Hồi 20. Rõ ràng mọi chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam vương gia Vương Nhất Bác, nổi tiếng khắp kinh thành, võ công vang danh thiên hạ, người người nể phục. Những người đã từng được Vương Nhất Bác giúp đỡ đòi lại công đạo, lại càng nể trọng hắn hơn.

Bất kể người ngoài nghe ngóng thế nào, cũng chưa từng có ai không kiêng dè khi nhắc đến ba chữ Tam Vương Gia.

Đó cũng là lí do vì sao nhiều năm qua, Vương Nhất Bác luôn được lựa chọn ra biên ải dù không phải là một tướng quân.

Nhất là, trong trường hợp điều tra như mấy hôm nay, chưa từng có chuyện gì làm khó được Vương Nhất Bác. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên có người tìm tới tận cửa, còn cả gan làm tổn hại ngọc thể vương gia, điều này có thể làm Vương Nhất Hạo không bất ngờ sao?

Tuy rằng Võ Nhạc chưa bao giờ phủ nhận mình có quan hệ với kẻ đã bắn ra mũi tên kia, nhưng cũng chưa từng thừa nhận. Cho dù có người hoài nghi, nhưng không có chứng cứ nên cũng chỉ có thể im lặng thôi.

Quang minh chính đại xuất hiện ở lều trại tướng quân như Vương Nhất Bác, qua nhiều năm như vậy vẫn là chỉ có thập tứ vương gia làm được.

Nếu là người khác thì đuổi đi là được, nhưng cố tình người tới lại là thập tứ vương gia thì Võ Nhạc làm sao có thể ?

Nhìn thấy Vương Nhất Hạo, Võ Nhạc nhanh chóng hành lễ, cuối cùng quyết định cứng rắn, tìm cách ứng phó.

"Vương gia thiên tuế. Không biết người đại giá hạ thần không kịp nghênh đón, xin vương gia thứ tội."

Vương Nhất Hạo không để biểu cảm gì trên mặt, ném mũi tên xuống trước mặt Võ nhạc, lạnh lùng nhướng mày: "Bổn vương đến là để nghe lời giải thích từ Võ tướng quân."

Võ Nhạc vô thức run lên một cái, liền lập tức lấy lại bình tĩnh, hướng Vương Nhất Hạo nói tới : "Vương gia yên tâm, thần nhất định cho người một lời giải đáp."

Một câu của Võ Nhạc, đánh trúng ý đồ của Vương Nhất Hạo.

Khẽ nhếch môi, Vương Nhất Hạo bước lên, ngồi xuống ghế, lạnh lùng gật đầu " Được, nếu đã vậy bổn vương đây sẽ giúp đỡ ông một lần. Coi như đây là ân huệ cuối cùng bổn vương vì nể ông có công với triều đình."

"Đa tạ thập tứ vương gia." Võ Nhạc cầm lấy mũi tên đứng lên, hướng Vương Nhất Hạo cúi đầu.

Bảo toàn được tánh mạng, Võ Nhạc nhẹ nhàng thở ra. Tuy là ông chưa tìm ra chứng cứ minh oan cho bản thân, nhưng mà ông là triều thần có công, vương gia có muốn cũng không thể ngang nhiên đem ông ra hỏi tội khi chưa có chứng cứ chắc chắn được.

"Võ tướng quân." Trong lòng Võ Nhạc còn chưa hoàn toàn thoải mái, đang tìm cách giải thích hợp lý, thì Vương Nhất Hạo lại đột ngột gọi tới.

"Vương gia gọi thần." Nhìn thấy Vương Nhất Hạo cười lạnh, Võ Nhạc vô thức lui về sau một bước, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

"Võ tướng quân, ngươi có muốn biết rốt cuộc là ai đã hãm hại tam ca không?" Âm thanh Vương Nhất Hạo chậm rãi, từ tốn kéo theo nhịp thở khó khăn của tướng quân Võ Nhạc.

"Vương gia là...là có ý gì ?" Võ Nhạc sửng sốt, không rõ ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Hạo.

"Cho hắn vào đây." Vương Nhất Hạo phất tay một cái, thuộc hạ liền đem một người mặc đồ đen, bịt kín mặt vào trong, quỳ gối trước mặt Vương Nhất Hạo.

"Đây là...?" Võ Nhạc chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua người kia, nhưng rốt cuộc người này có liên quan gì đến chuyện thập tứ vương gia đã nói ?

"Thuộc hạ là Trạch Vũ, thân cận bên cạnh Võ thiếu gia."

"Trạch Vũ !" Người thốt lên sợ hãi không phải là Võ Nhạc, mà là con trai của ông ta - Võ Nghị, đang vội vã từ ngoài bước vào.

Sao lại thế này ? Trạch Vũ không phải đã bị hắn giết chết rồi sao ? Vì sao lại ở chỗ này ? Vì sao lại rơi vào tay Vương Nhất Hạo ? Võ Nghị không ngừng nhíu mày suy nghĩ. Mắt vẫn dán chặt vào Trạch Vũ, chẳng lẽ có người ứng cứu sao ?

"Võ thiếu gia, thuộc hạ không chết, người có phải kinh ngạc lắm không ?" Trạch Vũ chậm rãi cởi khăn che mặt, ngẩn đầu lên, nhìn chằm chằm vào Võ Nghị.

"Ngươi sai ta tìm người làm nhục tam vương phi, ta làm! Ngươi sai ta mua chuộc Sử đại nhân, ép vương phi vào đường cùng, ta làm! Ngươi sai ta hạ độc vương phi ngay trong điện thái tử, ta làm! Ngươi bảo ta giả danh thái tử điện hạ truy sát vương phi, ta làm ! Ngươi bảo đã phóng hỏa kho lương thực để vương gia đến đây, ta làm ! Ngươi muốn nhân cơ hội hạ thuốc tam vương gia, sai ta theo dõi, dùng mũi tên quân trại hành thích vương gia ta cũng làm ...... Ta đối với ngươi trung thành và tận tâm, ngươi vì sao lại đưa ta vào chỗ chết!"

Lời nói của Trạch Vũ khiến cho mọi người thổn thức một trận, hết thảy đều do thiếu tướng quân Võ Nghị này giở trò quỷ ! Thì ra hắn mới là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện!

"Thật sự đều do ngươi làm ?!"

Võ Nhạc nắm tay thành nấm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa con trai mà ông hết mực tự hào trước mặt.

Tất cả những hành động không chấp nhận được kia đều do con trai ông làm, thậm chí là khiến thập tứ vương gia hiểu lầm, suýt đưa ông vào tội chết cũng là do con trai ông làm, tại sao lại thành ra thế này ?

Võ Nghị mưu trung lộ ra một tia sợ hãi, những vẫn điềm nhiên cười khẩy một cái, " Đã đến mức này, phụ thân còn hỏi con câu đó sao ? Người cho rằng tại vì sao con lại trở thành như vậy ? Bởi vì con thích tam vương gia ! Người không nghe lầm đâu, con chính là thích huynh ấy. Chỉ có làm vậy, huynh ấy mới đem được huynh ấy đến bên cạnh con."

"Thích ta mà lại một chưởng đã thương ta, hại người quan trọng nhất của ta sống chết chưa rõ, đó gọi là thích ta hay sao ?"

Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến một giọng nói trầm thấp vô cùng uy hiếp. Thân thể của Trạch Vũ run lên, Võ Nhạc bên cạnh vội vàng quỳ xuống "Tam vương gia thiên tuế."

Võ nghị cười chế giễu, người quan trọng ? Ha ha, thì ra chỉ là do hắn đơn phương, chỉ có mình hắn ngu ngốc nhớ đến tam vương gia, còn trái tim của tam vương gia lại chỉ hướng về người khác.

"Trạch Vũ, ngươi thật to gan, ngươi thật sự cho là thập tứ vương gia ta không dám động vào ngươi sao?"

Trạch Vũ đứng yên nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt tức giận đỏ ngầu, ẩn chứa một chút gì đó gọi là yêu thương.

"Dù sao cũng phải chết, các người cũng có đủ chứng cứ rồi sẽ tha cho ta sao ? Chỉ là nếu chết rồi không phải nặng lòng nữa có lẽ cũng tốt."

Vương Nhất Bác vẫn lạnh lùng, không lộ ra một nụ cười nào, chỉ nhìn Võ Nghị với ánh mắt thương xót, sau đó quay lưng rời đi, để lại một câu " Đốt kho lương, phạt theo quân vụ, những chuyện còn lại xem như chưa từng xảy ra."

Võ Nhạc đột nhiên bất ngờ trước câu nói của Vương Nhất Bác. Vội vã quỳ xuống, giọng điệu dịu đi rất nhiều: "Đạ tạ vương gia khai ân, đạ tạ thập tứ vương gia."

Lúc đó sắc mặt Võ Nghị dịu đi tám phần, dường như không ngờ rằng Vương Nhất Bác cứ thế bỏ đi. Nếu như bị hoàng thượng hỏi tới, vậy không phải một lúc ảnh hưởng đến cả hai vị vương gia hay sao ?

........

Bước ra khỏi lều trại tướng quân, vừa nhìn thấy Lam Hi Thần, trái tim Vương Nhất Hạo đột nhiên đập lợi hại, chân hệt như đeo chì, không thể nhúc nhích một bước.

Đối với phản ứng của bản thân, người nào đó rất buồn bực, cực kỳ khinh thường bản thân tại sao nhìn thấy nam nhân này thì trở nên như vậy, không phải là bị hắn dọa sợ chứ ?

Nhưng nhìn thấy sườn mặt đẹp không góc chết kia của Lam Hi Thần, người nào kia lại không khỏi đỏ mặt, nhất là nghĩ đến chuyện tối hôm qua bị ôm cứng ngắt trong ngực người kia, Vương Nhất Hạo càng cảm thấy lỗ tai nóng hơn.

Cũng may Vương Nhất Hạo cũng không phải là người mới ra đời, chung quy cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không đến mức không ứng phó được tình huống này.

Mặc kệ trong lòng đang xấu hổ với người trước mặt cỡ nào cũng không lộ ra nửa phần. Bỏ qua Lam Hi Thần, Vương Nhất Hạo chậm rãi xoay người, nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tam ca, huynh tỉnh lại lúc nào vậy ? Không phải Thần c..Lam Hi Thần nói huynh không biết có tỉnh hay không hay sao ? Dọa đệ sợ muốn chết."

Lam Hi Thần không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Hạo, mắt phượng xinh đẹp lóe lên một tia cười, khiến cho trong lòng Vương Nhất Hạo không tự chủ được, tim đập mãnh liệt hơn.

Lam Hi Thần từng bước đến gần, Vương Nhất Hạo cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy. Theo từng bước di chuyển của người kia, tay ở trong tay áo đã nắm chặt. Khi mà Vương Nhất Hạo cho rằng người trước mặt muốn làm gì đó, nhắm tịt mắt chờ đợi, thì Lam Hi Thần chỉ đưa tay xoa đầu tiểu bảo bối, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi đã làm đệ lo lắng, nhờ nội công của vương gia tốt, nên loại bỏ được chất độc liền không làm khó được vương gia phục hồi nhanh chóng."

Vương Nhất Hạo tròn mắt nhìn, một tia tức giận xẹt qua. Nam nhân này vậy mà nói thẳng thừng dám xoa đầu y, thật sự xem y là trẻ con mà cưng chiều ? Quá đáng !

Nhưng sự trực tiếp của Lam Hi Thần lại làm Vương Nhất Hạo vui trong lòng. Trực giác nói với Vương Nhất Hạo rằng nam nhân này thật sự đặt y vào mắt, nếu không tại sao hắn lại hành động dịu dàng, còn nói những lời như vậy ?

Đó là chưa kể, hắn rất đẹp trai nữa.

Suy nghĩ vừa chuyển, Vương Nhất Hạo mím môi, hai má hơi đỏ, lắp bắp nói : "Kh...không sao, là..là do đ..đệ quá lo lắng cho tam ca thôi."

Vương Nhất Hạo vừa dứt lời, trong phòng lập tức rơi vào im lặng. Vương Nhất Bác ngồi trên giường từ nãy giờ, tròn mắt ngạc nhìn hai người trước mặt, dường như không tin mối quan hệ của Vương Nhất Hạo cùng Lam Hi Thần tiến triển đến mức như vậy, càng không dám tin bản thân đang làm bóng đèn chiếu sáng một cánh nhiệt tình !

Vương Nhất Bác tức giận trừng mắt nhìn hai người trước mặt, cứ nghĩ làm vậy, cả hai sẽ biết điều mà dừng lại, thế nhưng hai con người này rõ ràng không có lương tâm, cho dù Vương Nhất Bác hắn giọng, trừng mắt đến phát cáu, thì một người xoa đầu, một người cười tít mắt vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Vương Nhất Bác cong môi, cố ý nói lớn "HAI NGƯỜI CÁC NGƯƠI ĐỦ CHƯA ?"

"Suốt ngày lo ân ái, rốt cuộc Tiêu Chiến đang ở đâu ? Trong lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì ?"

Nghe tiếng hét chói tai của Vương Nhất Bác, Lam Hi Thần vẫn không động tĩnh, ôm eo Vương Nhất Hạo cứng ngắt, nói " Vương phi đang ở trong hang núi Phượng Trì, vì bị Võ Nghị truy sát nên tạm thời để vương phi ở đó cùng Vu Bân, xong việc ở đây thần sẽ đến trị thương cho vương phi. Hoàng thượng tha thứ cho thái tử, quyết định nhường ngôi, ngày mai sẽ thực hiện nghi thức đăng cơ."

Lời này vừa nói ra, Vương Nhất Bác liền cảm thấy trái tim nhỏ của mình đột nhiên đau đến khó thở. Là hắn không tốt, hắn đã không thể bảo vệ được Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm nhìn thẳng Lam Hi Thần, lẫm liệt nói: "Lập tức chuẩn bị cùng ta đến chỗ vương phi, không được chậm trễ."

Đôi mắt phượng của Lam Hi Thần khẽ trùng xuống, đáy mắt lóe lên một tia đau lòng : "Xem ra không giấu được vương gia rồi, thôi thì hi vọng vương gia xuất hiện sẽ giúp được vương phi phần nào."

Lam Hi Thần khẽ thở dài, vứt lại một ánh mắt xót xa cho Vương Nhất Bác "Vương gia đi trước một đoạn, thuộc hạ chuẩn bị xong lập tức đuổi theo." rồi nắm tay Vương Nhất Hạo rời đi.

Nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác biến mất ở quân trại, Vương Nhất Hạo cau mày đi lên trước nhìn Lam Hi Thần: "Thần ca, huynh nhất định cẩn thận, đưa tam ca ca về an toàn, xong việc ở triều đình, để liền đến vương phủ tìm huynh."

Bóng lưng cao gầy của Lam Hi Thần đứng trước cửa sổ thẳng tắp cao ngạo như trúc xanh, đôi mắt màu mực thâm sâu khó nói. Đối với lời dặn của Vương Nhất Hạo, hắn không hề trả lời thẳng mà chỉ mỉm cười, nhìn về phía người trong lòng rồi xoay lưng rời đi.

Chỉ là trước khi đi Vương Nhất Hạo vẫn nghe được Lam Hi Thần khẽ thở dài một tiếng.












-----
Up sọt nửa đêmm :))

Nếu như kết SE thì mọi người có mắng tui hong huhuu 🥺🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net