Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ chúng ta sẽ khởi hành đến chỗ của thượng tá Quý đóng quân. Nơi đó có tường thành kiên cố để ngăn chặn tang thi phía ngoài, bên trong vừa đủ chứa ba nghìn người . Có thể đưa mọi người đến đó cư trú " Ngự Bình đứng dậy nhìn số người mà mình cứu được. Anh tuy là lính đánh thuê nhưng đã làm việc cho thượng tá Quý thì sẽ vẫn có đạo đức làm việc, nếu là lúc trước anh, Phồn Kính, Từ Hạo, Lí Vinh chắc chắn sẽ không tự chuốc phiền phức mà cứu người.
Nhưng từ lúc theo thượng tá Quý, lòng trắc ẩn của con người không biết từ lúc nào đã bị bới móc ra. Trên đường đưa Quý Hướng Không đi vẫn là không ngăn được bản thân cứu người, nếu đã cứu thì phải giúp tới cùng. Đưa đến nơi an toàn ,mọi người trên xe hầu như cũng đã quen với mạc thế. Nghe nói chuẩn bị khởi hành cũng không sợ nữa ,có người nhanh chóng dìu thai phụ và người già lên xe. Có người thì phụ giúp Từ Hạo thu gom đồ đạc xung quanh

"Ngự ca, chúng ta sẽ khởi hành trong hôm nay luôn sao " Lí Vinh

"Ừm. Không thể trú mãi ở đây, Từ Hạo và Phồn Kính vừa đi khảo sát xung quanh, hai mươi phút nữa sẽ có một đàn tang thi đến " Ngự Bình vừa nói vừa thu dọn đồ đạc vũ khí xung quanh vào xe

"Tiêu Tiêu, anh đi xe nào " Quý Hướng Không quay sang nhìn Tiêu Chiến cùng Úy Dật Thần và Tạ Doãn từ nãy giờ luôn im lặng nghe bọn họ thảo luận

" Tôi, Tạ Doãn sẽ đi chiếc nhỏ. Còn bọn cậu cứ đi chiếc lớn, để bọn tôi đi sau, có tang thi đến bọn tôi sẽ cố gắng giải quyết. Mọi người tìm cách đi trước " Tiêu Chiến nhìn hai chiếc xe buýt trước mặt một lớn một nhỏ quay sang nhẹ cười nói với Ngự Bình

"Không được, làm sao có thể để hai người lãnh phần Nguy hiểm " Ngự Bình không đồng ý nhìn anh, từ đầu đến cuối anh để ý Tiêu Chiến tính cách rất tốt. Nếu đã nói sẽ giúp bọn họ đưa số người được cứu an toàn đến quân khu thì sẽ giúp đến cùng, cái bản tính này ở mạc thế thật hiếm thấy, mà bản thân Ngự Bình cũng là một chính nhân quân tử, không thể trốn chạy nguy hiểm để người khác lao vào hang cọp được. Còn cả tang thi và biến dị thú bây giờ lại có dị năng

"Thời gian cấp bách. Cậu cứ lên xe, trọng trách của các cậu là bảo vệ họ. Mạc thế còn dài, sao này vẫn còn nguy hiểm đang chờ các cậu . Đừng tranh với tôi "  anh vỗ vai Ngự Bình khẽ cười liền quay lại lôi Tạ Doãn lên xe sau để lại Ngự Bình bất đắc dĩ cong khóe môi lắc đầu

Quý Hướng Không đại thiếu gia rốt cuộc cũng nhìn đúng một người

Mà Tiêu Chiến lại không ngờ rằng lên xe đằng sau lại có hai người chờ sẵn

Không phải

Phải nói là hầu như đã lên xe trước cả anh và Tạ Doãn

"Tiểu Thần. Rất nguy hiểm " Anh quay xuống nhìn Úy Dật Thần ngồi cạnh Quý Hướng Không ở ghế sau

" Em có năng lực bảo vệ luôn cả anh. Chiến ca " cậu nhàn nhạt nhìn anh đáp lại nhẹ nhàng như đó là điều đương nhiên
Mà Tiêu Chiến chỉ thầm thở dài, tiểu tử này tuy nhỏ tuổi nhưng nói chuyện ra là khí thế ngập tràn .

Lấn áp cả đại nam nhân như anh

"Quý Hướng Không, còn cậu nếu xảy ra chuyện gì khi gặp ba cậu tôi biết giải thích thế nào đây "  nói không được Úy Dật Thần anh đành quay sang Quý Hướng Không bên cạnh đang cầm bịch kẹo dẻo vị trái cây mà nhai.

Sao cùng tuổi với nhau mà hắn lại khác xa Tạ Doãn đến vậy. Chả thấy chính chắn được điểm nào

Mà Tạ Doãn bên cạnh lại nhìn hắn với ánh mắt hủy diệt

"Mặc kệ hắn. Tiêu Tiêu, đừng chậm trễ thời gian "

Quý Hướng Không sao khi nghe Tạ Doãn nói câu này chính thức cảm kích khoa trương mà khen tới tấp y. Chỉ tiếc, người đằng trước hoàn toàn không để ý . Tiêu Chiến thì lắc đầu tập trung vào việc lái xe của mình, còn Úy Dật Thần vốn dĩ không mặn không nhạt, miễn bình luận

Quý Hướng Không hắn lại cảm thấy cô độc rồi

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Con báo biến dị vồ lấy thiếu niên trước mặt. Thiếu niên từ bàn tay xuất ra dây leo quấn quanh cổ nó, khóe miệng thiếu niên khẽ cong lên thoả mãn nhìn con báo bị mình siết chặt cổ mà hài lòng. Hai bên cơn đạn lũ lượt bắn thẳng vào người con báo, nó ngã rạp xuống, bộ não hiện tại đã bị bắn đến tung toé . Thiếu niên hầu như vẫn còn chưa thấy đủ liền điều khiển dây leo siết chặt đến nỗi con báo mềm nhũn ra mới thôi

"Hừm, cũng chỉ có vậy " cậu phủi tay nhìn hai chàng trai phía xa đang đi tới. Một người trên tay cầm súng, một người vừa mới thu hồi ngọn lửa trên tay, phía sau còn có hơn năm mươi người trên tay ai cũng đều trang bị đầy đủ vũ khí

"Đội trưởng , vẫn tiếp tục săn tang thi chứ " một người trong số những người đứng sau hướng thiếu niên hỏi

"Đương nhiên săn. Có tinh hạch tôi sẽ hấp thụ được năng lượng, mới có thể mau chóng thăng cấp để bảo vệ được các người " Thiếu niên quay người khó chịu nhìn người vừa đặt ra câu hỏi

"Nhược Thiên. Anh nghĩ nên cho bọn họ nghỉ ngơi, đã hơn một ngày nay đều săn tang thi liên tục, đồng đội chết dưới miệng tang thi đã hơn ba mươi người rồi " chàng trai này chính là người có dị năng hỏa hệ. Gọi là Tống Hàn ngoại hình tuấn tú dễ nhìn , mà người anh gọi tên Nhược Thiên là Tần Nhược Thiên năm nay vừa đúng mười chín tuổi. Nước da trắng ngần, thấp hơn Tống Hàn một cái đầu , dáng người lại mảnh khảnh khiến mọi cô gái phải ganh tị . Chính xác là tiểu mỹ thụ , cũng sở hữu dị năng giả mộc hệ cấp hai nên có thể điều khiển dây leo cây cối xung quanh. Có thể nói cả hai là một trong những người hiếm có sở hữu dị năng đầu tiên đi

"Chết thì đã sao.  Tống ca, anh nên nhớ mạc thế vốn dĩ chỉ có sống và chết." Tần Nhược Thiên vốn dĩ ban đầu là người yêu của Tống Hàn nhưng khi mạc thế bùng phát, anh cũng chẳng biết từ bao giờ khoảng cách giữa anh và Tần Nhược Thiên lại càng thêm xa.  Chắc có lẽ là bất đồng quan điểm

Như tình huống hiện tại đây

"Tần Nhược Thiên. Đừng cậy mình có thể thành lập một quân đoàn mà quá đáng, cậu nói săn tang thi lấy tinh hạch bảo vệ họ. Tôi thấy từ đầu đến cuối cậu chỉ lo nghĩ cho bản thân " chàng trai cầm súng bên cạnh là bạn thân của Tống Hàn, tên là Lữ Hiên. Vốn dĩ anh đã không ưa nổi Tần Nhược Thiên, tình cảm của cậu ta đối với Tống Hàn toàn dối trá. Chỉ giỏi lợi dụng để phò trợ cậu ta lập nên quân đoàn hiện tại

"Tôi lo nghĩ cho bản thân. Lữ Hiên, là do bọn họ không có thực lực, còn tôi chỉ giữ lại những người có thực lực. Đối với kẻ yếu, sống ở mạc thế đừng nên phí lực cứu lấy. Nếu không người chết là anh "  Tần Nhược Thiên quả nhiên là thủ lĩnh của một quân đoàn, ánh mắt quét qua số người còn lại đã khiến họ phải dè chừng

Dè chừng bởi vì cậu ta có được dị năng giả

Lại sợ cậu ta đuổi ra khỏi quân đoàn sẽ không biết tìm vật tư ở đâu. Đến lúc đó không chết dưới miệng tang thi thì cũng chết đói

Tần Nhược Liên có quân đoàn gần sáu trăm người gia nhập. Thủ lĩnh là một trong những người có dị năng giả hiếm có thì ai chả muốn đầu quân nhưng tính cho đến hiện tại người trong số quân đoàn đã chết gần phân nửa , vì vậy số người còn sống cũng chỉ hơn ba trăm người. Mà nguyên nhân họ chết chính là bị thủ lĩnh bỏ rơi, không cứu

Nhưng chẳng ai dám cãi lí với Tần Nhược Thiên, chỉ biết chỉ cần cố gắng giết tang thi lấy tinh hạch cho cậu ta thì sẽ có cơm cho người thân ở nhà ăn.

"Lữ Hiên. Đừng gây với em ấy nữa, chúng ta đi thôi " Tống Hàn biết rõ tính cách của Tần Nhược Thiên. Làm gì có ai nói lại y, vẫn là không nên tốn nhiều thời gian để tranh cãi. Lữ Hiên hậm hực cùng những người còn lại bước ngang qua mặt Tần Nhược Thiên thì bỗng nhiên từ đằng sau có tiếng dậm chân đi đến

Là một con voi

"Chạy mau. Nó có dị năng giả hỏa hệ " Tống Hàn hét lên đẩy Tần Nhược Thiên và Lữ Hiên đi, bản thân xuất ra ngọn lửa trên tay cố gắng ngăn chặn con voi kia lại nhưng hầu như Tống Hàn không đấu lại nó. Bởi vì anh chỉ đang ở dị năng cấp một

Nó tiến đến dùng cái vòi phun lửa muốn thiêu rụi Tống Hàn liền bị Lữ Hiên dùng súng bắn ngăn cản. Lữ Hiên chạy đến kéo Tống Hàn chạy đi thoát khỏi cái vòi của nó

"Tại sao cậu lại không đi. Ở đây rất nguy hiểm "

"Còn lâu. Tôi không phải như thằng nhóc người yêu của cậu, chỉ biết đứng nhìn " Lữ Hiên vừa nói vừa chĩa súng về phía con voi, anh đẩy Tống Hàn đi bản thân chạy qua hướng khác muốn dẫn dụ con voi đi theo để bọn họ có cơ hội chạy trốn

"Lữ Hiên " Tống Hàn vừa định chạy theo thì bị Tần Nhược Thiên giữ lại.

"Tống ca, chúng ta không còn thời gian. Phải đi thôi "

"Nhược Thiên. Chúng ta là đồng đội, không thể bỏ cậu ấy "

"Nếu anh cứu anh ta. Anh chết rồi ai sẽ bảo vệ phụ giúp em thống lĩnh quân đoàn, tương lai mạc thế còn phải dựa vào những người như chúng ta " Tần Nhược Thiên ra sức kéo Tống Hàn lại ,hiện tại chỉ có Tống Hàn và cậu ta là người sở hữu dị năng giả, anh lại là người yêu của cậu ta. Có thể cùng cậu ta thành lập nên một đế chế ở mạc thế đương nhiên không thể để anh chết được

"Mẹ nó em có còn là người không " Tống Hàn đã không còn nhẫn nhịn nổi nữa liền đẩy tay xô luôn Tần Nhược Thiên liền chạy đến vị trí của con voi chuẩn bị phun lửa Lữ Hiên. Con voi này hầu như chỉ còn một mắt , anh vừa định lấy súng bắn một bên mắt còn lại của nó liền bị nó phát hiện quay người bay thẳng về phía anh.

"Tống Hàn " dù bị thương nhưng Lữ Hiên vẫn cố gắng ngồi dậy chạy đến nhưng không kịp rồi, Tống Hàn dùng lửa áp chế nó không thành công ngược lại còn  bị nó hất ra xa nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó. Đầu nó quay sang nhìn Tần Nhược Thiên khiến cậu ta không khỏi run sợ ,cái vòi hạ xuống quấn chặt lấy cậu ta hất mạnh lên trời. Kế đến nó tiếp tục dùng vòi quấn một lần ba bốn người quăng đi, kể cả Lữ Hiên cũng không thể tránh khỏi tấn công của nó

Tần Nhược Thiên bị hất lộn ngược lên không trung, tưởng chừng sẽ rớt xuống gãy xương rồi chết nhưng cậu ta thật may mắn. Bóng người áo trắng bay đến nhanh chóng đỡ lấy cậu ta.

Tần Nhược Thiên bình an vô sự trong lồng ngực người nọ liền ngước mắt lên nhìn người vừa cứu mình

Là một nam tử xuất chúng, lại còn có  loại khinh công kia. Ngoại hình tuấn lãng lại lạnh lùng, lúc này không khỏi khiến cho nhịp tim Tần Nhược Thiên khẽ động.

Phía xa cũng may có cửa hàng bán chăn, đệm tại đây nên với khả năng điều khiển từ xa của Úy Dật Thần mà có thể dùng đệm đỡ lấy Tống Hàn khi rơi xuống . Tương tự như thế Úy Dật Thần từ xa điều khiển số đệm kia đỡ Lữ Hiên và số người còn lại,lúc này Tiêu Chiến lại cảm thấy mình lựa chọn bảo Tạ Doãn dừng lại cứu cậu và thai phụ là hoàn toàn chính xác, chứ với hoàn cảnh này cho dù Tạ Doãn y có khinh công thì cũng không thể cứu hết được.

Bằng chứng là bây giờ

Y chỉ có thể kịp thời cứu thiếu niên kia

Ánh mắt anh dừng lại ở thiếu niên vẫn nằm trên tay Tạ Doãn chưa chịu xuống

Loại tình hình gì đây

"Thiên ôi, mới đây mà Tạ Doãn thiếu hiệp đã có người mới " Quý Hướng Không nhìn khung cảnh trước mắt vẫn là không thể để mất cơ hội trêu tức y. Hắn khoanh tay hướng đến thiếu niên trên tay y úp mặt vào lồng ngực Tạ Doãn, vành tai còn ửng đỏ. Cánh tay hắn lại bắt đầu không thiện lương vòng sang ôm vai Tiêu Chiến cố tình cho Tạ Doãn thấy

Tạ Doãn sao khi nghe xong mới giật mình phát hiện bản thân vẫn còn bế thiếu niên, lại không hiểu vì sao quay sang nhìn khuôn mặt không lạnh không nhạt của Tiêu Chiến. Anh cũng không muốn chú ý đến họ nhiều đành quay mặt bước đi ,mà Tạ Doãn sau khi thấy Tiêu Chiến một bên được Quý Hướng Không ôm vai, bên còn lại Úy Dật Thần ân cần đưa chai nước cho anh liền không suy nghĩ nhiều buông tay ra chạy theo anh

Thiếu niên không ngờ mình lại bị nam tử phũ phàng thả xuống như vậy, Tần Nhược Thiên ngồi dưới đất vẫn không khỏi khó chịu . Nhưng điều khiến cậu ta suy nghĩ là năng lực của nam tử và khả năng điều khiển từ xa của Úy Dật Thần. Chỉ cần thuyết phục hai người bọn họ về quân đoàn của cậu chắc chắn sẽ càng thêm mạnh,đặc biệt là nam tử kia

Tống Hàn lúc này vừa được Từ Hạo đỡ ngồi dậy , ánh mắt của anh vẫn lo lắng không rời khỏi Tần Nhược Thiên nhưng anh vẫn luôn chú ý từng sắc thái biến đổi trên cơ mặt cậu.

Nó hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến anh, và đôi mắt của cậu ấy vẫn vậy. Chưa một lần tìm kiếm anh

Lữ Hiên nhìn bạn thân của mình chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm

Đúng thật, cái loại tình cảm này chỉ từ một phía. Mà người trong cuộc như Tống Hàn chính là bị thứ tình cảm này làm cho mù quáng

"Cậu vẫn ổn chứ " Lữ Hiên nghe tiếng nói bên cạnh liền quay người trở lại, trước mặt Lữ Hiên là ba chàng trai, một có vẻ đang thành niên, một vừa độ đôi mươi với mái tóc nâu vàng, nhìn cả hai có vài đường nét khá giống nhau nhưng lại không trùng khớp khó nhận ra, đều có nét đẹp đặc biệt riêng.Nhưng đặc biệt vẫn là người vừa hỏi anh có ổn không. Mái tóc đen lẫn cái ngũ quan xuất chúng thật đáng ghen tị ,mặc dù hai người còn lại rất soái nhưng người trước mặt vẫn là nên so sánh với bốn từ "mỹ nhan thịnh thế "

"À tôi ổn. Vừa nãy cảm ơn các cậu đã cứu giúp " Lữ Hiên khẽ cúi đầu thay lời cảm tạ, Tống Hàn cũng đã đến đứng cạnh anh từ lúc nào

"Sao hả. Không lại đỡ thằng nhóc kia à" Lữ Hiên nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tống Hàn lại nhìn sang Tần Nhược Thiên đằng kia đang níu ống tay áo của nam tử nọ

"Mặc kệ em ấy ." Tống Hàn không muốn nhìn nữa cũng không muốn nói tới, anh biết rõ Tần Nhược Thiên đã nhìn thấy thực lực của nam tử nọ. Đương nhiên người có thực lực cậu ấy sẽ không để người nọ ra đi lãng phí. Chắc chắn là muốn nói chuyện lôi kéo về đoàn đội

"Xin chào. Tôi là Tống Hàn năm nay 24 tuổi , cậu ấy là Lữ Hiên . Bạn của tôi " anh khẽ cười giới thiệu với cả ba, lại nhớ đến người vừa nãy dùng đệm đỡ lấy anh và đồng đội là Úy Dật Thần nên rất cảm kích cùng đồng đội đặc biệt cảm tạ cậu lẫn Tiêu Chiến

"Không cần khách khí. Tôi là Tiêu Chiến, năm nay 27" anh khẽ cười bắt tay với hai người trước mặt. Khi nói đến tuổi tác thì hầu như ai cũng nhìn anh khó tin, thật sự ai cũng nghĩ anh từ 22 đổ lại

"Quý Hướng Không "

"Úy Dật Thần "
Bên cạnh Quý Hướng Không và Úy Dật Thần cũng tự giới thiệu, Tiêu Chiến vẫn là cảm thấy còn thiếu một người

Mà thôi đi vậy

Người đó đang bị thiếu niên kia giữ chân rồi

" Khoan đã. Cậu ta nhìn có vẻ quen mắt " Quý Hướng Không vốn dĩ lúc Tạ Doãn bế thiếu niên ,cậu ta quay mặt vào lồng ngực y nên hắn không thể nhìn rõ mặt. Bây giờ để ý kĩ lại quả thật hình như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải

"Người quen của cậu đó. Thiếu gia " bốn người Ngự Bình đã trở về ,Lí Vinh vừa nhìn thoáng qua thiếu niên đằng xa đã nhận ra ngay

"Bốn cậu không sao chứ " Tiêu Chiến

"Không sao. Phồn Kính, em lên xe trước, kẻo bọn họ lại lo lắng "  Ngự Bình vừa nãy chú ý bọn người thiếu niên bị con voi kia tấn công nên tất cả bọn họ đều xuống xe giúp Tiêu Chiến một tay dẫn dụ con voi đuổi theo họ để Úy Dật Thần có cơ hội cứu lấy số người kia , nên bỏ lại mọi người ở xe.Nói gì thì nói, tuy bọn họ có thực lực nhưng cũng chưa đủ sức giết con voi biến dị đó .
Lại còn có Quý Hướng Không vẫn ở đây, nên Ngự Bình vẫn là chia nhau ra bảo vệ người trong xe lẫn trông chừng hắn

Riêng Quý Hướng Không đã tiến lại gần thiếu niên đang nắm cổ tay Tạ Doãn. Bây giờ hắn mới có thể xác nhận người này là ai

Mẹ nó trái đất cũng thật tròn

"Không ngờ lại gặp được cậu. Tần Nhược Thiên "hắn bước đến không khách khí nắm cằm thiếu niên cười mỉa .

"Là... Là anh " Tần Nhược Thiên sau khi thấy Quý Hướng Không liền không tránh khỏi run sợ . Mà mọi hành động của hai người bọn họ đã được Tiêu Chiến và Tống Hàn chú ý nên mọi người liền kéo nhau đến chỗ bọn họ

"Sao hả. Đàn ông bị cậu dụ dỗ không thiếu bây giờ còn muốn chuyển sang Tạ Doãn " hắn tiến lên một bước kéo cánh tay Tạ Doãn thoát khỏi bàn tay của thiếu niên, để Tạ Doãn đứng phía sau cùng với Tiêu Chiến và Úy Dật Thần . Mà Tạ Doãn lúc này cảm thấy nên biết ơn hắn, từ nãy giờ bị cậu ta làm phiền, nói chuyện khó hiểu, nếu Quý Hướng Không hắn không đến can thiệp ắt hẳn Tạ Doạn sẽ rút kiếm động thủ

"Quý Hướng Không, anh tốt nhất nên biết điều. Hiện tại tôi chính là thống lĩnh một quân đoàn, sở hữu mộc hệ dị năng cấp hai, anh khôn hồn thì im mồm nếu không đừng trách tôi mạnh tay "  Tần Nhược Thiên lúc này mới lấy lại khí thế nhếch môi nhìn hắn, lồng bàn tay mở ra chuẩn bị xuất dị năng

"Tống Hàn, tôi nghĩ anh nên xem xét việc chia tay cậu ta. Bản thân tôi cũng không muốn thuyết minh tường tận việc cậu ta chiêu trò để lên giường với tôi đâu " hắn xoay người lại nhìn Tống Hàn sắc mặt biến đổi sau khi nghe những lời hắn vừa nói xong . Lữ Hiên bên cạnh nhẹ vỗ vai Tống Hàn lắc đầu ý bảo đừng nói gì cả

Tần Nhược Thiên này nói đúng ra là tiểu bạch kiểm đầu tiên dụ dỗ Quý Hướng Không ở bar. Lúc lên giường còn chụp ảnh ,quay clip lại uy hiếp hắn chu cấp tiền bạc nếu không sẽ kiện tội xâm phạm trẻ em vị thành niên. Điều này tới tay ba hắn thì quả thật

Còn gì toang bằng

Bây giờ còn muốn dùng dị năng giả uy hiếp hắn

Đùa

Tần Nhược Thiên này tưởng lúc nào cũng có thể leo lên đầu Quý Hướng Không này ngồi à

"Cậu với cậu ta lên giường " Giọng nói sau lưng vang lên.

Mà cái chất giọng này

Thật mẹ nó lần này hắn không lo ngại tiểu bạch kiểm mà chính xác là người trong mộng biết quá khứ của hắn.

Có cần phải xui xẻo vậy không

"Khoan đã Tiêu Tiêu. Cậu ta dụ dỗ tôi, chuốc cho tôi say sau đó còn quay clip lại tống tiền. Người bị hại là tôi a ~ " Hắn vội xoay người chạy ra sau cầm tay của Tiêu Chiến lên xoa xoa, miệng vẫn không ngừng giải thích.
Riêng Tiêu Chiến cũng không để ý chuyện cũ của Quý Hướng Không vội rút tay về , cái mà anh không ngờ chính là thiếu niên trước mặt này vậy mà là loại người đó. Vẫn là không nên để Tạ Doãn tiếp xúc nhiều, tránh bị lợi dụng, còn cả Úy Dật Thần nữa.

Nhớ đến Úy Dật Thần vừa nãy đã phô diễn khả năng điều khiển từ xa của mình, chắc chắn đã bị cậu ta thấy

"Anh yên tâm. Anh ta không thể lợi dụng được em, em là của anh " Úy Dật Thần từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng,lẽo đẽo theo Tiêu Chiến , bởi cậu vẫn còn nhỏ tuổi, có những chuyện vẫn là cho người lớn hơn giải quyết nhưng bây giờ lại thốt lên lời này. Tất cả ánh mắt đều đặt lên người cậu, đặc biệt là Tiêu Chiến

Nhưng cái nhấn mạnh ở đây là câu cuối

Úy Dật Thần nói cậu ấy là của anh

Mẹ nó cậu ấy không nói thì thôi đã nói liền có thể khiến cho Tiêu Chiến câm nín

Không thể trả lời, không thể phản kháng

Nghệ thuật ăn nói chăng. Tiêu Chiến cũng muốn học để có thể một lời nói ra bịt miệng luôn được cả ba người Tạ Doãn, Úy Dật Thần, Quý Hướng Không

Mà Tần Nhược Thiên sau khi nghe lời này, ý nghĩ tiếp cận Úy Dật Thần chiêu mộ cậu về quân đoàn liền nhanh chóng tiêu tan. Bởi khi nói xong Úy Dật Thần còn tặng kèm cho cậu ta cái liếc mắt cảnh cáo sắc lẹm kia ,lời nói đều thể hiện qua ánh mắt cả rồi

Căn bản là nhân vật không dễ nói chuyện càng không dễ hợp tác . Nhưng cậu ta chú ý một điều

Cả Úy Dật Thần và Tạ Doãn lẫn tên thiếu gia họ Quý này đều rất cẩn trọng lẫn để vào mắt chỉ mỗi một người

Tiêu Tiêu  ?

Anh ta tên là Tiêu Tiêu

Nhưng Tần Nhược Thiên biết, người này chỉ có thể là địch, không thể là bạn . Đặc biệt là Tạ Doãn, cậu ta phải giành lấy cho bằng được

Còn Tiêu Chiến với kinh nghiệm trong nghề vốn dĩ đã chú ý cái loại ánh mắt dò xét âm thầm của Tần Nhược Thiên. Anh đương nhiên hiểu đó là loại ý niệm gì nên chỉ thầm thở dài

Vẫn là ba đứa trẻ bám đuôi anh là ngoan nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net