Hồi 18. Biến cố lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại điện hoàng cung, Vương Nhất Lâm ngồi trên ngai vàng, ngón tay gõ nhẹ tay vịn, ánh mắt đạm mạc, uy nghiêm lướt qua mọi người phía dưới.

Ngoại trừ Vương Nhất Hạo cùng Vương Nhất Bác, tất cả quan viên trong triều đều đồng loạt cuối đầu hành lễ.

Ánh mắt Vương Nhất Lâm dừng lại trên người Vương Nhất Bác, nói: "Lần đi này của Tam đệ là do phụ hoàng ra ý chỉ, người đang bệnh nặng nên bổn thế tử thay mặt quyết định, hi vọng Tam đệ bình an trở về."

Nghe vậy, Vương Nhất Hạo nhíu mày nhìn Vương Nhất Lâm, y biết rằng phụ hoàng không dưng mà ngả bệnh ngay lúc này, y cũng biết rõ bốn chữ "bình an trở về" thốt ra từ miệng Vương Nhất Lâm không hề đơn giản là một câu chúc.

Vương Nhất Bác đưa tay tiếp nhận thánh chỉ thái giám đưa tới, liếc mắt một cái nhìn thấy Vương Nhất Hạo nhếch môi, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía đại điện, thở phào trong lòng, ít nhất về sau không lo Tiêu Chiến không có ai bảo vệ.

"Mặt khác, còn một chuyện nữa", Vương Nhất Lâm nở nụ cười, nhàn nhạt nói, "Phụ hoàng tính thu hồi ý chỉ hôn ước lúc trước."

Nghe lời này, Vương Nhất Bác cười lạnh, ngước nhìn Vương Nhất Lâm, nhẹ nhàng thả ra từng chữ : "Hoàng thượng, thân là cửu ngũ chí tôn, người chắc cũng hiểu rõ thế nào là miệng vàng lời ngọc, lật lọng như vậy là uy phong của một hoàng đế sao?"

Vương Nhất Bác nói chuyện không khách khí chút nào khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Mọi người đều đình trệ hô hấp, không dám mở miệng nói một chữ, sợ chọc giận ba vị cao cao tại thượng kia.

Sắc mặt Vương Nhất Hạo cũng trở nên âm trầm, mắt lạnh nhìn Vương Nhất Lâm, nhất thời khí thế đế vương lan ra uy áp về phía vị thái tử trên cao.

Nhưng mà, mặt Vương Nhất Lâm không biến sắc chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.

"Tam đệ, đệ là muốn cãi lời phụ hoàng ? Làm trái ý chỉ ban hôn đã là kháng chỉ bất tuân, giờ lại muốn kháng chỉ lần nữa ? Đệ là đang nghĩ một Tam vương gia đủ sức bảo vệ cho Tiêu gia khỏi tội tru di hay sao ?" sắc mặt Vương Nhất Hạo có chút biến đổi, hiển nhiên chỉ cần Vương Nhất Bác cự tuyệt, lập tức Tiêu gia bị Vương Nhất Lâm dồn vào chỗ chết.

Ngôi cửu ngũ chí tôn quả thật vẫn là của Vương Nhất Quân, nhưng hoàng đế có mạnh thế nào cũng không bằng thế lực bè phái. Huống chi Vương Nhất Bác biết rõ hoàng huynh của hắn vì sao đột nhiên nắm quyền triều chính.

Tuy nhiên nếu Vương Nhất Bác là phế vật thì không nói làm gì, nhưng đáng tiếc Vương Nhất Bác lại không phải phế vật nên tuyệt đối không để âm mưu của thái tử điện hạ diễn ra suông sẻ.

Nếu Vương Nhất Lâm cứ khăng khăng như thế, vậy chỉ còn cách vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Đột nhiên một thanh âm nháo loạn từ ngoài điện truyền vào khiến Vương Nhất Lâm bất giác cau mày, Vương Nhất Hạo cùng các quan viên lớn nhỏ trong đại điện không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Buông ta ra, để ta vào gặp vương gia, các ngươi đều không được khi dễ phu quân của ta."

"Tiêu Chiến ?" Vương Nhất Bác ngẩn ra, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng lại cảm thấy ấm áp...

Sắc mặt Vương Nhất Lâm trầm xuống, tiểu mỹ nam sao lại xông vào đây làm gì ?

"Cho vương phi vào." Vương Nhất Lâm trầm giọng nói.

Ngay lập tức, một bóng người chạy như bay vào trong, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác hoàn hảo không tổn thương gì, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười sáng lạn.

"Nhất Bác, ta sẽ bảo vệ chàng."

Khuôn mặt thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời, một đôi mắt thanh khiết như đứa trẻ khiến người khác không tự chủ được tin tưởng lời nói.

"Thỏ nhỏ, chúng ta về nhà thôi." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm tay thiếu niên, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Không biết vì sao khi nhìn vào đôi mắt đơn thuần của Tiêu Chiến, tâm hắn bình tĩnh lại, nếu nhất định phải chết, hắn tình nguyện chết cùng thiếu niên thiên chân đơn thuần Tiêu Chiến.

Chỉ vì khi ở bên Tiêu Chiến, tâm Vương Nhất Bác mới trở nên yên bình, loại cảm giác này trước đến giờ, hắn chưa từng có...

Tiêu Chiến nở nụ cười làm dung nhan tuấn mỹ càng thêm tỏa sáng, y lúc này giống như một yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, mỗi động tác mỗi nụ cười đều phong hoa tuyệt đại.

"Ùm, chúng ta về nhà."

Đúng vậy, bọn họ về nhà...

"Đứng lại!"  nhìn thấy một cảnh trước mắt, Vương Nhất Lâm không khỏi tức giận, đập bàn, phẫn nộ quát, "Ai cho phép các ngươi rời đi? Không có ý chỉ của trẫm, xem ai dám can đảm rời khỏi nơi này!"

Vương Nhất Bác cười buồn, từ khi nào đại huynh của hắn trở nên như vậy ? Vị đại ca mà hắn tôn kính suốt hơn hai mươi năm qua tại sao lại trở thành người chỉ vì ngôi vị mà không từ phụ tử, huynh đệ ?

"Nếu đệ nhất quyết rời khỏi đây, huynh định phán đệ tội chết sao, hoàng huynh ?" Vương Nhất Bác  không hề lạnh lẽo, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn thẳng vào Vương Nhất Lâm, gương mặt tuyệt mỹ mang nụ cười buồn.

Vương Nhất Lâm bất giác trong lòng mềm nhũn, đáy mắt thoáng hiện tia bất ngờ, từ khi Vương Nhất Bác lên năm tuổi tới hiện tại, hơn hai mươi năm Vương Nhất Bác chưa bao giờ nhìn hắn với ánh mắt đó, vậy mà bây giờ sao lại đánh thẳng vào điểm yếu của hắn như vậy ?

Buồn cười là Vương Nhất Lâm lại tự mình thấy đau lòng cho đứa nhỏ trước mặt, bây giờ lại có chút hối hận...

Trong lúc mọi người không chú ý, một thái giám ngoài cửa vội vàng chạy vào bẩm báo: "Thái tử, việc quân cấp bách, kho lương phía tây bị hỏa hoạn, tất cả mọi người đang dập lửa cứu lương thực."

"Cái gì?" Vương Nhất Lâm đứng bật dậy, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu, vì sao hiện tại quốc khố đột nhiên hỏa hoạn?

"Nhất Hạo, đệ lập tức dẫn quân đến biên cương phía tây bảo hộ, điều tra toàn bộ vụ việc hỏa hoạn kho lương, ý của thập tứ vương gia chính là ý của ta, có thể tiền trạm hậu tấu." Vương Nhất Lâm lại đột nhiên quên hết mọi chuyện, cứ vậy để Vương Nhất Hạo đi mà không phải Vương Nhất Bác, ngay cả Vương Nhất Bác cũng bất ngờ mà cười nhẹ, vẫn xin chỉ đi cùng Vương Nhất Hạo, vội vàng dẫn theo một đám người đi hướng tây.

........

Một đoạn thời gian sau đó, không chỉ Vương Nhất Lâm, mà ngay cả người của Tiêu gia cũng tìm tới cửa, thậm chí có người biểu đạt ý muốn Tiêu Chiến kí giấy từ hôn, đáng ngạc nhiên Vương Nhất Lâm còn thề sẽ không ép Tiêu Chiến kết hôn với mình, chỉ cần từ hôn, trở về Tiêu gia, chính Tiêu Chiến cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí càng không biết Vương Nhất Bác hiện tại đang ở đâu, cho nên chỉ có thể kéo dài thời gian ứng phó, trực tiếp phái Vu Bân đi tìm Vương Nhất Bác.

Về phần Vương Nhất Bác, sau khi rời khỏi hoàng cung thì bị hành thích trên đường đi, cũng may còn có Vương Nhất Hạo trị thương kịp thời, sau khi đưa về quân đội, hôn mê bất tỉnh, tách biệt với kinh thành, đương nhiên không biết vương phủ xảy ra chuyện, Tiêu Chiến đang tìm kiếm mình.

Lúc Vu Bân đến nơi chỉ thấy Vương Nhất Bác nằm im trên giường, Vương Nhất Hạo ở một bên cơ hồ vô cùng tức giận, liếc mắt thấy tướng quân Võ Nhạc đang đi tới, đôi mắt sắc lẹm phóng tới chỗ y.

"Võ tướng quân, ông đến đây là có việc gì ?"

"Tham kiến thập tứ vương gia." Võ Nhạc cúi đầu hành lễ, đảo mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, nói, "Hạ thần xong quân vụ nên đến thăm tam vương gia."

"Là thăm hay là đến xem thử tam ca ta sống hay chết ?"

Vương Nhất Hạo vừa nói vừa nhìn về phía mũi tên có kí hiệu quân trại để trên bàn.

Võ Nhạc nhìn theo ánh mắt hắn, thấy mũi tên còn vương ít máu khô trong lòng không khỏi hoảng sợ, đứng lên, cố lấy bình tĩnh nói, "Vương gia anh minh, thần tuy là đại tướng nhưng cũng không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa Tam vương gia võ công vang danh thiên hạ, dựa vào thần làm sao có thể đả thương vương gia đến mức này."

Vu Bân đứng một bên nghe xong cười cười, dung nhan nam nhân trở nên sinh động hẳn lên, nhưng cả người lại tỏa ra hàn khí, khiến Võ Nhạc cũng bất giác run sợ, vì sao tên này có thể đến tận đây...?

"Ông thì không được nhưng mũi tên có độc thì chưa biết được, vương gia tuy võ công cao cường, độc này không làm khó được ngài nhưng khi độc phát tác thì Võ tướng quân đây hoàn toàn có khả năng một chưởng đã thương người không phải sao?"

Nguyên bản Vu Bân chỉ là một hiệp đạo giang hồ, trong lúc bị thương được Vương Nhất Bác cứu một mạng, liền mang ơn đi theo bảo hộ hắn.

Vu Bân cũng không phải người có thể ngồi nói đạo lý với bất kỳ ai, dám động đến tam vương gia, chọc giận hắn, dù là đương kim thánh thượng cầu tình hắn cũng không tha thứ chứ đừng nói một tướng quân nhỏ nhoi như Võ Nhạc.

Lần này Vu Bân đến tìm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Hạo lại có thêm thu hoạch, mũi tên này tuy bình thường nhưng lại chính là mũi tên duy nhất ở quân trại mới có, chưa nói tới biểu hiện của Võ nhạc từ nãy đến giờ, chỉ dựa vào lời nói của Vu Bân cũng đủ để Vương Nhất Hạo khẳng định kẻ mà y muốn tìm đang ở trong quân trại.

Sau khi nói thêm vài câu, Vu Bân liền cáo từ rời đi, nhưng trên đường về lại gặp được Trịnh Phồn Tinh.

Lại nói trong lúc Vu Bân không ở trong phủ, Vương Nhất Lâm lại ra tay làm chút chuyện, đón Tiêu Chiến nhập cung chuẩn bị đại hôn, vừa trùng hợp bên phía thiếu gia Võ Nghị con trai của đại tướng quân Võ Nhạc cũng có ý định đến Tiêu gia cầu thân Tiêu Chiến.

Trong khoảng thời gian này, Trịnh Phồn Tinh phái thị vệ vương phủ đi theo bảo vệ Tiêu Chiến, còn bản thân một mình một ngựa đi tìm tam vương gia, không ngờ sẽ gặp Vu Bân trên đường đi.

Cho nên khi Trịnh Phồn Tinh nhìn thấy Vu Bân, vội vàng nói rõ mọi chuyện cho y nghe.

"Đệ nói cái gì?" Vu Bân đứng bật dậy, trong mắt lập lòe ánh sáng khiến người ta nhìn không hiểu, "Vì sao vương phi lại chịu kí giấy từ hôn ? Chẳng lẽ là Tiêu gia bị dồn vào chỗ chết ?"

Hiện tại, Vu Bân cũng chỉ nghĩ đến một khả năng này.

"Tiểu Tinh, đệ về quê đợi ta một thời gian được không ?"

Hít sâu một hơi, Vu Bân nhìn thẳng Trịnh Phồn Tinh nói tới..

Đột nhiên Trịnh Phồn Tinh bổ nhào tới, vòng tay ôm chặt lấy Vu Bân, khuôn mặt phụng phịu cực kì đáng yêu: "Không, ta muốn đi cùng huynh."

Vu Bân khẽ cau mày, liếc mắt tiểu ngốc tử không an phận một cái, nói: "Nếu đệ muốn đi, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của ta, lần này chúng ta e là phải đối phó với bão lớn."

Chỉ có đi gặp đương kim hoàng thượng mới có thể đảm bảo lửa lớn được dập tắt.

"Bân ca, huynh yên tâm đi, đệ cam đoan không gây chuyện..." Trong lồng ngực ngước lên, nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Vu Bân, Trịnh Phồn Tinh vội vàng sửa lời, "Cam đoan không rời xa huynh nửa bước."

"Chúng ta đi thôi."

Vu Bân xoay người đỡ Trịnh Phồn Tinh lên ngựa, lúc này Trịnh Phồn Tinh chắc hẳn không phát hiện đáy mắt sát khí của người phía sau.












----------

Halooooo, toi quay trở lại rồi đâyyyy

Có ai nhớ truyện của toi honggg 🥺 sắp tới toi rảnh nên sẽ cố gắng hoàn cái fic này để tạ lỗi với mọi người nhaa 😘

Dự kiến là 20 chap với 1 phiên ngoại Bác Chiến ở hiện đại nhưng hổng biết nó có hơn hông :))))

Cảm ơn mọi người vẫn đợi toi quay lại huhuu

Chúc mọi người tối hảoo 🥰🥰

Lớp duuuuu ♥️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net