Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thời tiết cuối tháng tám vẫn luôn thay đổi thất thường, ngày hôm trước Tiêu Chiến vừa đến Thượng Hải, mặt trời gay gắt vẫn treo tít trên cao, qua một đêm thôi trời bỗng đổ mưa như trút nước, một lần mưa này kéo dài suốt hai ngày, không có tí dấu hiệu nào là sẽ dừng lại. Trước sau đã mua vé máy bay ba lần, hai lần trước chuyến bay bị hủy, lần thứ ba vì công việc kéo dài mà bị lỡ chuyến, anh quả thực không nghĩ ngợi thêm nữa, dứt khoát mua vé tàu cao tốc đến Bắc Kinh.

Lúc này anh mới cảm thán từ tận sâu trong tim, tàu cao tốc đúng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của loài người.

Vương Nhất Bác đến Bắc Kinh tham gia tập huấn đã ba tháng, anh cũng tranh thủ thời gian đến thăm vài lần, nhưng khoảng cách với lần đến thăm cuối cùng cũng đã sắp được một tháng đến nơi.

Biết hai ngày này cậu có tham gia một đại hội thể dục thể thao thanh niên, Tiêu Chiến đặt vé vào cửa ở trên mạng, bởi vì lúc trước anh vẫn chưa xác định có thời gian để đến xem hay không, nên vẫn không nói trước với Vương Nhất Bác. Đến khi lên tàu cao tốc rồi, anh đột nhiên lại không muốn gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác nữa, nghĩ rằng đến xem cậu thi đấu cũng coi như là tặng cậu một niềm vui bất ngờ đi, nói trước lại không còn ý nghĩa gì cả.

Gần đây anh đang xem nhà ở Bắc Kinh, giá nhà cao hết hồn y như trong lời đồn, cũng may trong tay anh vẫn còn một khoản tiết kiệm, tiền đặt cọc ngược lại cũng không phải vấn đề gì quá lớn. A nói anh điên rồi, sao lại có thể chắc chắn Vương Nhất Bác nhất định sẽ ở lại Bắc Kinh như vậy, ngay cả suy nghĩ mua nhà cũng dám nghĩ tới. Nhưng anh vẫn có lòng tin như thế, anh đã quá hiểu rõ Vương Nhất Bác, biết được con người cậu một khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, nhất định sẽ dùng hết sức mình làm đến mức tốt nhất.

Trước khi xuống tàu cao tốc anh đã đặt một phòng ở khách sạn gần nhà thi đấu, sau khi đến Bắc Kinh, anh đón xe đến khách sạn cất hành lý trước, tắm rửa thay quần áo rồi mới xuất phát đến cung thể thao.

Lần này không phải cuộc thi thể thao cao cấp nào cả, đài truyền hình không truyền trực tiếp, người xem ở sân cũng không nhiều, lúc Tiêu Chiến tiến vào người xem trên khán đài chỉ ngồi chưa đến một phần ba, phần lớn đều là con gái.

Tình cảnh như này anh quá quen thuộc, trước kia ở trong trường học cũng từng thấy không ít.

Những cô gái này phần lớn đều là đến ngắm các anh đẹp trai.

Anh nhìn qua một chút, biển hiệu viết tên Vương Nhất Bác đúng là không ít chút nào.

Trong nháy mắt anh có một loại cảm giác kho báu cuối cùng vẫn là không thể giấu được nữa.

Tìm một chỗ ít người tầm nhìn không quá tệ ngồi xuống, anh cố gắng không nhìn sang mấy cô gái đang giơ biển "Vương Nhất Bác cố lên" ở bên cạnh.

Nhưng thật ra từ lúc anh mới tiến vào đã có không ít người chú ý đến anh.

Bởi vì muốn đến gặp Vương Nhất Bác, trước lúc rời khỏi khách sạn anh đã cố ý thay một bộ quần áo mới, vóc người 1m83 tiêu chuẩn chân siêu dài kết hợp với áo sơ mi màu cà phê sữa mới ra của một nhãn hiệu có tiếng khiến cả người anh trở nên cực kỳ đẹp. Người không biết nhìn từ xa còn tưởng anh là người mẫu hoặc minh tinh nào đó, một anh đẹp trai như vậy sao có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của đám con gái được đây?

Anh vừa ngồi xuống đã có một cô gái tiến tới bắt chuyện.

"Anh cũng là vận động viên sao?"

"Không phải, tôi đến xem thi đấu thôi."

Anh tìm trong sân đấu một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được bóng hình Vương Nhất Bác. Nhiều ngày không gặp như vậy, tóc Vương Nhất Bác lại dài ra rồi, xem ra là không có thời gian đi cắt tóc.

"Anh đến xem ai thế? Em có thể add wechat của anh không?"

Con gái bây giờ thẳng thắn đến vậy sao?

"Tôi chỉ tùy tiện xem chút thôi."

Anh đột nhiên hối hận, vừa rồi hẳn là nên tìm một góc nào đó không có ai hết.

May mà trận đấu phía dưới sắp bắt đầu, loa phát thanh đang giới thiệu thông tin cơ bản của từng tuyển thủ và đường đua, những cô nàng kia lập tức bị các vận động viên phía dưới thu hút tầm mắt, lớn tiếng kêu "Vương Nhất Bác cố lên".

Nghe được tên Vương Nhất Bác, anh không nhịn được mà bật cười.

Vương Nhất Bác không biết anh tới, tất cả sự chú ý đều tập trung ở cuộc đua, vô luận trên khán đài có lớn tiếng đến thế nào đi chăng nữa cậu cũng không quay đầu nhìn lại.

"Vương Nhất Bác đẹp trai quá!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Mình nói không sai mà! Cậu ấy người thật siêu cấp đẹp trai luôn!"

"Hình như cậu ấy vẫn chưa đến 20 tuổi nhỉ?"

"Vừa tròn 20, tháng này là tròn đây! Mình tìm thử tư liệu của cậu ấy rồi, sinh ngày 5 tháng 8 năm 1997!"

"Đẹp trai thật ấy! Vương Nhất Bác cố lên! Vương Nhất Bác cố lên!"

Tiêu Chiến không nhịn được hỏi một câu: "Các bạn đều là đến xem Vương Nhất Bác sao?"

"Đúng thế!"

Các cô gái chẳng còn tâm tư đâu mà quay lại nhìn anh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đường đua phía dưới.

Theo tiếng súng vang lên, trên khán đài tiếng hét tiếng cổ vũ càng to hơn nữa.

100m chạy nước rút, Vương Nhất Bác là người thứ hai chạm vạch đích.

"Tiếc thật ấy, chỉ kém khoảng cách một bước chân nữa thôi." Bên cạnh có cô gái tiếc nuối than thở.

Vương Nhất Bác sau khi tiến tới vạch đích đầu tiên là quay đầu nhìn lại đường đua, lại cúi xuống nhìn giày của chính mình, Tiêu Chiến biết thói quen của cậu, dáng vẻ này của cậu hiển nhiên là không hài lòng lắm với sự phát huy vừa rồi của bản thân.

Sau khi trận đấu kết thúc các tuyển thủ cũng quay lại bên sân nghỉ ngơi, chỗ này của Tiêu Chiến vừa vặn nhìn thấy khu vực nghỉ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống, việc đầu tiên là bóp bóp bắp chân có chút căng cứng khi vừa chạy xong, sau đó lấy ra bình nước cùng điện thoại di động trong ba lô đang để bên cạnh, một bên uống nước một bên gõ gõ trên điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn.

Chưa tới một phút, di động của anh đang để trong túi xách liền truyền tới âm thanh thông báo.

"Anh bận xong chưa?"

Nhìn dáng vẻ này, chắc cậu ấy vẫn cho rằng anh đang ở Thượng Hải.

Tiêu Chiến không nhịn được cười, nghĩ đến để không ảnh hưởng trạng thái thi đấu của cậu, vẫn là chờ cuộc thi kết thúc xong xuôi rồi nói sau vậy.

"Bận xong rồi, đang nghỉ ngơi."

Mấy cô gái bên cạnh vẫn đang bàn tán về Vương Nhất Bác, có người còn cầm di động hướng về phía khu nghỉ ngơi chụp ảnh quay phim. Tiêu Chiến vừa nhìn di động vừa nghe các cô ấy nói chuyện, khi anh nghe được tiếng nói "Dù sao Vương Nhất Bác cũng chính là bạn trai tương lai của mình" liền không kiềm chế được quay đầu sang nhìn một cái.

Nói câu này là một cô gái búi tóc, nhìn tuổi thì không lớn lắm, có thể là sinh viên của trường học gần đây, không tính là quá xinh đẹp nhưng dáng vẻ khi cười lên rất đáng yêu.

"Dù sao cậu ấy cũng không vừa ý mình, cậu cố gắng lên nhé, chúc cậu sớm thành công." Một nữ sinh mập mạp bên cạnh nói như thế.

Cô gái búi tóc nghe được như vậy nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn: "Mình nói các cậu biết này, hôm qua thi đấu xong mình đi tìm cậu ấy, nói với cậu ấy cố lên, cậu ấy còn cảm ơn mình nữa nhé! Đợi lát nữa thi đấu xong mình định sẽ đến tìm cậu ấy tiếp, hỏi wechat cậu ấy, hẹn cậu ấy đi ăn đi xem phim, các cậu nói xem cậu ấy có thể đồng ý không?"

"Không biết nữa, có điều mình nghe nói cậu ấy không có bạn gái."

"Vậy mình tuyên bố bạn gái cậu ấy chính là mình! Cậu ấy lập tức sẽ là của mình thôi!"

Mấy cô gái cùng nhau cười to lên, Tiêu Chiến nhìn chăm chú Vương Nhất Bác đang ở khu nghỉ ngơi hồi lâu, nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.

Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, vóc dáng cao hơn, tóc cũng dài ra, phương diện khác cũng ngày càng lợi hại. Trước kia gặp phải con gái chủ động bày tỏ đều không để ý, bây giờ gặp người đáng yêu còn biết chủ động nói "cảm ơn", lợi hại thật nha...

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn Vương Nhất Bác vừa gửi đến: "Em nhớ anh quá."

Thế nhưng anh một chút cũng không cảm thấy em đang nhớ anh.

Các cô gái vẫn còn đang bàn chuyện Vương Nhất Bác và cô bé búi tóc, thậm chí bắt đầu bày mưu tính kế phải dùng phương pháp kiểu gì để cua được một Vương Nhất Bác lạnh lùng như núi băng, Tiêu Chiến càng nghe càng sầu não, nghĩ thầm mình tăng ca tăng giờ làm cho xong công việc bớt chút thời gian đến đây gặp cậu ấy, kết quả lại bị buộc ngồi ở chỗ này nghe chuyện tình lãng mạn còn chưa xảy ra của cậu với cô gái khác. Con gái thời nay thật sự rất lợi hại, phương pháp theo đuổi con trai người này lại nhiều hơn người kia, anh nghe mà thấy kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy những cảnh tượng kia tựa như ngay giây tiếp theo sẽ xảy ra vậy.

Cầm điện thoại di động lên, anh suy đi tính lại, gửi một tin wechat cho Vương Nhất Bác.

Qua vài giây, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn lên khán đài bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Tiêu Chiến vốn muốn đứng lên vẫy tay với cậu, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy hành động này có hơi ngốc nghếch, liền ngồi yên tại chỗ không động đậy nữa, theo bản năng thẳng người lên, sau đó cúi đầu xuống làm bộ như đang nhìn di động.

Một lát sau.....

"Aaaaaaaa cậu ấy nhìn qua đây! Các cậu nói xem có phải cậu ấy đang nhìn mình không?"

"Thật này, thật sự là đang nhìn về phía bọn mình!"

"Nhất định là cậu ấy biết cậu!" Cô gái mập kéo tay cô bé búi tóc kích động đứng lên, "Khẳng định là cậu ấy vẫn nhớ cậu! Cậu ấy đang nhìn cậu đấy!"

Tiêu Chiến cúi đầu lướt lướt trang đầu của tin tức tài chính kinh tế, khóe miệng không nhịn được giương lên.

Đến khi bắt đầu trận đua tiếp theo anh mới bỏ di động xuống, nhìn xuống phía dưới đường đua.

Trước khi làm xong tư thế chạy lấy đà Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, lần này ánh mắt hai người đối diện nhau, Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, hướng về phía cậu nói một câu "cố gắng lên" không thành tiếng, sau đó Vương Nhất Bác liền quay đầu lại làm tốt tư thế chuẩn bị chờ tiếng súng vang.

Một lượt này Vương Nhất Bác chạy cực kỳ dùng sức, tốc độ rõ ràng nhanh hơn hẳn lượt đầu, cậu là người đầu tiên chạm tới đích, so với người dẫn trước cậu ở vòng vừa rồi còn nhanh hơn một nửa.

Trận đấu tổng cộng có hai lượt, Vương Nhất Bác chạy xong nhanh chóng quay lại bên sân, huấn luyện viên xem ra rất vui vẻ, vỗ bả vai cậu khích lệ vài câu.

"Huấn luyện viên, người nhà em đến đây rồi, em muốn xin nghỉ hai ngày."

Khoảng thời gian này bất luận là huấn luyện hay thi đấu cậu đều rất nỗ lực chịu khó, kết quả của cuộc thi cũng rất tốt, hai đợt thành tích cộng lại đội của bọn họ đang xếp hạng nhất, huấn luyện viên vốn đã định cho các đội viên nghỉ hai ngày, lúc này thấy cậu chủ động nói ra liền thuận tiện đồng ý, nhưng dặn cậu hai ngày sau nhất định phải về đội đúng giờ.

"Cảm ơn huấn luyện viên."

Cậu vội vàng quay lại chỗ thu dọn đồ đạc, sau đó chạy về phòng thay đồ thay quần áo, chưa tới đã ba phút đã thay xong đi ra. Cậu đi tới vị trí khán đài của Tiêu Chiến, hướng về phía anh ra dấu tay đi ra ngoài, Tiêu Chiến không hiểu ý của cậu, anh không biết Vương Nhất Bác đã thi đấu xong, cho là tiếp theo cậu vẫn còn hạng mục khác.

Mấy cô gái kia đến lúc này mới phát hiện, Vương Nhất Bác là đang ra dấu tay với anh đẹp trai đang ngồi cạnh bọn họ đây.

Thấy anh mãi chẳng có phản ứng, hạng mục khác lại sắp thi đấu, âm thanh loa phát thanh quá to, Vương Nhất Bác dứt khoát cầm di động lên gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Tiêu Chiến nghe được giọng nói hưng phấn của cậu xuyên qua điện thoại một cách rõ ràng: "Mau xuống đây! Đi ăn cơm với em!"

Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ lại tối hôm qua mình mải xem vé máy bay quên ăn tối, sáng nay lại vội lên tàu cao tốc không chú ý ăn sáng, tới Bắc Kinh rồi lại muốn nhanh chóng đến đây mà quên cả ăn trưa.

Đúng là đói thật.

Anh cúp máy đứng dậy muốn đi ra ngoài, cô gái búi tóc bên cạnh đột nhiên hỏi anh: "Anh quen Vương Nhất Bác? Anh với cậu ấy là quan hệ như nào thế?"

Anh quay đầu cười với các cô một cái, không lên tiếng, rời khỏi khán đài.

Cuối cùng hai người quay lại khách sạn đặt đồ ăn.

Chẳng còn cách nào nữa, xung quanh cung thể thao thật sự chẳng có quán ăn nào mùi vị tạm được cả.

Tiêu Chiến nằm trên giường xem TV, trên TV đang chiếu một bộ phim Hongkong của rất nhiều năm về trước, Vương Nhất Bác sau khi về phòng thì đi tắm trước, tắm xong bước ra ôm lấy anh ở trên giường thân mật một lúc lâu, từ trán hôn xuống cổ, lại từ lỗ tai hôn đến môi, đợi đến khi cậu đang muốn đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Tiêu Chiến lại bị anh đẩy ra một cái.

"Ăn cơm trước đã, còn không ăn sẽ nguội mất."

Đồ ăn đặt ngoài đã được mang tới rất lâu rồi.

Sau khi tắm xong tóc Vương Nhất Bác ướt nhẹp nhìn lại càng dài hơn nữa, cúi đầu một cái sẽ che hết tầm mắt. Tiêu Chiến đưa tay vén tóc mái trước trán của cậu lên: "Tóc em dài quá rồi, đợi lát nữa đi ra ngoài cắt đi."

Vương Nhất Bác vừa ăn vừa lắc đầu: "Không đi, lười nhúc nhích, vất vả lắm anh mới tới đây một chuyến, tại sao phải tốn thời gian ở tiệm cắt tóc chứ?"

"Thật sự là dài lắm rồi đấy, dễ bị chọc vào mắt."

Vương Nhất Bác thuận miệng nói: "Cắt cũng được, thế thì anh cắt cho em luôn đi."

Cậu không ngờ được rằng Tiêu Chiến thật sự đi tìm lễ tân khách sạn mượn một cái kéo mang về, đợi Vương Nhất Bác ăn cơm xong, anh liền giục cậu lên ghế sô pha ngồi, bảo là muốn giúp cậu cắt tóc.

Vương Nhất Bác mặc dù không biết phải làm sao, nhưng vẫn đồng ý với anh.

Ghế sô pha của khách sạn mềm quá, Tiêu Chiến lo anh di chuyển một cái tay sẽ không vững nữa, dễ cắt hỏng tóc luôn, đi khắp phòng tìm kiếm một lượt, cuối cùng quyết định cắt ở trên bồn rửa tay, như vậy tóc đã cắt cũng có thể theo bồn rửa tay trôi xuống, trách cho vụn tóc bay lả tả khắp nơi.

Tiêu Chiến cắt rất nghiêm túc, rất sợ sơ ý một cái sẽ hủy luôn kiểu tóc của cậu.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt anh đang nhích lại gần, phát hiện trái tim mình đập có hơi nhanh. Rõ ràng đã ở bên nhau một thời gian dài, thế nhưng mỗi lần nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, trái tim vẫn nhịn không được mà rung động không thôi. Cậu lặng lẽ đưa mặt lại gần, phát hiện Tiêu Chiến vẫn đang hết sức chuyên tâm đặt sự chú ý trên tóc cậu, Vương Nhất Bác lộ ra nụ cười như đạt được ý đồ, sau đó nhanh chóng sáp lại hôn trộm lên mép Tiêu Chiến một cái.

"Á --"

Tiêu Chiến sợ hãi kêu lên một tiếng, cây kéo cũng rơi xuống đất.

"Đã bảo em đừng lộn xộn rồi! Em nhìn xem, cắt lẹm rồi này! Xấu chết đi được!"

"Lẹm thì lẹm thôi, chẳng sao cả." Cậu cũng không quan tâm cái này.

Tiêu Chiến trong lòng vẫn còn sợ hãi nhặt kéo lên, nhìn về phía cậu quở trách: "Lá gan em cũng lớn thật đấy, lúc này rồi mà trong đầu vẫn nghĩ đến những thứ này, cũng không sợ anh sơ ý một chút đâm kéo vào đầu em."

"Chết trong tay anh cũng chẳng bị lỗ." Vương Nhất Bác không thèm để ý một chút nào.

"Ngố rứa."

"Anh nói gì cơ?"

"Đồ ngốc."

"Anh cứ tức giận là lại mắng bằng tiếng Trùng Khánh đấy à?" Vương Nhất Bác đưa tay nắm lấy mặt anh, "Tật xấu cứ giận lên lại dùng tiếng Trùng Khánh này của anh có thể sửa đi một chút không? Mỗi lần cãi nhau em đều không cãi lại được, anh lại nói nhanh quá, ngay cả anh mắng gì em cũng nghe không hiểu nữa rồi."

Tiêu Chiến đánh một phát vào tay cậu: "Không biết lớn bé."

Vương Nhất Bác vui vẻ, duỗi tay ôm lấy eo anh: "Đi, lên giường rồi nhìn cái lớn."

Tiêu Chiến nhấc chân lên đá cậu một cái, xoay người mở vòi nước rửa tay, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Vương Nhất Bác, sao em lại biến thành như này rồi?"

"Em biến thành cái gì?"

"Hồi cấp ba lúc tặng điện thoại cho anh mặt em còn đỏ đến mức rán được cả trứng gà, lúc em 18 tuổi trêu em một tí em liền xấu hổ, bây giờ nói mấy câu không đứng đắn mặt không đỏ tim không đập, em tiến bộ cũng quá thần tốc rồi đấy."

Mỗi lần bị cậu đùa giỡn lại lôi chuyện trước kia ra để cứu vãn tôn nghiêm, Vương Nhất Bác sớm đã quen với chiêu này của anh rồi.

"Đều do thầy Tiêu biết cách dạy dỗ thôi mà."

Tiêu Chiến đá một phát vào mông cậu: "Cút đi!"

Chờ đến khi anh thu dọn sạch sẽ bồn rửa tay, trả lại kéo cho nhân viên quầy lễ tân rồi quay lại phòng, Vương Nhất Bác đã quấn chăn đi ngủ, xem ra khoảng thời gian huấn luyện và thi đấu gần đây thật sự đã khiến cậu mệt mỏi quá mức.

Tiêu Chiến cởi áo sơ mi và quần dài ra, chui vào trong chăn, phát hiện Vương Nhất Bác vẫn đang say ngủ, hoàn toàn không có chút xíu dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, anh không nhịn được có hơi buồn bực.

Có lúc anh sẽ nghĩ, nếu như năm ấy anh không chấp nhận sự theo đuổi của Vương Nhất Bác, ý chí của anh có đủ kiên định, như vậy thì quỹ tích cuộc đời của hai người có thể cũng sẽ không xảy ra biến hóa gì. Anh vẫn kinh doanh phòng làm việc của anh như thường, Vương Nhất Bác vẫn sẽ từng bước từng bước tiến về phía trước như cũ, giờ phút này có lẽ cũng vẫn sẽ tham gia thi đấu rồi đang nghỉ ngơi. Nhìn có vẻ như không có bất kỳ biến hóa nào cả, nhưng lại giống như cái gì cũng đã thay đổi.

Ít nhất thì tâm trạng lúc này hoàn toàn không giống nữa.

Anh của khi ấy vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ không có khả năng động tâm, mới để mặc cho người này ở bên cạnh anh, vì anh mà làm chuyện này chuyện nọ, đến khi phát hiện bản thân đã sớm rung động ngay cả chính anh cũng thấy rất bất ngờ mà?

Có điều vẫn rất phiền muộn.

Thật sự rất sầu não.

Vất vả lắm mới dành chút thời gian tới đây, bây giờ cứ đắp chăn nằm ngủ đơn giản như vậy, quá đáng tiếc.

Hơn nữa lúc trên tàu cao tốc anh đã ngủ một giấc rồi, bây giờ chẳng thấy buồn ngủ chút nào cả.

Suy đi tính lại, nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ từ hoa cỏ cây cối trong phòng làm việc lại nghĩ đến rốt cuộc nên mua nhà ở trong hay ngoài vành đai năm*, nghĩ từ lần quay lại trường học gần đây đồ nướng ở canteen không còn cay nữa lại nghĩ đến Leonardo da Vinci, Vincent van Gogh, Michelangelo, rốt cuộc anh vẫn là không nhịn được duỗi tay đến một chỗ nào đó, dứt khoát lại chuẩn xác quấy rầy giấc mộng của người bên cạnh.

Khi Vương Nhất Bác híp mắt nhào về phía anh, anh đã nghĩ:

Rụt rè cái đếch gì nữa cơ chứ.

-END-



*Bản đồ của Bắc Kinh, vành đai năm là cái vòng tròn đỏ to nhất ở bên ngoài ấy nhé (thật ra tui cũng không biết gọi là vành đai có đúng không nữa...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic