Nhật ký tán đổ tổng tài của người thường (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù, anh đây không nhịn thì ai nhịn, anh đây không nhịn thì ai nhịn, anh đây không nhịn thì ai nhịn.

Âm thầm mặc niệm trong lòng, Tiêu Chiến dịu dàng đi tới bám vai Vương Nhất Bác, xoa xoa đầu, dỗ dành:" Không có, không có, mẹ nào có không cần con chứ."

" Dạ, hi hi, con yêu mẹ." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên nền đất, để mặc cho Tiêu Chiến xoa đầu mình, ngây ngốc cười cười.

" Nhất Bác, đi tắm thôi." Tiêu Chiến kéo kéo người. 

Vương Nhất Bác bĩu bĩu môi không mấy tự nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo sau Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đẩy người vào cửa phòng tắm, bật công tắc đèn, Vương Nhất Bác đặt chân đến cửa phòng tắm, lại không tiếp tục bước vào nữa, hai tay bám vào thành cửa, đáng thương quay đầu nhìn anh.

" Mẹ, mẹ bảo tắm chỉ được ở một mình đúng không?"

" Đúng." Sao tự nhiên lại hỏi thế, anh đây không phụ trách cọ người đâu.

" Vậy con không tắm."

" Này này..." Cái lý gì là như thế, kiếm cớ cũng quá tùy tiện rồi.

" Nhưng bên trong có người."

" Có người?"

Tiêu Chiến cau mày, bởi vì anh quá để tâm đến Vương Nhất Bác, nên không mấy để ý xung quanh, câu nói này của Nhất Bác thành công khiến anh phải nghiêm túc xem xét lại, quan sát một chút, ở trong nhà tắm còn có thể nhìn thấy bóng nhỏ phía sau rèm cửa, không những thế, phía bên ngoài cũng có rất nhiều người.

Sát khí này!

Tiêu Chiến nhíu mày, kéo Vương Nhất Bác.

" Mẹ, bảo bảo muốn ôm."

"!!?"

Không đợi anh đáp lại, Vương Nhất Bác mem theo cánh tay anh, hơi cúi người, chôn vào trong ngực anh. 

" Mẹ, sao mẹ thấp thế?" Bình thường cậu chỉ có thể bám được chân của mẹ, từ dưới ngẩng đầu nhìn lên, hiện tại, có thể mặt đối mặt với mẹ rồi.

Tiêu* 1m8* Chiến:" ...." Anh đây không nhịn thì ai nhịn.

Hỗn Thiên Lăng từ cổ tay anh chậm rãi ló đầu ra, không tiếng động bao quanh Vương Nhất Bác.

" Nhất Bác, có muốn chơi trò chơi không?"

" Muốn." Vương Nhất Bác không chút do dự gật đầu.

" Cho con bay bay nhé."

" Dạ."

Tiêu Chiến lôi máy tính ra, thâm nhập vào hệ thống camera của biệt thự, vô hiệu hóa.

" Đi." Tiêu Chiến điểm lên Hỗn thiên lăng một cái, Vương Nhất Bác rất nhanh bị nó lôi ra ngoài, kéo lên bầu trời.

Đám sát thủ ẩn nấp xung quanh, nhìn thấy một màn này, kinh ngạc, mắt mở to. Tiêu Chiến nhân cơ hội xử lý từng người, từng người. Tận đến khi bọn họ phát hiện ra, gần một nửa đã mất khả năng hành động. Đám sát thủ nhanh chóng lấy vũ khí, từ trong ẩn nấp nhào ra, quy củ xông lên.

Tiêu Chiến một chọi một trăm, dù thân thủ có tốt đến đâu cũng không tránh được thất thế, Tiêu Chiến đè chặt vết thương trên vai, nấp sau bức tường. 

Đám người kia bị giảm một nửa, ngập ngừng không dám tiến lên.

Tiêu Chiến ngẩn đầu, Vương Nhất Bác vẫn được Hỗn thiên lăng làm cho bay vòng vòng trên trời. Tiêu Chiến vươn tay ra hiệu, Hỗn thiên lăng chậm rãi tránh khỏi ánh mắt của đám người kia, hạ xuống. Vương Nhất Bác gương mặt hào hứng nhào vào lòng Tiêu Chiến.

" Chơi thật vui, con muốn cùng mẹ bay bay."

Động tác của cậu quá lớn, động đến vết thương trên bả vai Tiêu Chiến, anh hơi cau mày, đưa tay nắm lấy cánh tay đang lung lay làm loạn kia cố định lại.

" Ngoan, một lát cùng con bay."

Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, đồng thời cũng bịt miệng cậu lại. Vương Nhất Bác bất ngờ bị bịt miệng, vốn còn muốn nói nữa, tròn mắt mơ hồ nhìn anh.

Tiêu Chiến đẩy đầu cậu vào ngực mình, không cho cậu tiếp tục nhìn ngó lung tung, Hỗn Thiên lăng lúc này đã bao trọn vết thương, thuận lợi cầm máu cho anh, một đầu hơi nhô ra, cọ ở một bên má.

Hiện tại bọn họ đang ở phía sau tòa nhà, trước mặt là hậu viện rộng lớn, nếu gặp được một vài tiểu thiếu gia, tiểu thư rủ nhau tới đây làm vài điều không thể miêu tả. Mặc dù xác xuất này khá nhỏ, nhưng khi chạm mặt, thì cũng chẳng rõ là hên hay xui nữa.

Có điều, anh đã phần nào biết được người đứng sau đám sát thủ kia là ai, chỉ là vẫn chưa thu thập được chứng cứ mang tính quyết định, hiện tại rời đi, cũng có chút không đành lòng.

Xét đến việc bê người ra đại sảnh... đối với bộ dạng này của Vương Nhất Bác... vẫn là thôi đi. Cũng may mấy ngày này sống cùng Vương Nhất Bác nhưng anh vẫn duy trì thuê phòng nghỉ kia, hiện tại đưa người tới đó là được rồi.

Kế hoạch đã được vạch ra, hiện tại quan trọng là cách thức thực hiện. Sử dụng Hỗn thiên lăng cũng không thể bay ra ngoài nơi này, camera nơi đây đã được anh vô hiệu hóa, nhưng camera bên ngoài thì chưa, nhỡ may lọt vào camera an ninh của một nhà nào đấy... anh đây không phải là sẽ bị đem đi nghiên cứu hay sao!!!!

Điều khiển Hỗn thiên lăng chậm rãi bò về phía sau của đám sát thủ bên kia, Tiêu Chiến dùng cánh tay không bị thương của mình nắm lấy Vương Nhất Bác:" Nhất Bác, chúng ta chơi trò khác nha."

" Dạ."

" Em nhớ đường từ đây ra cổng không?"

" Có." Vương Nhất Bác sau khi suy xét xung quanh, tự tin gật đầu.

" Vậy chúng ta chơi trò, thi xem ai chạy tới cổng trước nhé!"

" Dạ." Vương Nhất Bác cực kì hào hứng gật đầu, thủ thế chuẩn bị chạy.

" Anh đếm, một hai ba, cùng nhau chạy nhé." 

Tiêu Chiến hơi khẩn trương, đám sát thủ bên kia đã bắt đầu tiến về phía này rồi.

" Dạ."

" Một... Hai... Ba.." Tiêu Chiến vừa nhỏ giọng đếm vừa cảm nhận động tác của đám người phía sau bức tường kia.

Vừa đếm đến ba, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng xuất phát chạy trước, Tiêu Chiến nghiêng người, điều khiển Hỗn Thiên lăng bảo về sau lưng cậu.

" Chết tiệt, bọn chúng muốn chạy, mau nổ súng."

Tiêu Chiến khẽ kéo Hỗn Thiên lăng, khiến nó lùa qua chân đám người, hoàn hảo khiến bọn chúng ngã xuống, một tên đang nhắm bắn, bởi vì vướng chân mà bóp cò, viên đạn với quỹ đạo không chuẩn thoát khỏi họng súng giảm thanh.

Tiêu Chiến đang chạy, bỗng hơi khựng lại, nhưng cũng chỉ chưa đầy một giây, đã có thể nhanh chóng đuổi theo Vương Nhất Bác, một trước một sau thoát khỏi tầm mắt của đám sát thủ.

Đám sát thủ nằm lăn trên cỏ, tất cả đều kì quái nhìn nhau, cảm xúc kì lạ ở dưới chân vào lúc đó... sức nóng từ thứ đó truyền vào cổ chân khiến đám người đã qua huấn luyện như bọn họ cũng phải rùng mình.

Đó là thứ gì?

Đám sát thủ kì quái nhìn dưới chân, nhưng ngoài cỏ ra, lại chẳng còn thứ gì.

Gặp quỷ?

Không đúng, thời đại khoa học, lấy đâu ra ma quỷ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net