Chương mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây mới là lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm nhận được mùi vị nước sát trùng tràn ngập trong phòng như thế, anh cau mày, mệt mỏi mở mắt.

Còn sống à?

Mạng lớn thật.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liền thấy Vương Nhất Bác nằm bên cạnh anh ngủ, tay còn bị cậu nắm, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười một cái.

Tốt quá, tỉnh lại còn có thể nhìn thấy em, còn có thể nhìn nhiều thêm một chút, đây là chuyện may mắn biết nhường nào chứ.

Ngón tay anh vừa cử động, Vương Nhất Bác đã tỉnh lại, cậu như thể vừa bước ra từ một cơn ác mộng, lúc nhìn về phía Tiêu Chiến còn hơi sững sờ, ngay sau đó lấy lại tinh thần, cả người đều run run, "Anh có sao không?"

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, "Làm em lo lắng rồi à?"

Vương Nhất Bác thay anh kéo chăn lên, "Có gì đâu, anh còn thấy chỗ nào đau không?"

Tiêu Chiến không cảm nhận thấy gì, Vương Nhất Bác lúc này mới yên tâm, "Cũng may đoạn dây không cách xa mặt đất quá, lúc đụng vào tường đã giảm xóc một chút rồi, nói là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải quan sát thêm mấy ngày."

Cậu càng nói giọng càng thấp, "Đều tại em, nếu không phải em bảo anh..."

Tiêu Chiến xoa lòng bàn tay cậu, "Không liên quan tới em, anh cũng vẫn khoẻ mạnh đây mà, không được tự trách."

Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng lại đến gần hôn lên trán anh, "Nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ, gần đây tốt nhất anh đừng ra ngoài, đề phòng nghịch thuỷ."

Tiêu Chiến cười khổ, cái này cũng không phải do anh, cho dù có không ra khỏi nhà, ở nhà mãi thì sớm muộn cũng vẫn xảy ra chuyện, anh bảo Vương Nhất Bác yên tâm, "Anh sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà."

Vương Nhất Bác đi một bước quay đầu lại liếc mắt một cái, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Tiêu Chiến mới gọi điện thoại cho Cố Nguỵ, "Khó lòng phòng bị."

Cố Nguỵ thở dài, "Tôi biết ngay mà."

"Tôi có một suy đoán, anh nghe xem." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Nhìn trước mắt, tôi không thể thay thế nhân vật chính, chiếm suất diễn của nhân vật chính, nếu so sánh thế giới truyện tranh của anh với một hệ thống, thì bây giờ hệ thống đáng phát hiện ra bug, muốn diệt trừ tôi. Nhưng bây giờ, anh cũng xuất hiện, sau khi diệt trừ tôi, người tiếp theo phải đến anh chứ, cho nên chúng ta là người cùng thuyền, hiểu chưa?"

"..." Cố Nguỵ từ từ nói, "Thế nên vẫn là cả nhà chết hết OK hơn sao?"

"Thần kinh à!" Tiêu Chiến suýt nữa thì bật dậy, "Anh bình tĩnh một chút, khống chế đạo não của chính mình, đừng có nghĩ cả trăm cách chết nữa. Nghĩ đi, điều này chứng minh thế giới này chỉ cho phép hai nhân vật chính cùng tồn tại, có thể nào... để tôi đưa Vương Nhất Bác đi không? Sau đó anh có thể vui vẻ ở bên Tiểu Vũ."

Cố Nguỵ cạn lời: "Đây mà cũng là tiếng người à..."

"Không thì anh đưa Tiểu Vũ ra ngoài cũng được mà đúng không?"

Nếu Trần Vũ biết tôi là đầu sỏ gây tội, người vẽ cho cả nhà cậu ấy bi thảm, thân thế bấp bênh xui xẻo, tôi nhất định sẽ còn chết sớm hơn anh," Cố Nguỵ bực bội, "Hơn nữa, anh biết phải ra ngoài như thế nào không mà nói dễ dàng thế?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Tôi có một dự cảm... quyền lợi nằm trong tay nhân vật chính."

Nguyên nhân mà anh rơi vào thế giới này, là ý thức vốn đang ngủ say của Vương Nhất Bác muốn tỉnh lại, muốn có cuộc sống thật sự thuộc về mình, cho nên anh giống như một chiếc chìa khoá bị cắm vào cửa, vì sao lại là anh, thì Tiêu Chiến đoán là không khỏi liên quan tới việc anh là người sửa cốt truyện viết kịch bản. Mà Trần Vũ từ lúc có ý thức liền muốn tìm đến tác giả để tính sổ, nhưng vì ngoại trừ cậu ra, những người khác đều đang đi theo quỹ đạo, nên cậu không có cách nào, nhưng sau khi cốt truyện đi lệch hướng, Cố Nguỵ liền vào được.

Vì sao nhân vật chính lại là nhân vật chính? Chẳng lẽ không phải bởi vì bọn họ có quyền lợi nào đó sao? Đây chính là thế giới của bọn họ mà?

"Ví dụ như tôi đi máy bay, xem tình hình hiện tại, chắc chắn trên máy bay sẽ xảy ra chuyện thôi, nhưng nếu tôi đi cùng với Nhất Bác thì sao?" Tiêu Chiến xoa xoa giữa mày, "Thế giới nhất định sẽ không vì giết tôi mà giết cả nhân vật chính, hiểu ý tôi không?"

Cố Nguỵ hỏi, "Là ý chỉ, muốn cởi chuông cần người buộc chuông, quyền quyết định ở trên người bọn họ sao?"

Anh bị Vương Nhất Bác kéo đến thế giới này, nếu một ngày nào đó... Vương Nhất Bác không cần anh nữa, muốn anh đi, anh có thể rời đi hay không?

Tiêu Chiến không nói gì.

Không nói trước được phỏng đoán này có chính xác không, nhưng Vương Nhất Bác làm sao có thể không cần anh, muốn anh đi được, làm thế khác nào khiến cậu thất vọng tột cùng, bắt cậu đích thân đẩy anh ra đâu. Đôi mắt ấy bây giờ tràn ngập tình yêu, là Tiêu Chiến vất vả lắm mới tạo thành được, làm sao nỡ để những điều ấy tan thành mây khói đây.

Không thể thực hiện được. Thế nên đây là một con đường cụt.

Cố Nguỵ trầm mặc vài giây, nói mấy câu, Tiêu Chiến lập tức phủ định, "Không thể nào, tôi không thể làm thế được! Bất kể, bất kể chuyện gì làm hại đến cậu ấy... tôi cũng sẽ không làm..."

Anh rũ mắt, "Nhất định, nhất định còn cách khác."

Cố Nguỵ lạnh lùng hỏi: "Nếu không có thì sao?"

Nếu không có cách khác thì sao, Tiêu Chiến? Nếu nhất định phải đi con đường này thì sao? Nếu nhất định phải lựa chọn thì sao? Anh phải chết vì một người trong truyện tranh ư, anh thật sự vĩ đại như thế, anh thật sự yêu cậu ấy đến thế sao?

Có đáng không?

Tiêu Chiến nhớ đến lời nói giận dỗi của Vương Nhất Bác hôm đó, đột nhiên cười.

Cậu nói sẽ yêu anh đến chết, bảo anh xem mà làm.

Được thôi, nếu như tránh cũng không tránh nổi, nếu như không thể nào chối từ được nỗi bi thương mãnh liệt, nếu cái chết nhất định phải quấn lấy anh không tha, thì anh cũng nguyện ý.

Anh đã như vậy rồi, chuyện anh có thể làm ở thế giới này đã rất ít ỏi rồi, chọn một chuyện mà cật lực làm cho tốt, cũng không cần phải do dự.

Anh xem mà làm, anh quyết định cũng sẽ yêu cậu đến chết.


Vương Nhất Bác vội vã chạy về nhà, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Chiến nằm trên sopha, cậu hoảng sợ, không nói lời nào đã lay anh tỉnh dậy, Tiêu Chiến nheo mắt, "Em về rồi à?"

"Em đến bệnh viện mới biết anh đã xuất viện rồi, sao lại không nói với em? Ở lại quan sát thêm mấy ngày cũng tốt mà." Vương Nhất Bác âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn tự trách như cũ, "Hai ngày này em bận quá, không thể ở bên cạnh anh được... Theo lý mà nói, em phải luôn ở bên cạnh anh mới đúng, anh bị như vậy đều là vì em, em đã nói với trợ lí rồi, lịch trình phía sau đẩy hết, em không đi đâu cả, hay là anh muốn đi đâu chơi không? Nhưng em thấy anh vẫn nên ở nhà..."

Cậu rất ít khi nói nhiều như thế, cứ như muốn nói hết những bất an trong lòng ra, Tiêu Chiến yên tĩnh lắng nghe, nhẹ nhàng cười, gọi tên cậu, "Vương Nhất Bác."

Giống như đọc một câu thơ tình ngắn nhất trên thế gian này.

Vương Nhất Bác đột nhiên thấy khổ sở, cậu nhè nhẹ đáp, "Ừ."

"Nhất Bác."

Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, giọng nói đáp lại cũng run rẩy, "Ừ."

Vì sao cậu lại cảm giác người trước mắt giống như một cơn gió, mặc dù dựa ngay bên cạnh, nhưng giây tiếp theo, rồi giây tiếp theo nước, mở mắt ra sẽ biến mất không thấy đâu.

Tiêu Chiến gọi tên cậu, thật ra có rất nhiều lời muốn nói với cậu, về bọn họ, về tình yêu chẳng còn được bao nhiêu ngày của bọn họ. Anh muốn nói với cậu, trước cả khi em nhận thức được, anh đã yêu em rồi. Anh vì em mà đến, là em gọi anh đến. Nếu như em thật sự phải cô độc một mình ở thế giới này để chờ đợi anh, anh thật sự xin lỗi, là anh đến muộn. Anh muốn nói, em không cần phải nghi ngờ tâm ý của anh với em, mặc dù sau này chúng ta không ở cùng một thời không, nhưng chỉ cần nghĩ rằng ở một nơi nào đó trên thế gian này, em vẫn tồn tại, anh sẽ luôn có dũng khí để bước tiếp. Anh muốn nói, không phải chúng ta thật sự rời xa nhau, cho dù có một ngày anh không từ mà biệt, thì ký ức của chúng ta sẽ trường tồn mãi mãi. Anh hy vọng em có thể hạnh phúc mãi mãi, không bao giờ biết được chân tướng, chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến anh, thật ngẫu nhiên thôi, ở một thời khắc đặc biệt nào đó, ví dụ như khi nhìn thấy một đám mây hình dáng kì lạ chẳng hẳn.

Nhưng những điều này giống như kẻ highlight lúc còn đi học, bớt bớt xoá xoá, vứt bỏ hết tất cả những từ ngữ thủ pháp lãng mạn, cái thật sự quan trọng, chỉ còn có tên của cậu.

Anh chỉ có thể gọi to tên của cậu.

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đáp lại theo.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, không biết khi nào, bọn họ đã dựa gần vào nhau như thế, anh đã nỗ lực chịu đựng lắm rồi, nhưng lúc ấy, mũi vẫn cay cay. Anh nói rất nhẹ, giống như ở trong ngôi nhà này, ở bên cạnh người ấy, chính là một nơi trú ẩn, chỉ sợ đến lúc nào đó sẽ đánh thức đôi mắt của thế giới này.

Trời cao ơi.

Tạm thời, chỉ tạm thời thôi, để con yêu em ấy, để con cho em ấy tất cả mọi thứ.

"Thời gian thử việc kết thúc."

Chóp mũi bọn họ đặt lại gần nhau, chỉ cách một chút, khoảng cách để yêu nhau chỉ có một đoạn nhỏ xíu như vậy thôi.

Vương Nhất bác hỏi, "Vậy giờ thì sao?"

"Bây giờ là thời gian gia hạn hợp đồng."

Khi anh hôn cậu, cúi người xuống, Vương Nhất Bác nhắm hai mắt lại, cảm nhận nước mắt của đối phương rơi lên mặt mình, nóng lên, rồi lại chợt lạnh.

Vừa vặn là lúc mặt trời lạnh, rèm cửa kéo hờ, trong phòng đều là bóng lá, giống như trên sàn nhà là cả một khu vườn, ánh sáng lúc ấy mềm mại biết bao. Đường phân cách ánh sáng không rõ ràng chiếu xuống vải vóc lẫn lộn trên sopha, mơ hồ như sương, như mực rơi xuống từ ngòi bút.

"Có đau không?"

Đau.

Còn muốn đau hơn chút nữa.

Muốn cái đau đớn ấy khảm vào ký ức trên từng bộ phận cơ thể, bằng không, phải lấy cái gì mới chống cực được nỗi sợ hãi với cái chết cứ dần dần tăng lên đây?

Còn muốn, còn muốn, nhiều hơn, nhiều hơn, cho tôi một chút dũng khí của người nữa.

Người vẫn luôn như thế, bất kể gặp được chuyện gì, cũng dũng cảm tiến lên, không sợ gì cả, không giống như tôi, tôi thật sự rất sợ.

Tôi không muốn rời đi, tôi muốn đưa người đi, cho dù chỉ một lần thôi.

Nước mắt và mồ hôi lẫn vào nhau, Tiêu Chiến dựa vào cậu, trấn an nhịp đập trái tim mình, nhẹ giọng nói, "Chúng ta kết hôn được không?"

"Đi đâu?"

"Ở ngay đây thôi, không cần phức tạp như thế, chỉ có hai người chúng ta là được, chỉ cần chúng ta nhớ rõ là được."

Vương Nhất Bác xoa xoa tóc anh, "Được, ngày mai nhé?"

"..." Tiêu Chiến cười, "Ngày mai muộn quá."

"Vậy bây giờ đi," Vương Nhất Bác nói, "Anh có đồng ý gả cho em không?"

Tiêu Chiến đời này chưa từng nghĩ sẽ được một người con trai hỏi câu ấy, nhưng lúc này, đến phản bác anh cũng luyến tiếc, "Được thôi, nhưng gả cho em thì có gì tốt không?"

"Em sẽ đối tốt với anh."

Tiêu Chiến nói: "Em còn để anh nuôi đấy."

Vương Nhất Bác nhìn anh, "Phải, là dựa vào anh mới cảm thấy mình đang tồn tại."

Tiêu Chiến nghĩ, sến sẩm quá. Nhưng lại nghĩ, cũng chẳng còn mấy cơ hội nói những lời yêu thương ấy nữa, anh liền muốn đặt những lời sến sấm ấy làm chuông điện thoại, mỗi ngày nghe mấy lần.

Khi bị đè lên tường, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng tối nãy lạnh lẽo đến vô tình, như thể nói cho anh nghe ý chỉ của thần linh.

Nếu người thật sự đang nhìn, vậy cho tôi một câu trả lời đi.

Ánh trăng không nói lời nào, mơn trớn mặt anh, giống như thở dài ôn nhu, Tiêu Chiến lại nhớ câu hỏi của Cố Nguỵ, có đáng không?

Thật ra hẳn là anh cũng biết, tình yêu thì chẳng có đáng giá hay không đâu.

————————————

Tác giả: Đương nhiên là HE rồiiiiii! Các chị đừng có tự doạ mình!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net