Biện pháp tu tiên (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bị biểu cảm này của Tiêu Chiến kích động, nghiêng đầu, cả gương mặt chìm trong mái tóc, dần dần đỏ lên.

Tiêu Chiến nhìn một bộ dạng ngượng ngùng này của Vương Nhất Bác, trong lòng vui sướng, kích động reo hò. Ngoài mặt lại vẫn cố gắng duy trì biểu tình cũ, ho khan hai tiếng.

Không thể tiếp tục trêu em ấy.

" Nhất Bảo, dẫn ta đi xem đỉnh Vạn Phong một lượt đi. Ta muốn xem, ba năm nay, ngươi chăm đỉnh Vạn Phong có tốt không."

Vương Nhất Bác vẫn còn ngượng ngùng, chỉ để lại cho Tiêu Chiến một bóng lưng, khẽ gật đầu, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến khẽ dùng thêm lực, chậm rãi kéo anh đi trên đường mòn.

Từ hang động đi ra chính là một mảnh thảo dược xanh đỏ, bởi vì được Tiêu Chiến chăm sóc, cỏ dại đều đã được nhỏ sạch, thảo dược cũng cao lên không ít.

" Thảo dược đã thu hoạch được ta để trong tiểu viện, nếu người cần dùng có thể tới đó lấy."

" Chỗ này ta trồng một chút rau, lúc trước đã hỏi ý người rồi, không biết người có nhớ không?"

" Tảng đá này là nơi ta hay ngồi học thổi sáo, rất yên tĩnh." Không biết người bên đó, có thể nghe được không.

" Hôm nay chưa kịp quét sân, sân vẫn còn rất nhiều lá..."

.....

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác cho hưởng một khóa du lịch tìm hiểu đỉnh Vạn Phong của chính mình, lại biểu hiện cực kì hào hứng, vui vẻ.

Không thể không nói Vương Nhất Bác cũng thực giỏi, cậu vậy mà có thể biến đỉnh Vạn Phong từ một đỉnh bị nguyên chủ quậy hỏng, biến trở thành như vậy. Có lẽ là do, 13 năm sống tại Triệu gia, khiến cậu đúc kết được thật nhiều kinh nghiệm làm việc vặt, thật nhiều kinh nghiệm chăm sóc...

Mà người đem đến cho cậu cuộc sống này, chính là đứa trẻ trước mắt. Người ấy nhỏ hơn cậu 5 tuổi, thế nhưng có cuộc sống khiến cho cậu đỏ mắt ghen tỵ.

Người đó có sức mạnh, có chỗ đứng, có quyền lực,... còn có những người cưng yêu, chiều chuộng. Cậu ghen tỵ với người đó. Cậu cũng rất biết ơn người đó.

" Nhất Bảo, ngươi qua đây." Tiêu Chiến ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh bờ suối, hướng Vương Nhất Bác ở gần đó, vẫy vẫy.

Vương Nhất Bác nghe theo tiếng gọi của anh, bước lại gần.

" Nhất Bảo, ngồi xuống đây." Tiêu Chiến lại dùng tay nhỏ vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, kêu cậu ngồi xuống.

Vương Nhất Bác ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng lựa chọn nghe lời anh, ngồi xuống.

" Vài hôm nữa, Vạn Kinh phái sẽ có một cuộc thi đấu giữa những môn hộ của các đỉnh, cho nên, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn tới xem hay không?" Chỉ xem thôi, cho tham gia.

Vương Nhất Bác trong lòng vốn xác định sẽ không được đi, dù sao ba năm có thể thoát khỏi cái nơi địa ngục kia, sống tự do ở nơi này, đã là một ân điểm quá lớn ông trời cho cậu. Cậu biết người trước mặt không muốn mình rời khỏi nơi này. Không rõ là nguyên nhân gì, nhưng cậu vốn không có quyền thắc mắc.

Thi đấu giữa năm đỉnh cậu có từng nghe qua, thế nhưng, thái độ của người này, rõ ràng là không muốn cho cậu đi.

Cậu trong lòng, cực kì muốn đi.

" Kh...ông muốn." Nhưng người không muốn, cậu không nên đi.

" Thật sự không muốn? Nhất Bảo, ngươi phải biết, nếu ta đã hỏi ý kiến của ngươi, thì chính là muốn nghe ý kiến thật sự của ngươi."

Con người, làm gì có ai không có tính hiếu kì, những đứa trẻ chưa từng trải như Vương Nhất Bác, tính hiếu kì càng lớn. Lại nói, cái biểu cảm khó khăn khi phun ra hai tiếng:" Không muốn." kia, đã bán đứng cậu rồi.

Vương Nhất Bác rụt rè:" Ta... có thể đi sao?"

" Nếu ngươi muốn." Tiêu Chiến cưng chiều xoa đầu cậu.

Em cứ việc tham gia, còn bảo vệ em, cứ để anh là được.

---

Lễ khai mạc của cuộc thi, Vương Nhất Bác thức dậy còn sớm hơn so với ngày thường rất nhiều, cậu cực kì nôn nóng, muốn chuẩn bị thật tốt. Hôm nay, cậu cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài kia, tìm hiểu nhiều hơn những gì thuộc về người đó. Những hiểu biết, sẽ không chỉ còn nằm trong sách vở, do cậu tưởng tượng nữa.

Tiêu Chiến bị tiếng động Vương Nhất Bác tạo ra quậy phiền, giới tu tiên đã dậy rất sớm, anh đây khó khăn lắm mới ngủ được đến giờ này, vậy mà lại phải tỉnh. Ngày thường, Vương Nhất Bác dù có dậy sớm hơn anh cũng sẽ chờ tới khi anh tỉnh mới bắt đầu hoạt động. Hôm nay thì hay rồi, quả nhiên rất hào hứng mà.

Tiêu Chiến khoác lên mình một thân hắc y, đẩy cửa trúc xá. Vương Nhất Bác vừa lúc bê một thứ gì đó đi ngang qua cửa, cửa vừa mở, Vương Nhất Bác theo bản năng nhìn vào:" Chào buổi sáng."

Tiêu Chiến bị bộ dạng thanh xuân phơi phới của Vương Nhất Bác dọa không nhẹ. Anh đây ép uổng em ấy lắm sao? Tại sao hiện tại, em ấy lại có thể bày ra vẻ mặt mong chờ vui vẻ như thế? Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dịu dàng trầm ổn của anh đây nhặt được đâu rồi?

" Người cảm thấy, ta mặc như vậy có được không?" Vương Nhất Bác chậm rãi đặt đồ vật trên tay xuống, nhanh chóng xoay người một vòng, ý muốn Tiêu Chiến nhìn mình một chút.

Hôm nay, Vương Nhất Bác mặc một bộ đồ màu trắng pha xanh lam nhạt, mái tóc nửa buộc nửa xõa, gương mặt lúc nào cũng treo nụ cười tươi tắn.

Tiêu Chiến đấu đá nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn nói thật:" Rất đẹp."

" Người cũng vậy." 

" Ừ." Anh đây đương nhiên lúc nào cũng đẹp. Nói thừa.

" Một lát nữa ra ngoài, nhớ kỹ, không được rời khỏi ra nửa bước. Nếu ngươi dám chạy khỏi tầm nhìn của ta, sau này sẽ không cho người tiếp tục đi ra ngoài." Đứa nhỏ nhà mình nuôi lớn cực khổ, lớn lên vừa đẹp mắt, khí chất lại hút người như vậy... biết bao kẻ nhòm ngó. Không thể để bị lôi kéo mất. Em ấy là của anh.

" Được a." Vương Nhất Bác sảng khoái đáp, cười đến mắt cũng cong cong.

" Hào hứng như vậy?"

" Ừm, lần đầu tiên được đi xem Vạn Kinh phái của người, ta rất hào hứng."

Tiêu Chiến bất ngờ bấm quyết, giữa hai người liền xuất hiện một sợi dây liên kết xanh lam thanh mảnh, buộc cổ tay hai người lại với nhau.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn sợi dây vừa xuất hiện này.

" Như vậy ngươi sẽ không thể cách xa ta quá 10m."

Vương Nhất Bác chạm tay vào sợi dây, có chút mát lạnh. Không hiểu trong đầu cậu nghĩ đến cái gì, ánh mắt liếc qua cổ tay hai người bị dây buộc chặt, gương mặt thoáng chốc lại đỏ lên, Vương Nhất Bác cúi đầu, nhặt đồ dưới đất lên, ôm vào lòng, lúng túng nói:" Ta phải đem cái này về tiểu viện đã."

" Ta đi cùng ngươi."

" A... à... được."

Vương Nhất Bác lúng túng đi trước, trong lòng không ngừng điều chỉnh hơi thở cùng trái tim đập loạn liên hồi của mình. Tiêu Chiến chậm rãi đi phía sau, bề ngoài thiên phong đạo cốt, ung dung lãnh đạm, bên trong không biết đã vui vẻ đến nhường nào.

Em ấy quả nhiên rất dễ ngại ngùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net