Mười một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Made by Aurora1823 ♥️.

Dạo gần đây chỉ cần Vương Nhất Bác không làm việc là sẽ ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến, dù cho số thời gian cậu không làm việc quả thực ít tới mức đáng thương, cậu cũng cố hết sức để cho Tiêu Chiến nhiều cảm giác an toàn nhất có thể. Mấy người bạn có quan hệ tốt than vãn trong nhóm chat, nói rằng bây giờ hẹn cậu ra ngoài ăn bữa cơm uống chén rượu cũng khó khăn, cậu cố ý trả lời rằng "nóc nhà quản nghiêm", khiến cả nhóm bạn phát hờn cả nửa ngày, những kẻ độc thân thay nhau chỉ trích hành vi "ngược cẩu độc thân" của cậu.

Nhưng thật ra thời gian cậu có thể ở cạnh Tiêu Chiến không nhiều, một tuần có thể bên anh hai hôm đã coi như rất tốt rồi.

Vì lý do công việc, Vương Nhất Bác thường xuyên ở vùng khác, trước đây tần suất Tiêu Chiến tìm cậu không thường xuyên như vậy, cậu hoàn toàn có thể ứng phó được, bây giờ trong giai đoạn yêu nhau nồng thắm, tình huống rõ ràng không giống trước, cộng thêm danh tiếng trong ngành của cậu càng ngày càng lớn, lượng công việc tìm đến cửa càng lúc càng nhiều. Cậu muốn nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền một chút, sau này mới tiện làm những việc mình thích.

Cái nghề người mẫu này cũng coi như ăn bát cơm thanh xuân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng sau đánh lên bờ cát, dù cho có không theo đuổi danh lợi đến thế nào đi chăng nữa, người làm nghề này cũng nhất định sẽ sinh ra cảm giác cấp bách.

Cậu không rõ từ đâu mà Tiêu Chiến biết được chuyện lần trước cậu uống rượu tới mức xuất huyết dạ dày, chỉ cần tìm được cơ hội là sẽ thay đổi biện pháp chăm sóc dạ dày cho cậu, dù cho cậu có làm việc ở bên ngoài cũng sẽ bị Tiêu Chiến đốc thúc ăn cơm đúng giờ, cậu muốn qua loa cũng không được. Hễ về đến nhà là sẽ bị Tiêu Chiến đút cho đủ các kiểu canh này nước kia, uống tới mức cậu nhíu mày liên tục.

Từ nhỏ cậu đã không thích uống mấy thứ đồ tẩm bổ kiểu này, nhưng lần này Tiêu Chiến hiếm hoi cứng rắn một lần, nói gì cũng không chịu bỏ qua.

Lúc thử quần áo trong phòng thay đồ, stylist vẫn luôn hợp tác với Vương Nhất Bác đột nhiên nghi ngờ hỏi cậu: "Có phải dạo gần đây em béo lên rồi không?"

Ấn đường Vương Nhất Bác giật giật, thầm nghĩ: Không phải chứ?

Điều cậu lo nhất chính là cái này.

Stylist gật gật đầu, nói: "Hình như thật sự béo lên một chút, vòng eo to hơn 2cm. Có điều chỉ nhìn bằng mắt thường thì nhất định không nhận ra, vốn dĩ em đã hơi gầy, có thêm tí da tí thịt thật ra lên hình sẽ đẹp hơn đấy."

Cậu bán tín bán nghi hỏi: "Thật sao?"

"Thật, lần trước lúc em chụp tạp chí, thợ ảnh đó kêu em gầy quá, nếu như có thể béo thêm một chút xíu sẽ đẹp hơn." Stylist giọng điệu chắc nịch nói.

Vương Nhất Bác cuối cùng mới yên tâm.

Thể chất của cậu không được tính là kiểu cực kỳ dễ béo, nhưng cũng không phải kiểu trời sinh ăn mãi không mập. Để giữ được vóc dáng, việc ăn uống của cậu trước nay đều được kiểm soát khá tốt, cộng thêm lượng vận động cũng đủ, thường xuyên đi tập gym, toàn bộ đường cong cơ bắp chụp lên đều cực kỳ đẹp. Thời gian gần đây mỗi lần uống canh cậu đều lo lắng vấn đề này, sợ sẽ ảnh hưởng tới vóc dáng.

Mỗi lần tắm xong, Vương Nhất Bác đều sẽ nghiêm túc nhìn một lúc xem cơ bụng có còn hay không, thịt trên cánh tay có mềm đi không. Một khi tình hình không đúng với mong đợi, ngày hôm sau cậu sẽ lập tức đến phòng tập gym một chuyến.

Những chuyện này cậu không nói với Tiêu Chiến, bởi gần đây cậu phát hiện thật ra tâm tư của Tiêu Chiến khá nhạy cảm. Nếu để Tiêu Chiến phát hiện việc mình chu đáo điều dưỡng cơ thể cho cậu dẫn tới kết quả cậu phải tốn thêm công sức để kiểm soát thể hình, e rằng Tiêu Chiến sẽ rơi vào thế khó cả đôi đường, lo lắng lòng tốt của mình lại gây ra chuyện xấu.

Dạ dày của cậu quả thực đã khoẻ hơn thời gian trước rất nhiều, mấy thứ canh canh súp súp kia dù sao cũng vẫn có tác dụng.








Kế hoạch ra ngoài du lịch dịp Quốc khánh bị nhỡ vì công việc của Tiêu Chiến có chút thay đổi, Vương Nhất Bác bèn nhân thời gian rảnh rỗi nhận hai job quảng cáo khá ổn.

Gần đây trong trung tâm thương mại xảy ra một vài biến động nhân sự, quản lý phụ trách một khu vực nào đó bị bóc ra scandal lén lút quấy rối nhân viên nữ, dẫn đến không ít dị nghị sục sôi trong xã hội. Nhân viên như vậy tổng công ty không dám giữ lại, sau khi điều tra xác minh tình huống đúng với thực tế bèn lập tức đuổi việc hắn. Chỉ là làm như vậy, khu vực mà tên đó quản lý sẽ thiếu người đứng ra phụ trách. Tuy nói rằng thăng chức cho một người phía dưới lên làm quản lý không phải chuyện gì khó khăn, nhưng kiểu gì thì kiểu cũng phải cho người kế nhiệm một thời gian để thích ứng, cộng thêm kỳ nghỉ Quốc khánh vốn là mùa đắt khách của trung tâm thương mại, quản lý các khu vực đến việc trên tay mình còn lo không xong, không kiếm đâu ra được người nào dư thừa để điền vào chỗ trống bên kia cả.

Chuyện này xảy ra ngay dưới mắt mình, chưa nói đến việc tổng công ty nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, kỳ nghỉ Quốc khánh còn phải tránh xảy ra sơ suất vì thiếu đi người quản lý. Kỳ nghỉ ngắn ngủi này của Tiêu Chiến dù có nghỉ cũng không được an tâm, anh đề xuất phương án với tổng công ty, để chính anh tới quản lý khu vực đó, cầm tay chỉ việc dạy cho quản lý thực tập mới được cất nhắc lên kia.

Dồn hết mức có thể, cuối cùng Tiêu Chiến mới có thể sắp xếp được hai ngày nghỉ ngơi trong số bảy ngày nghỉ lễ.

Hai ngày căn bản không đủ để bọn họ ra ngoài du lịch, anh với Vương Nhất Bác thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đến một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô chơi hai hôm.

Khu nghỉ dưỡng đó là một địa điểm du lịch nổi tiếng, bởi vì xây dựng rất nhiều nhà cây trong rừng cho du khách đến ở, rất nhiều chiêu trò quảng cáo, người đến đây du ngoạn trong các dịp nghỉ lễ vô cùng đông. Tận tới trước Quốc khánh một ngày bọn họ mới quyết định, khu nghỉ dưỡng đã hết phòng trống từ lâu, may sao Vương Nhất Bác vừa hay từng quay quảng cáo cho khu nghỉ dưỡng đó, một cuộc điện thoại đã giải quyết được vấn đề đặt phòng nan giải.

Bọn họ định chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi chín của Tiêu Chiến ở đó.

Bởi vì trông đợi hai ngày sắp đến, bất kể là Tiêu Chiến hay Vương Nhất Bác, lúc làm việc đều bán sức hơn bình thường.

Vương Nhất Bác chụp hình xong, trước lúc kết thúc công việc còn đi tìm stylist mượn thước dây đo vòng eo của mình một chút, xác định quả thực tăng thêm 2cm so với lần trước đo được, cậu bất đắc dĩ cười cười.

Hai người mẫu khác quay chụp cùng cậu hẹn sau khi tan làm đi uống chút rượu, cậu nhún nhún vai, nói: "Tôi sợ tôi cứ tiếp tục ăn ăn uống uống thế này, ngày mai lúc đi làm đến cúc quần cũng không đóng được nữa."

Đồng nghiệp cười đập một cái lên vai cậu, nói: "Có đến mức đó không? Cậu vốn dĩ đã gầy, còn để ý đến việc tăng một tí ti đấy à?"

Vương Nhất Bác vốn chỉ đùa chút thôi, cậu đưa thước dây cho stylist, cười nói: "Đi thôi, béo tí thì béo tí vậy, tôi thế này cũng coi như là béo hạnh phúc."

"Đệch, cậu lại thế rồi đấy!"

Bạn bè đã sắp không chịu nổi hành vi lúc nào cũng show ân ái của cậu.

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, kết quả vừa mới bước ra khỏi phòng chụp hình, đã gặp phải Tiểu Lâm đang đứng đợi ở đó.

Kể từ sau lần trước đi xem phim cùng Tiểu Lâm, Vương Nhất Bác không gặp lại cậu ta lần nào nữa.

Tính cách Tiểu Lâm hoạt bát cởi mở, lúc theo đuổi Vương Nhất Bác thì bỏ ra 100% nhiệt tình, sau khi bị từ chối cũng không có bất cứ hành vi bám riết không buông nào hết. Gặp lại Tiểu Lâm, trong lòng Vương Nhất Bác khó tránh khỏi có chút áy náy, ngoại trừ việc cố hết sức chào hỏi một cách khách sáo với người ta, cậu cũng không biết mình còn có thể làm được gì.

Những người khác đều biết rõ mục đích Tiểu Lâm tới đây.

Tiểu Lâm vốn do một đồng nghiệp trong công ty giới thiệu cho bọn họ làm quen, tính cách Tiểu Lâm tốt, giỏi khuấy động bầu không khí, thế nên có lúc đồng nghiệp tụ tập ăn uống sẽ gọi cậu ta đi cùng, sau vài lần tới, Tiểu Lâm liền đặt hết tâm trí lên người Vương Nhất Bác. Vừa hay thời gian đó Vương Nhất Bác thất tình, các đồng nghiệp đều có ý làm mối cho bọn họ.

Về sau Tiểu Lâm cũng âm thầm tìm những người khác nghe ngóng tin tức của Vương Nhất Bác, biết cậu đã làm lành với người bạn trai cũ trước kia khiến cậu tổn thương, Tiểu Lâm cứ cảm thấy có chút không cam lòng.

Từ góc độ của cậu ta, Vương Nhất Bác là một người vừa chân thành vừa chung thủy, nếu Vương Nhất Bác ở bên người khác, cậu ta nhất định sẽ sẵn sàng chúc phúc, nhưng rõ ràng cái người trước kia không biết trân trọng, Vương Nhất Bác lại vẫn bằng lòng ăn lại cỏ sau lưng, trong mắt cậu ta hành động này thật ngốc nghếch.

Mấy lần gần đây hỏi thăm tình hình Vương Nhất Bác, Tiểu Lâm nhận được đáp án ngoài dự liệu.

Bọn họ đều nói Vương Nhất Bác sống rất tốt, tình cảm thuận lợi, cả người đều sáng sủa hơn nhiều, cậu ta rất khó tin, muốn tận mắt xem xem liệu có phải là thật hay không.

Mấy đồng nghiệp sau khi chào hỏi Tiểu Lâm xong bèn lấy cớ đi vệ sinh túm tụm lại với nhau bỏ Vương Nhất Bác ở lại, xem chừng là muốn để bọn họ nói chuyện đàng hoàng.

Vương Nhất Bác hỏi Tiểu Lâm: "Cậu tới đây là tìm tôi có việc gì à?"

Tiểu Lâm cũng không vòng vo tam quốc.

"Em chỉ muốn xem xem anh sống có tốt không. Em nghe nói anh với người đó quay lại với nhau rồi, em thật sự không hiểu, vốn dĩ em cảm thấy anh là một người yêu ghét rõ ràng, nếu đã chia tay rồi thì không thể nào quay đầu lại, làm gì có ai bằng lòng ngã hai lần ở cùng một cái hố chứ?"

"Tôi không tiêu sái như những gì cậu nghĩ đâu." Vương Nhất Bác nói: "Tôi thấy rất có lỗi với cậu, nhưng chuyện giữa tôi và anh ấy tôi không thể nào nói rõ ràng với cậu được, cũng không định giải thích với bất kỳ ai. Nếu cậu vẫn muốn làm bạn với tôi, tôi rất chào đón, nếu như cậu không muốn gặp lại tôi, tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của cậu."

Nghe cậu nói như vậy, Tiểu Lâm liền biết cậu đã quyết tâm muốn ở bên người đó.

"Nếu anh ta lại vứt bỏ anh, anh có thể giữ cho em một vị trí bên cạnh không?" Tiểu Lâm hỏi cậu.

Vương Nhất Bác không ngờ cậu ta sẽ hỏi như thế.

"Xin lỗi," cậu cố hết sức chân thành nói thật với Tiểu Lâm, "Trước đây tôi đã đưa ra quyết định sai lầm, mới khiến cậu hiểu sai rằng giữa chúng ta có khả năng phát triển tiếp. Bất kể trong tương lai tôi và anh ấy có ra sao, tôi cũng sẽ không để bản thân làm ra quyết định như vậy nữa, liên lụy đến người vô tội."

Tiểu Lâm không thể nói được gì.

Vương Nhất Bác luôn như vậy, yêu một cách quyết đoán, từ chối cũng rất quyết đoán, khiến người ta muốn giữ lại một không gian để mơ mộng xa vời cũng rất khó khăn.

"Cậu xứng đáng tìm được một người thật lòng yêu cậu." Vương Nhất Bác nói.

Tiểu Lâm muốn nói với cậu, trên đời này làm gì có nhiều mối tình đến từ hai phía như thế? Có thể tìm được người mình thật lòng thích đã không dễ dàng rồi, nếu như đối phương còn có thể thích mình, vậy thì đó là chuyện còn trên cả tuyệt vời nữa.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lâm đã hiểu ra.

Chẳng trách Vương Nhất Bác thà mạo hiểm với độ rủi ro cực lớn cũng muốn thử thêm lần nữa, nếu đối phương có khả năng thích mình, làm gì có ai bằng lòng từ bỏ cơ hội tranh đấu đây?









Chuyện liên quan đến Tiểu Lâm, Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều không nói thẳng ra với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chỉ biết sau khi bọn họ chia tay Vương Nhất Bác từng qua lại với một cậu bạn trai, nhưng không biết thật ra Tiểu Lâm đến hai chữ "bạn trai" cũng không được tính. Nhưng việc biết hay không từ lâu đã không còn quan trọng nữa rồi, Tiêu Chiến nào có ngốc đến độ nghi ngờ tấm chân tình của Vương Nhất Bác? Nếu đã không nghi ngờ gì, những sự việc nhỏ nhặt xen giữa nói không rõ ràng kia cũng theo đó tan thành mây khói.

Có thể một ngày nào đó Vương Nhất Bác sẽ tìm cơ hội chủ động nói đến chuyện này, nhưng trước mắt đối với bọn họ mà nói thứ quan trọng hơn hiển nhiên không phải là chuyện đó.

Dù cho chỉ có hai ngày nghỉ, dù cho nơi mà bọn họ đi chỉ cách chỗ này mấy chục cây số, đây cũng là chuyến đi đầu tiên có ý nghĩa thật sự sau khi hai người họ bên nhau.

Vương Nhất Bác đã đặt trước bánh kem và hoa hồng, chủ động đề nghị lần này cho mình làm tài xế, để Tiêu Chiến nghỉ ngơi thả lỏng cả quãng đường.

Trước lúc xuất phát, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ ra, hỏi cậu: "Từ đây tới đó xa không? Nếu đi xe máy thì có tiện không thế?"

Vương Nhất Bác nhẩm tính khoảng cách trong lòng một chút, đáp rằng: "Không xa, thật ra nếu lái ô tô mà gặp tắc đường có khi còn mất nhiều thời gian hơn đi xe máy."

"Thế chi bằng em lái xe máy đưa anh đi đi." Tiêu Chiến bừng bừng hứng khởi đề nghị.

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ nói "Được."

Tiêu Chiến có chút nghi ngờ, cứ cảm thấy dù cho có tắc đường, lái ô tô cũng không thể chậm hơn đi xe máy mới đúng, tận tới khi anh ngồi lên yên sau của Vương Nhất Bác rồi mới chậm chạp nhận ra, Vương Nhất Bác nói như vậy, rõ ràng là có đạo lý của em ấy.

Không chỉ một lần Tiêu Chiến đỡ mũ bảo hiểm hỏi Vương Nhất Bác: "Có thể nào chậm lại chút xíu được không?"

Vương Nhất Bác hiếm lắm mới tóm được cơ hội khoe khoang kỹ năng điêu luyện của mình, làm sao có thể đi chậm lại được chứ.

Đợi đến khi bọn họ tới khu nghỉ dưỡng, lúc Tiêu Chiến xuống xe hai chân vẫn còn đang run, môi cũng có chút trắng bệch.

Không phải vì anh không chịu được tốc độ của xe máy, mà do Vương Nhất Bác cứ luôn cố ý làm mấy động tác kỹ năng chuyên nghiệp mà anh không hiểu là gì, dẫn đến mấy lần liền anh suýt chút đã bị dọa cho hồn phi phách tán.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác cứ như một cậu bé ấu trĩ vậy, thích khoe khoang những sở trường đáng kiêu ngạo của mình trước mặt người mình thích.

Tỷ như luôn gửi những tấm hình chụp cực kỳ đẹp cho anh, lại tỷ như các kiểu kỹ năng điêu luyện khi lái xe máy.

Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem sau này liệu có cần kêu Vương Nhất Bác lái ô tô ra ngoài mà không phải là lái xe máy không, dù sao nếu cậu tự nhiên nổi hứng làm trò này, hệ số nguy hiểm đúng là khá cao đấy. Anh chẳng muốn mỗi lần thấy Vương Nhất Bác lái xe máy ra ngoài là lại thấp thỏm lo âu đâu, nghĩ thôi đã cảm thấy thật đau đầu rồi.

Có điều khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, tạm thời vẫn đừng nên nhắc tới những chủ đề có thể dẫn tới sự không vui vẻ như thế này thì hơn.

Vương Nhất Bác mở cánh cửa nhỏ ở nhà cây ra, cùng khom lưng đi vào với Tiêu Chiến, sau đó làm bộ như biến ảo thuật mà ôm một bó hoa hồng từ trong nhà vệ sinh ra.

"Cũng chẳng biết là ai để quên ở đây, không biết có phải của khách thuê phòng lúc trước không. Em thấy bó hoa này đẹp đó, khá tươi, hay là tặng cho anh nhé."

Tiêu Chiến nhận lấy, rút một chiếc card trong bó hoa ra.

Trên card viết:

"Anh Tiêu thân mến, mong anh có được tất cả những gì anh muốn có, mong em có thể giúp anh thực hiện được nguyện vọng."

Vương Nhất Bác cố tỏ ra kinh ngạc nói: "Bị phát hiện rồi."

Tiêu Chiến ôm bó hoa hồng, cười vô cùng xinh đẹp.

Vương Nhất Bác hỏi anh: "Thế nào? Điều ước sinh nhật mà em ước giúp anh cũng được đấy chứ?"

Tiêu Chiến thầm nghĩ, đây có lẽ là lời tỏ tình đẹp nhất mà anh nhận được trong cuộc đời này.


-tbc-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic