Hồi 17. Âm mưu của Thái tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Tô Vân Ly cùng Tiêu Ngữ Yên được thả ra khỏi đại lao, tình cảm của Tiêu Minh cùng Tiêu Chiến cũng dần được cải thiện, Tô Vân Ly từ hôn xong liền trở về Tô gia, Vương Nhất Lâm càng khó hiểu hơn, y lại đột nhiên đưa Tiêu Ngữ Yên về vương phủ, khôi phục lại vị trí đại vương phi.

Cũng lúc đó, Vương Nhất Bác lại đột nhiên nhận được thánh chỉ phải rời Tam Vương Phủ.

"Thánh chỉ của bệ hạ sao ?" Tiêu Chiến trợn tròn mắt nhìn Tiểu Đan, sau khi nghe Thái công công hô to ba tiếng "Thánh chỉ đến !"

"Vâng, thiếu gia. Hình như là hoàng thượng muốn điều vương gia đi đâu đó thì phải, lạ thật, sao cứ phải là tam vương gia chứ." Tiểu Đan cúi đầu, vò vò vạt áo lẩm bẩm trả lời Tiêu Chiến.

"Cái gì? Vương gia phải rời đi? Em cho người đi gọi vương gia chưa?" Tiêu Chiến kinh ngạc tới mức suýt nhảy dựng lên.

"Dạ rồi, Vu tướng quân đã đi bẩm báo vương gia rồi nhưng hình như vương gia không ở trong phủ."

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, lập tức nhìn Tiểu Đan phân phó: "Tiểu Đan, em phái người ra nghênh đón Thái công công. Phồn Tinh, theo ta về tuyết viện"

Tiểu Đan nhận lệnh, vội vàng cùng hai nha hoàn nữa ra ngoài.

Thời điểm Tiêu Chiến về đến tuyết viện, Thái công công cũng vào đến thư phòng tam vương phủ.

"Công công, không kịp tiếp đón từ xa." Tiểu Đan ra ngoài, nhìn thấy Thái công công, hành lễ nói tới.

"Ta cần gặp vương gia." Thái công công tay cầm thánh chỉ của hoàng đế, không nhìn Tiểu Đan lấy một cái, cứ vậy đi thẳng vào trong.

"Khởi bẩm công công, vương gia không ở trong phủ, phiền công công đi chuyến này rồi." Tiểu Đan khẽ cười nói tới, sau đó đưa tay ý muốn tiễn công công ra về.

Câu nói của Tiểu Đan khiến Thái công công vô cùng không hài lòng, lập tức quát lớn " To gan ! Thánh chỉ của hoàng thượng mà dám không tiếp, tam vương phủ này tự cho mình là lớn hay sao ? Có tin ta trị tội kháng chỉ hay không ?"

"Nô tỳ..." Tiểu Đan hoảng sợ cúi gầm mặt xuống, nhỏ giọng, nàng cũng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé, giờ phút này nàng cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

Vương Nhất Bác vừa lúc trở về, đứng ở cửa chứng kiến tất cả, mâu quang sắc bén, lập tức cất giọng " Khẩu khí của Thái công công quả nhiên khác người, dám san bằng cả Tam vương phủ, làm thử bổn vương xem."

"Th...tham kiến vương gia, nô tài......." Thái công công mâu quang chuyển động, hoảng sợ quỳ sụp xuống đất, không biết nên nói như thế nào.

"Tiểu Đan, ngươi về chăm sóc vương phi." Vương Nhất Bác một mặt lạnh băng nhìn Tiểu Đan nói đến, làm nàng một phen giật mình, hành lễ rồi vội vàng lui ra ngoài.

Mà bên trong thư phòng, sau khi Tiểu Đan rời đi, Vương Nhất Bác liền lập tức phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Thái công công " Để lại thánh chỉ, ngươi cứ việc hồi cung bẩm tấu lại, đừng tưởng có thái tử điện hạ chống lưng thì bổn vương không dám lấy đầu ngươi."

"N..nô tài tạ vương gia khai ân ." Thái công công mâu quang lóe ra, vội vàng hành lễ rồi rời đi.

Bên này Tiêu Chiến cùng Trịnh Phồn Tinh ngồi đứng không yên, bữa trưa cũng không buồn động tới, mắt nhìn ra cửa không rời, chỉ thầm mong Vương Nhất Bác cùng Vu Bân sớm trở về.

"Thiếu gia, vương gia gặp Thái công công rồi, người đừng lo lắng nữa." Tiểu Đan nhìn Tiêu Chiến hết ngồi rồi lại đứng, không khỏi lo lắng cho thiếu gia nhà mình.

"Tiểu Đan, em mau nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?" Trịnh Phồn Tinh căng thẳng nhíu màu nhìn nàng.

"Trịnh thiếu gia, em nghe nói ở biên cương phía tây xảy ra sự cố nên hoàng thượng muốn đích thân vương gia ra mặt giải quyết, trước là mượn danh vương gia trấn áp tướng giặc, sau là điều tra tội phản loạn trong doanh trại." Tiểu Đan nói một hơi dài, sau đó Trịnh Phồn Tinh mới nhíu mày khó hiểu, nàng biết tam vương gia mưu lược hơn người nhưng điều tra doanh trại không phải là việc của Tiêu tướng quân hay sao, hà cớ gì lại cứ phải là đích thân tam vương gia đi ? Cho dù là vì hoàng thượng muốn vương gia đi thì cũng sẽ không trùng hợp đến mức vương gia đi đúng lúc thái tử muốn lập thái tử phi chứ ?

Tiêu Chiến sửng sốt, không rõ Trịnh Phồn Tinh đang suy nghĩ cái gì? Trầm tư rồi một chút, mới nhướng mày đáp:"Phồn Tinh, đệ đang nghĩ gì vậy ?"

"Không có gì, Chiến ca, huynh đừng quá lo lắng, tam vương gia đi rồi sẽ sớm quay về mà." Phồn Tinh biết Tiêu Chiến đang lo sợ điều gì, y đã đoán ra được phần nào ý định của đương kim hoàng thượng.

"Ta không có lo lắng, chỉ là không nỡ xa Nhất Bác thôi." Tiêu Chiến cười nói, một chút đều không để lộ ra bộ dáng lo sợ.

"Chiến ca, huynh luôn như vậy làm cho người ta không tưởng được." Trịnh Phồn Tinh cười khẽ một chút, ca ca của y luôn làm cho người ta không có lúc nào là khỏi lo lắng cả.

"Phồn Tinh, ta thực không sao, cảm ơn đệ." Tiêu Chiến không hiểu sao bản thân lại muốn chân thành nói lời cảm tạ Trịnh Phồn Tinh.

Vương Nhất Bác một hồi đến tuyết viện, liền thấy được Tiêu Chiến đang nắm lấy cổ tay Trịnh Phồn Tinh, con ngươi đen gắt gao nheo lại...

"Nhất Bác ca, mọi chuyện thế nào rồi." Trịnh Phồn Tinh nhìn ra giấm bắt đầu tràn, vội vàng rút tay khỏi Tiêu Chiến, hướng Vương Nhất Bác hỏi tới.

Mà bên này, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác vội vàng nhào tới, ôm lấy eo người trước mặt, nói đến:" Nhất Bác, chàng về rồi, hay là sau này đi đâu chàng cũng mang theo ta có được không ?"

"Tiểu Tinh, Vu Bân đang tìm đệ." Vương Nhất Bác nhìn Trịnh Phồn Tinh âm trầm mâu quang, mâu trung hiện lên ý muốn đuổi người.

Nghe được Vu Bân đang tìm, Trịnh Phồn Tinh mới xoay người vội vàng rời đi, Tiểu Đan nhìn đến Vương Nhất Bác một cái rồi cũng hiểu ý mà lui ra.

Đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Vương Nhất Bác rất không khách khí tìm đến đôi môi hồng của Tiêu Chiến, tận lực hôn lên, cho đến khi Tiêu Chiến không thể thở được nữa mới luyến tiếc buông người ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, trừng mắt, hung hăng cắn lên môi Vương Nhất Bác một cái, nói đến "Vương Nhất Bác, chàng lại nháo cái gì ?"

Vương Nhất Bác bật cười, sau đó lại ôn nhu ôm người vào lòng, nhẹ giọng "Bổn vương nhớ chàng."

"Nhất Bác, Thái công công đem thánh chỉ đến tìm chàng rốt cuộc là muốn gì ở chàng ?" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ngồi lên giường, một chữ một chút hỏi rất rõ ràng.

Vương Nhất Bác vươn tay ôm Tiêu Chiến vào lòng, hôn lên đỉnh đầu người trong lòng một cái mới chậm rãi nói lại mọi chuyện, hoàng thượng vì muốn ổn định lòng quân nên mới ra chiếu lệnh để Vương Nhất Bác xuất biên một chuyến, hòng cũng là để mượn danh Tam vương gia trấn áp quân giặc.

"Nhất Bác, hay là chàng mang ta theo có được không ?" Tiêu Chiến xụ mặt, ở trong ngực ngước lên nhìn Vương Nhất Bác, cũng không hiểu sao trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Không được, ở đó nguy hiểm lắm, ta không thể đem chàng vào chỗ chết được." Vương Nhất Bác bất giác run lên, đem Tiêu Chiến ra biên cương thà rằng bảo hắn kháng chỉ bất tuân còn hơn.

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ở lại phủ như vậy trong lòng thực cũng rất bất an, nói thật ra, chính là không yên tâm Vương Nhất Lâm, hắn sợ Vương Nhất Lâm sẽ ức hiếp vương phi của hắn, nhưng việc quân cấp bách không đi không được.

Tiêu Chiến vốn dĩ xinh xắn đáng yêu, trong nháy mắt xa nhau như vậy thật làm Vương Nhất Bác khó chịu, hắn một mặt nghĩ cách bảo vệ người trước mặt, một mặt cũng muốn chiếu cố Vương Nhất Lâm thật tốt.

.................
.......

Hoàng cung nội thị.

Vương Nhất Quân sau khi ra chiếu chỉ, trong lòng thực khó chịu, mặc dù việc Vương Nhất Bác rời đi chỉ là vì công vụ, theo đúng lý Vương Nhất Quân chính là cảm thấy lo lắng cho an nguy của Vương Nhất Bác mới đúng, không hiểu sao lại có chút bất an, lẽ nào là do cái ý nghĩ lập phi điên rồ của con trai lớn ?

Cũng may Vương Nhất Quân chỉ mới ra chiếu chỉ điều người đi, còn chưa đồng ý cho đứa con kia làm chuyện tày trời, nhưng Vương Nhất Lâm đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, y chính là muốn có được Tiêu Chiến đến phát điên rồi.

"Phụ hoàng, người là đang ép con tự mình ra tay sao ?" tuy Vương Nhất Lâm rất muốn có được Tiêu Chiến, nhưng y chính là dè chừng Vương Nhất Bác , tuy có thể trực tiếp đến bắt người, nhưng nếu muốn an toàn giữ mạng trước Vương Nhất Bác y vẫn là phải nhờ đến phụ hoàng.

Vương Nhất Quân giận dữ, lao đến túm lấy cổ áo Vương Nhất Lâm nói lớn : "Nghịch tử, ngươi muốn làm phản phải không ?"

"Phụ hoàng nói gì vậy kìa, con chỉ là muốn lập thái tử phi, lý nào lại thành tạo phản chứ." Vương Nhất Lâm biết trong lòng hoàng đế Vương Nhất Quân đã sớm có tính toán nhưng chính là y cũng lười tìm hiểu xem phụ hoàng mình đang muốn làm gì.

Vương Nhất Lâm nhếch môi, cho dù muốn làm gì đi nữa chỉ cần y không cho phép, phụ hoàng đừng mong làm được.

Vương Nhất Quân nhìn người trước mặt đứng dậy, ý định khóa cửa rời đi, vội vàng giương giọng nói: "Ngươi muốn làm gì, nghịch tử."

"Yên tâm, con chỉ là muốn phụ hoàng nghỉ ngơi thôi mà, việc triều chính con sẽ thay người lo liệu, người cứ ở trong phòng mà nghỉ ngơi cho tốt." Vương Nhất Lâm nhếch môi, chậm rãi xoay lưng rời đi.

Vương Nhất Quân bị giam lỏng, nhìn Vương Nhất Lâm rời đi trong lòng dâng lên một cỗ bất an, đi cùng chua xót.

Giam lỏng hoàng đế, kéo quân tạo phản trong triều, bắt ép tam vương phi. Quả nhiên đều là tật xấu do chính Vương Nhất Quân nuông chiều, dưỡng ra.

Lại nói lúc Vương Nhất Lâm trên đường trở về vương phủ, vô tình bắt gặp Tiêu Chiến đang dạo phố, cười cười nói nói với mọi người không hề hay biết có một ánh mặt đang đặt thẳng lên người mình nhìn từ chiếc cổ trắng nõn, chiếc eo nhỏ nhắn, cho đến cặp mông căng tròn, cơ thể Tiêu Chiến làm Vương Nhất Lâm ngồi trên kiệu phải nuốt nước bọt một cái.

"Phó công công." Vương Nhất Lâm ngồi trên kiệu trầm giọng gọi vị công công đứng ở phía ngoài, "Lập tức truyền chỉ bệ hạ long thể không tốt cần dưỡng bệnh ở ngự thư phòng, trong thời gian này thái tử điện hạ sẽ thay người giải quyết chính sự. Đợi sau khi Vương Nhất Bác rời đi, ông lập tức đem thánh chỉ sắc phong của hoàng thượng đến tam vương phủ, gặp Tiêu Chiến."

Bàn tay phó công công nắm cây phất trần thật chặt, không biết rốt cuộc thái tử lại muốn làm gì, ngay cả thánh chỉ mà cũng dám giả truyền, lại còn cả gan động tới người của tam vương gia ?

Còn không phải ngán mạng mình quá dài hay sao, hiện giờ chẳng qua tam vương gia chưa biết chuyện. có thể đem Tiêu Chiến đường đường chính chính tới cho thái tử điện hạ, nhưng lỡ tam vương gia biết thì sao chứ, tới tận cung thái tử đòi người, hơn nữa đến lúc đó sớm muộn gì thái tử cũng sẽ bị hỏi tội chứ đừng nói gì một công công nhỏ nhoi như ông.

...............

........

Mà ở tam vương phủ, Vương Nhất Bác chắc chắn cũng sẽ không thể cứ vậy mà rời đi, hôm nay Vương Nhất Lâm gặp được mỹ nam trên phố mà quên mất rằng sau lưng mỹ nam này luôn có người bảo hộ, nên khi nghe báo lại kiệu của thái tử điện hạ đột nhiên chắn ngang tầm nhìn của bọn họ với vương phi nên sơ ý để mất dấu, may mà vương phi không sao, thì khỏi phải nói sắc mặt Vương Nhất Bác lúc đó như thể nào.

Hạ kiệu ngang nhiên như thế còn không phải vì muốn ngắm nhìn nhan sắc vương phi của hắn ?

Vì thế Vương Nhất Bác quyết định để Vu Bân ở lại phủ bảo vệ Tiêu Chiến, xảy ra chuyện gì lập tức tiền trảm hậu tấu, nếu liên quan tới Vương Nhất Lâm liền thả bồ cầu đưa thư, tự nhiên có tam vương gia ra mặt xử lý.

----------------

Chap mới lải laa~

Huhu mọi người chờ lâu hong :(( đền bù cho mọi người một chap trước nha :((

Xin lỗi vì để mọi người phải đợi :(( Chap sau mình sẽ để vợ chồng nhà vương gia ân ái nhiều thiệt là nhiều, sẽ có cả H tặng mọi người nhaa :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net