Thiên thần ưu tú (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phu nhân bị đám bác sĩ lục đục khiêng đi, Tiêu Chiến lúc này mới chạy tới phía cánh cửa, chỉ bằng một nút ấn, toàn bộ vật dụng trong phòng được thay mới hoàn toàn, dấu vết sau trận đánh vừa rồi cũng biến mất.

Vương Nhất Bác lúc này đang ngồi trên giường bệnh, ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lại cực kì phức tạp. Tiêu Chiến làm như không cảm nhận thấy, ngồi lại vào chiếc ghế đặt bên cạnh giường, lấy một quả táo khác, bắt đầu chuyên chú gọt táo.

Nhất Bác nhìn con người khó hiểu trước mắt, bao nhiêu nghi vấn ngổn ngang trong lòng, muốn lên tiếng hỏi anh lại không biết nên hỏi làm sao.

Tiêu Chiến gọt xong táo, lại cẩn thận bổ thành từng miếng, đặt lẫn vào đĩa lê, đưa ra trước mặt cậu:" Ăn đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh, lại nhìn miếng táo, cẩn thận bỏ vào miệng.

Vị ngọt đặc trưng chậm rãi lan ra, khởi động lại đống vị giác không biết đã bỏ việc từ bao giờ.

" Thầy nghĩ sao về việc đoạn tuyệt quan hệ?"

Đang chăm chú ăn, người bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng đề xuất, giọng nói thản nhiên như thể chỉ là đang nói việc đổi qua một loại bột giặt mới vậy.

" Khụ khụ." Vương Nhất Bác cứng đờ người, bắt đầu ho khan.

" Vương giáo sư, ăn mỗi táo cũng có thể sặc à?" Tiêu Chiến vươn tay vuốt vuốt dọc theo sống lưng cậu để giúp cậu mau chóng ổn định, miệng không kìm được nói lại châm chọc.

Dù sao trước đây cũng làm trong quân đội gì đó! Mất việc rồi liền trở thành bao cát di động luôn!

Tiêu Chiến nhìn gà bệnh trên giường, lắc đầu.

Vương Nhất Bác vừa ho khan vừa trừng anh.

"Làm gì có ai mở miệng ra là khuyên người khác đoạn tuyệt? Tiêu học viên quả là đặc biệt."

Tiêu Chiến thành thật:" Cũng tạm."

Tiêu Chiến cúi đầu nhắn tin, lại điểm lên màn hình vài cái, sau đó đẩy người đứng dậy:" Vương giáo sư, em đi ra ngoài một lát. Thầy rảnh rỗi có thể suy nghĩ vấn đề em vừa nêu ra."

Anh để lại chỗ Vương Nhất Bác một cái điện thoại, sau đó lôi tấm thẻ đen ra, rời đi.

Vương Nhất Bác nhìn quanh căn phòng chống. Cho nên, câu nói vừa nãy, là thật?

Vị độc duy học viên kia của cậu, khuyên cậu đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc?

Nhưng có lẽ, đây cũng là một cách hay. Đoạn tuyệt quan hệ với Vương gia.

Vương Nhất Bác mải mê suy nghĩ, bất tri bất giác cầm lấy điện thoại, đăng nhập lên mạng. Rất nhanh, cậu bị đống tin tức khổng lồ trong top tìm kiếm làm cho hoa mắt.

[ Mặc Huyền Vũ, con trai mất tích của thiên sứ chấp pháp đã trở về!] /đính kèm hình ảnh/

[ Con trai mất tích của thiên sứ chấp pháp vừa trở về đã gây chấn động buổi tiệc Hoàn Vũ]

[ Con trai thiên sứ chấp pháp ra tay cứu phế vật nhà họ Vương.]/đính kèm video/

[ Con trai nhỏ nhà Thiên sứ chấp pháp bị phế vật nhà họ Vương quyến rũ.]

[Con trai....]

Vương Nhất Bác điểm nhẹ tay ấn vào video, chất lượng cực tốt, góc quay cũng rất đẹp... khụ khụ... trọng tâm không đúng.

Nội dung video chiếu lại toàn bộ quá trình Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác hoàn mỹ né tránh những đợt công kích của Vương Hoa Mị. Kết thúc video bằng bóng lưng của anh biến mất khỏi cổng không gian tạm thời.

Nhất Bác lướt xuống khu bình luận,có rất nhiều tài khoản sử dụng hàng loạt mỹ từ khen ngợi thân thủ của anh cũng có những tài khoản ghen tỵ, soi mói phê phán.

Cậu lướt một vòng, sắp xếp khối lượng thông tin lớn vào trong não bộ. Tay phải đặt trên lồng ngực. Cậu có thể tự mình cảm nhận rõ ràng nhịp tim kì lạ của mình.

" Tiêu Chiến! Rốt cuộc cậu là ai?"

-

Tiêu Chiến rời khỏi bệnh viện liền có cổng không gian tạm thời nghênh đón đưa anh về nhà.

Anh dựa theo chỉ dẫn của quản gia, đi vào phòng khách rộng lớn vàng chói. Mặc Môi Thanh và Họa Yến Dao đang ngồi đối diện với nhau, trầm mặc. Họa Yến Dao nhìn thấy anh trước, nhanh nhẹn kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.

Tiêu Chiến biết hai người họ muốn gì ở anh, đem loạt sự kiện đã sắp xếp ngắn gọn, thêm thắt dễ hiểu trong đầu, đơn giản nói ra.

Toàn bộ quá trình, Mặc Môi Thanh chỉ trầm mặc ngồi nhìn anh.

Họa Yến Dao biểu hiện cực kì chuyên chú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật gù đáp lại tỏ vẻ có thể hiểu.

" Con thích cậu nhóc đó sao?" Họa Yến Dao thắc mắc nhấn mạnh.

Đứa nhỏ này, bởi vì bà không thể trực tiếp dạy dỗ nó khôn lớn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể biết rõ ràng hết sở thích và tính cách của nó thế nhưng chỉ cần nó muốn, bà sẽ cố hết sức để giúp nó, bù đắp cho nó.

Tiêu Chiến dứt khoát gật đầu:" Vâng." người của anh.

" Con..." Mặc Môi Thanh lúc này mới lên tiếng nhưng còn chưa kịp nêu lên quan điểm đã bị Họa Yến Dao trừng trở về.

" Rất tốt, mẹ ủng hộ con."

Mặc Môi Thanh nghẹn một họng chữ, uất ức nhìn Họa Yến Dao. Họa Yến Dao nháy mắt, sử dụng pháp thuật truyền tin cho ông:" Một lát em với anh nói chuyện sau."

Mặc Môi Thanh đành yên lặng gật đầu.

Lời của vợ là lớn nhất. 

Hơn nữa, để đứa nhỏ nhà mình cùng cậu nhóc họ Vương kia, cũng không phải không thể. 

Tiêu Chiến ở nhà dùng xong bữa cơm trưa liền lấy cớ trở về bệnh viện trông coi Vương Nhất Bác, rời đi.

Họa Yến Dao đưa cho anh một cặp lồng nhỏ:" Đợi cậu ấy khỏe lại thì có thể đưa về đây. Mấy tin tức vớ vẩn bên ngoài kia con không cần lo lắng, cứ giao cho mẹ xử lý.

Tiêu Chiến nhận lấy cặp lồng, nhìn bà:" Mẹ, thủ tục đoạn tuyệt quan hệ ở đây có phức tạp không?" 

Nếu không quá rắc rối, anh đây cân nhắc việc hoàn thành sau lưng cậu.

Họa Yến Dao bất ngờ, ngẩn người không biết trả lời đứa nhỏ nhà mình làm sao.

Đứa nhỏ mình vừa nhận chưa đủ một tuần đột nhiên hỏi cách đoạn tuyệt quan hệ gia đình với mình thì nên phản ứng thế nào mới đúng tiêu chuẩn?!!!

Trong pháp luật thiên sứ, quả đúng có bộ luật về gia tộc, cũng có đề cập đến những thủ tục để tuyệt giao quan hệ với gia tộc, thế nhưng, bà làm cái nghề này, còn chưa gặp được trường hợp áp dụng thực tế nào đâu.

Có điều, đứa nhỏ nhà mình muốn biết...

Họa Yến Dao cân nhắc, cuối cùng điểm tay lên không trung lấy ra một quyển sách cực kì dày, tiêu đề in hoa nổi bật [ Hiến pháp và Luật Pháp] đưa cho anh.

" Mục 18: Gia tộc, điều số 520, trang 1005, con có thể tự mình tìm hiểu."

Tiêu Chiến nhận lấy sách, chào bà rồi rời đi.

-

Trước cửa bệnh viện cực kì náo nhiệt, một đám người lời qua tiếng lại đứng quanh trước cửa bệnh viện.

Xung quanh cũng có một vài người qua đường tò mò hóng chuyện.

Tiêu Chiến lẫn vào trong đám người qua đường, nghe ngóng tình hình.

Hóa ra là do Vương phu nhân kia đã xuất viện rồi, kéo theo một đống người tới nói muốn thăm con của mình.

Cũng may, trước lúc rời khỏi anh đây đã đập tiền cho đám bảo vệ ở bệnh viện. Không cần biết đám người này là nể tiền của anh hay nể quyền của anh, chỉ cần có thể biểu hiện tốt như thế này, anh đây cực kì hài lòng.

Lại nói, đám người của Vương phu nhân này, vậy mà có thể to gan chạy tới trước cửa bệnh viện gây sự? Anh đây tự cảm thấy mất mặt thay cho người ta.

" Vương phu nhân, mong ngài thông cảm, bệnh nhân nói không muốn gặp người."

Đội trưởng tổ an ninh nhẹ nhàng nói, trong giọng lại không giấu được mất kiên nhẫn.

Nhà họ Vương thì sao chứ, bọn họ đây đang làm đúng luật, lại nói, người trên kia là phế vật thì sao chứ? Hậu phương của người ta là tiểu thiếu gia mới chui ra của thiên sứ chấp pháp đó.

Đến một đứa trẻ cũng có thể biết giữa gia tộc họ Vương và họ Mặc bên nào to hơn.

Tiêu Chiến đứng nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo, cực kì nhàm chán, xách cặp lồng đi tới. Trước mặt của tất cả mọi người, đường hoàng nói:" Vương phu nhân, gây rối trước cửa bệnh viện, mẹ tôi nói, phải ăn cơm tù hơn 1 tháng đó."

Anh đây cực kì tốt bụng nhắc nhở bà, không cần cảm ơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net