Chương 12: " Nhất Bác, ăn tết vui vẻ. Còn có, sống thật tốt."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Hai người bọn họ ân ân ái ái, kẻ phơi đồ người cởi đồ, lại không phát hiện ra ánh mắt rét lạnh chằm chằm nhìn từng động tác của họ./

Ta đẩy Vương Nhất Bác đi xuống trước, còn ta sau khi thu dọn đống thau cùng móc treo xong thì mới đi xuống theo. Căn nhà rất nhỏ, rất ấm cúng, đi cũng không mệt như căn nhà của Tiêu  Chiến. Có điều, sau khi ta bước một bước cuối cùng xuống cầu thang, nhìn sắc mặt người nhà Nhất Bác nhìn ta... thật sự không có chút gì giống như những người niềm nở chào đón ta những ngày qua. Vương Nhất Bác đi đâu mất rồi???

" Tiêu Chiến, cậu xuống thật đúng lúc, ngồi đi."_ Ba Tiêu Chiến hất cằm về phía chỗ trống trên sofa. Ta bước tới liền ngồi xuống.

" Mọi người có việc gì thế? Không nấu cơm sao?"

" Quan hệ giữa cậu với Nhất Bác nhà tôi là thế nào?"_ Ta vừa nói dứt câu, mẹ Nhất Bác đã gặng hỏi, sắc mặt ngưng trọng.

" Chính là quan hệ như mọi người nhìn thấy." Ta không phải không muốn giấu thay Nhất Bác, ta cũng biết mối quan hệ này nên để Nhất Bác tự mình nói ra... nhưng thái độ này của bọn họ, ít nhiều đã biết rõ sự thật rồi. Ta bây giờ có chối, sau này họ mà biết không phải sẽ càng khó xử hơn sao!

" Tiêu Chiến, nhà tôi chỉ có nó là con trai. Cậu tha cho nó đi được không? Coi như tôi xin cậu. Câu buông tha cho nó."

" Anh Chiến, anh buông tha cho anh em đi."

Ta vừa dứt câu, mẹ Nhất Bác đã xúc động đến nước mắt ào ào chảy xuống, thành khẩn đến trước mặt ta, cúi gập đầu mấy lần. Phản ứng của bọn họ, có phải quá mức rồi hay không? Ta biết thế giới này không được tự do, việc nam nhân yêu nhau cũng bị phản đối... nhưng ta thật sự không nghĩ, một gia đình khi biết con mình đồng tính luyến ái sẽ xúc động đến như vậy.

Ở tình thế này, ta bất giác nghĩ đến Lam Trạm cũng nghĩ đến Nhất Bác. Ta tự hỏi, nếu Nhất Bác không có gương mặt giống Lam Trạm, không có khí chất giống Lam Trạm. Thì ta có động lòng, có đeo bám y hay không?

Suy cho cùng, ta theo y có lẽ cũng chỉ do tiếc nuối Lam Trạm, muốn bù đắp cho y. Hoặc cũng có thể do ta đến thế giới hoàn toàn mới, mọi thứ xa lạ, lại gặp được một người giống người quen cũ... vì vậy mà đeo bám hắn, theo đuổi hắn.

Nếu ở bên ta, gia đình hắn khó chấp nhận.

Nếu ở bên ta, ngay cả thân phận của hắn cũng không thể xác định rõ.

Nếu ở bên ta, có lẽ hắn mãi chỉ là cái bóng.

Nếu ta coi hắn là thế thân?

Nếu....

Làm gì có nhiều " nếu" như vậy chứ! Ta phải đi hỏi hắn.

" Mọi người ngồi lại, con nhận ra gia đình bên kia có việc." Ta bật người dậy. Rời đi.

Sắp tết, không khí lạnh lẽo va vào tấm áo len. Từng tấc da thịt lạnh lẽo lên không ít.Ta không thể trở về lấy áo khoác, chỉ đành chịu lạnh đứng trước ngõ chờ Nhất Bác quay về.

Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, hai chân đứng đã tê cứng, ta mới thấy Nhất Bác mang theo một túi đồ đi về. 

" Anh Chiến, người lớn tuổi chịu lạnh rất tốt sao?"_ Vương Nhất Bác thấy ta đứng đó, thật nhanh chạy tới, đem áo khoác của mình chuyển qua ta. Thân thể ta rất nhanh được hơi ấm của hắn làm ấm.

Giờ nào rồi còn không quên khịa ta. 

Ta cau mày, trừng mắt:" Chịu lạnh giỏi hơn em."

Vương Nhất Bác haha cười.:" Được rồi, sao anh không ở trong nhà nấu cơm mà lại chạy ra đây thế?"

" Nhất Bác, người nhà đối với em có quan trọng không?"

" Sao anh lại hỏi thế?" Vương Nhất Bác thu lại nụ cười.

" Mau trả lời đi."

" Đương nhiên quan trọng, đối với em trên đời này không ai quan trọng bằng họ. Họ là người cho em sinh mạng, chăm sóc em."

" Anh biết rồi." Hắn nói như vậy, ta biết phải làm sao. Ta không xuất hiện, hắn sẽ tìm được một cô gái tốt, kết hôn sinh con, rồi báo hiếu cha mẹ. Chỉ tại ta xuất hiện, đến thân phận của hắn ta còn không thể xác định, vậy mà đã bám lấy hắn, làm tổn thương gia đình hắn.

" Nhất Bác, anh nhận ra mình không đón tết với cha, ông ấy sẽ rất buồn. Cho nên hôm nay anh sẽ về nhà."

Nghe ta nói xong, Nhất Bác nghi hoặc nhìn ta. Có điều ta đã trưng ra bộ mặt nhớ nhà. Hắn cuối cùng cũng thở hắt một hơi.

" Vậy được. Vào ăn cơm rồi về."

" Không cần, anh đã chào bố mẹ em rồi. Giờ nói với em xong anh sẽ đi ngay."

" Anh đi đường cẩn thận."

" Nhất Bác, ăn tết vui vẻ. Còn có, sống thật tốt."

Vương Nhất Bác mỉm cười, không nhận ra ý tứ trong lời nói của ta:" Anh cũng ăn tết vui vẻ, qua tết em lại về nhà với anh."

Ta thật cố gắng mới duy trì được nụ cười, gật đầu.:" Ừm. Em mau vào nhà. Anh đi đây."

Vương Nhất Bác xách túi rời đi.:" Anh Chiến, lên đến nơi nhớ gọi cho em."

Ta đứng đó, nhìn bóng lưng khuất dần. Bất giác nắm chặt tấm áo khoác còn vương mùi hương của hắn. 

/ Dưới gốc cây, thân ảnh của thiếu niên trẻ chớp một cái liền biến mất, chỉ để lại dấu chân trên nền đất. Cô độc, lạnh lẽo./

----

Thứ sáu ngày 13 vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net