8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đội mũ, đeo khẩu trang cho anh, rồi nắm tay dắc người đi. Trước khi lên xe còn mở cửa xe cho Tiêu Chiến, vào thì thắt dây an toàn xong cho anh rồi mới lái xe đi, tối hôm qua cảm thấy được anh phối hợp, nên hôm nay thụ sủng nhược kinh chiều chuộng anh một tý.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh tò mò không biết cậu đem anh đi đâu, nên chốc chốc lại nhìn sang Vương Nhất Bác muốn hỏi.

Vương Nhất Bác thấy vậy liền quăng cho anh một tập hồ sơ rồi bảo, "Đọc kỹ".

Tiêu Chiến mở ra, thấy ngay tiêu đề, "Tracer 85".

Trong hồ sơ toàn bộ là lý lịch của Vương Nhất Bác, ngoài chức vụ tổng giám đốc đang đảm nhiệm ở Vương thị, Vương Nhất Bác còn là một tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp mang số hiệu 85 của đội Yamaha, đã mấy lần đoạt giải lớn.

Tiêu Chiến lật đi lật lại đọc thật kỹ, nhưng vẫn không hiểu cậu bắt anh đọc để làm gì?.

"Đọc kỹ rồi thì nhớ cho kỹ, lần sau tôi hỏi lại?". Giọng điệu Vương Nhất Bác khoe khoang, cái này chính là muốn Tiêu Chiến hiểu rõ về cậu hơn.

Tiêu Chiến nghe vậy lại lật lại đọc lần nữa, sau đó giơ tập hồ sơ lên lén nhìn Vương Nhất Bác. Anh thấy cậu ấy mới 23 tuổi mà đã có nhiều thành tích như vậy, lại còn rất đa tài. Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, vì anh ngay cả xe đạp cũng không biết đi, nhân sinh 28 năm trời toàn chỉ biết có vẽ và đọc sách.

''Bây giờ chúng ta đi đâu?''. Tiêu Chiến hỏi cậu.

''Đến trường đua của tôi, cho anh nhìn thực tế''.

''Là đua xe mô tô sao?''.

''Sao, thích đua không?''. Vương Nhất Bác liếc anh qua gương, khẽ cười bảo.

Tiêu Chiến liền lắc đầu, ''Tôi có biết đi đâu?''.

''Không biết thì học, tôi dạy anh''.

Tiêu Chiến ầm ừ gật đầu, anh cũng muốn thử nhưng đến lúc nhìn thực tế, Tiêu Chiến liền há hốc miệng kinh ngạc, Vương Nhât Bác mặc đồ đua vừa leo trên xe đã phóng vụt một cái, nhanh tới nổi mới có mấy giây mà anh chỉ nhìn thấy bóng cậu nhỏ xíu trên xe mô tô đang lao vùn vụt.

Vương Nhất Bác đi hai vòng, mới dừng lại chổ gần Tiêu Chiến, cậu cởi mũ ra hất tóc rồi hỏi anh.

''Thử không?''.

Tiêu Chiến liền điên cuồng lắc đầu.

''Vậy thì anh ngồi ở kia chờ tôi, tôi tập luyện một tý rồi quay lại và đừng có đi đâu đấy?''. Vương Nhất Bác bảo anh xong, lại đội mũ xong phóng đi tiếp, Tiêu Chiến đi ra chổ cậu chỉ rồi ngồi xuống, anh vừa ngồi liền có người đưa nước ra.

''Cảm ơn ạ!''. Tiêu Chiến đưa tay đón lấy rồi cảm ơn, sau đó liền thấy người này quen quen, anh nhìn nhưng mà chưa nhớ tên là gì.

''Vu Bân...Vu Bân''. Tiêu Chiến chợt sực nhớ ra.

''Ha ha, cậu nhớ ra tôi rồi hả, tưởng quên rồi chứ?''.

''Sao cậu lại ở đây, không phải đã ra nước ngoài rồi sao?''. Tiêu Chiến hỏi, anh nhớ Vu Bân là một họa sĩ vẽ truyện tranh, trước có nói chuyện và gặp cậu ta một lần, sau đó Vu Bân bảo là sẽ qua Nhật để học, rồi từ đó không liên lạc nữa.

''Nhân sinh khó lường, một lời không nói hết được, giờ tôi đang phụ anh họ làm ở đây, thế còn cậu?''. Vu Bân ảo não trả lời, rồi hỏi lại Tiêu Chiến.

''Tôi đi với bạn''. Tiêu Chiến trả lời.

''Bạn á, Tiêu Chiến chuyện của cậu với Vương Nhất Bác rầm rộ mấy ngày nay kia, ai cũng biết?''. Vu Bân cười nhìn anh bảo.

Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn Vu Bân, chuyện anh với Vương Nhất Bác đáng lẽ phải được dấu đi chứ, sao lại rầm rộ được.

Vu Bân nhìn vẻ mặt của anh, lại cười một cái, cậu ta nói tiếp ''Không biết Vương thị có mục đích gì không, mà ngay cả chuyện này cũng không thèm bưng bít kỹ, Vương Nhất Bác là con trai duy nhất của Vương Hoằng thế mà lại để con trai đổi một hợp đồng lớn như vậy để dẫn một nam nhân về...''.

''Qủa thật hài hước''.

Vu Bân chưa nói xong, từ đâu một giọng nói khác vang lên cắt ngang, Tiêu Chiến quay sang nhìn liền thấy có mấy người cả nam lẫn nữ đang đi lại gần anh.

''Hôm nay chúng ta đến nhìn xem, mỹ nam quốc sắc thế nào mà Vương thiếu lại si mê như vậy?''. Một thanh niên tóc nhuộm đỏ lên tiếng, vừa nói vừa nhìn cô gái bên cạnh.

Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

''Này mấy người qua chổ kia, chổ này Vương Thiếu đã đặt rồi''. Vu Bân liền chắn ngang Tiêu Chiến rồi bảo với đám người kia.

Lập tức thanh niên tóc đỏ, đẩy Vu Bân sang một cái rồi trợn mắt nói, ''Cút''.

Mạnh Kỳ đi lại đứng trước mặt Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mặt anh.

Tiêu Chiến đoán không được mấy người này có ý gì, anh vừa định hỏi cô gái này có việc gì không, thì cô ta liền vung tay lên tát Tiêu Chiến một cái.


Vương Nhất Bác bên kia đang thảo luận với Doãn Chính, đây là đồng đội cũng là anh họ của cậu.

''Tý phải cho anh gặp Chiến Chiến của cậu chứ nhỉ, anh qua nhà mà Bác Vương cứ khoe mãi đấy?''. Doãn Chính hỏi cậu.

''Ok, tập tý nữa''. Vương Nhất Bác trả lời.

''Anh không gặp được Chủ tịch, ông ấy không nói gì hả?''. Doãn Chính rất tò mò chuyện lần này của Vương Nhất Bác nên mới hẹn cậu hôm nay tập luyện với gặp mặt Tiêu Chiến.

''Sao không nói em với bố còn cãi nhau ầm ĩ ấy, nhưng chuyện tình cảm của em sao quản được, với lại mẹ em cũng thích Tiêu Chiến, bố em dám phản đối sao?''.

''Nhưng Vương Thị thì sao, chuyện bên em hợp tác với Tiêu Thị chọn họ nhà cung ứng có phải đang làm cho cổ phiếu công ty bị tụt sao?''.

''Anh nghe lời đồn làm gì, em làm gì cũng chừng mực rõ ràng, đâu phải vớ bừa, bên Tiêu thị có hợp đồng, đồ họ cung cấp cho Vương thị không đảm bảo chất lượng em sẽ lập tức cắt hợp đồng, còn phải bồi thường''. Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

''Thế thì còn Chiến Chiến của chú?''.

''Tiêu Chiến đã là người của em, không liên quan?''. Cậu liền lớn giọng.

Doãn Chính khó hiểu nhìn cậu, tiêu chuẩn kép gì vậy hả, Tiêu thị với Tiêu Chiến không phải là một sao, không ngờ thằng em anh quả thật thích người ta đến mức độ này sao.

Bên kia Tiêu Chiến đã bị đám người của Mạnh Kỳ lôi đi, tối hôm qua vì đã nói rõ với Tiêu Chiến nên Vương Nhất Bác đem anh đi theo một mình chứ không cho người trông chừng, với lại mỗi lần đội cậu tập cả sân đều được Vương Nhất Bác thầu, nên cũng sẽ không có người ngoài, chỉ là không biết đám người Mạnh Kỳ nghe tin từ đâu liền tới chổ này tìm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không có điện thoại, mà Vu Bân lúc muốn gọi điện thoại liền bị bọn kia lấy rồi lôi đi theo.

Mạnh Kỳ thực chất cũng không dám làm càn, cô ta biết rõ tính cách Vương Nhất Bác, nên ban đầu chỉ là cảnh cáo trước đã.

Cô ta dằn mặt Tiêu Chiến, bảo anh chỉ là đồ chơi cậu mua về, tát anh ba cái, bảo anh phải cút khỏi nhà Vương Nhất Bác không lần sau cô ta không chỉ tát mà sẽ rạch nát mặt anh.

Vu Bân đợi cho đám người kia rồi, mới tức giận nhặt điện thoại đã bị dẫm vỡ nát lên mắng.

''Mẹ kiếp, một lũ vắt mũi chưa sạch láo toét, Tiêu Chiến cậu phải nói cho Vương Nhất Bác đập chết mẹ bọn này đi''.

Tiêu Chiến xoa má, rồi xem Vu Bân có làm sao không.

''Cậu nhắn tôi số tài khoản qua wechat nhé, tôi sẽ chuyển tiền mua điện thoại mới cho cậu''.

''Được, nhưng mà phải bảo Vương Nhất Bác trừng trị lũ kia đấy?''.

''Chỉ là con gái, chấp làm gì?''. Tiêu Chiến cũng không để bụng mấy chuyện này.

''Cậu hiền lành vừa thôi chứ, cậu lớn tuổi hơn bọn nhóc đó mà để cho chúng mắng với đánh thế hả?''. Vu Vẫn vẫn tức giận.

''Thôi được rồi, tớ về chổ đây, không Vương Nhất Bác sẽ tìm''.

Tiêu Chiến nói xong xoa má cho đỡ một chút, anh chỉnh lại mũ rồi về chỗ đợi Vương Nhất Bác, đến lúc cậu quay lại liền hỏi anh.

''Nãy đi đâu, tôi đi qua nhìn không thấy?''.

''Um, đi vệ sinh thôi, cậu tập xong chưa?''.

Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác nhìn thấy má một bên của anh đỏ lên, liền đưa tay qua sờ, ''Sao lại đỏ mảng lớn thế này''.

''Chắc là bị côn trùng cắn, tôi cũng không phát hiện ra''. Tiêu Chiến lắc đầu bảo với cậu.

Vương Nhất Bác xoa má anh, tý sẽ đi mua thuốc bôi cho Tiêu Chiến.

—-/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net