Nhất Bác đến trường đua, không hiểu chần chờ một hồi lại gọi điện cho bà Vương.

''Mẹ, Tiêu Chiến kia rốt cuộc là từ đâu ra hả?''.

''Thế con nghĩ từ đâu ra?''. Bà Vương buồn cười, chắc nó nghỉ mình nhặt được chắc, mà sự thật người là do nó đem về.

''Tự dưng con có thêm một người anh trai thì con phải hỏi cho ra lẽ chứ, đã không cho biết trước thì thôi mẹ còn không giải thích tử tế cho con''. Vương Nhất Bác bực mình.

''Nói chung chuyện có hơi dài, nói với con sẽ hơi phức tạp với lại Tiêu Chiến nó không muốn nhắc đến quá khứ đâu nên con đừng hỏi nữa được không, nói chung Tiêu Chiến bây giờ là ca ca của con, con biết thế là được''. Bà Vương quả thật cũng không biết giải thích thế nào.

Vương Nhất Bác nghe xong cảm thấy mẹ cậu nói cũng như thừa nên cậu cũng chả thèm hỏi thêm, chỉ nói một câu nữa xong tắt máy.

'' Vậy tối con về nhà ăn cơm''.

Bà Vương nghe thế thầm nghĩ, bình thường gọi thế nào không chịu về, nay lại tự giác quá.

Nhưng tối hôm đó Tiêu Chiến lại có hẹn đi ăn tối với Cố Nguỵ và Trần Vũ.

Anh kể ra thân phận mới ở Vương gia cho cả hai nghe, Trần Vũ bị Cố Nguỵ cảnh cáo rồi nên cũng không đưa lời khuyên cho Tiêu Chiến nữa.

Chỉ bảo là anh cần giúp gì cứ nói với cả hai.

Ăn xong, Trần Vũ lái xe chở Tiêu Chiến với Cố Nguỵ về, chờ Tiêu Chiến vào nhà rồi Trần sir mới lấy hết can đảm mời Bác sĩ Cố đi xem phim.

"Anh mua vé chưa?". Cố Nguỵ hỏi lại.

"Mua...mua rồi". Trần Vũ lại ấp a ấp úng.

"Vậy thì đi xem chứ sao, không thể phí tiền được".

Nháy mắt, trong lòng Trần Vũ như có gió xuân tràn về, anh gật đâu rồi đạp chân ga, anh muốn dùng tốc độ sét đánh để đến luôn rạp chiếu phim.

Cơ hội này nhất định không được bỏ lỡ, đã can đam hôm nay thì phải đi tới cùng, nếu thuận lợi xem phim xong, ra về anh nhất định phải ngỏ lời với Cố Nguỵ.

Về phần Tiêu Chiến, anh về nhà vừa mở cửa phòng đã thấy Vương Nhất Bác đứng trước cửa nhìn chằm chằm anh rồi.

——/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net