Chương 2. Chiến Lược Phòng Thủ của Bắc Quốc và Giai Thoại về Đại Ma Đầu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hơn một tháng trời, Vương Nhất Bác tạm thời rời khỏi Lạc Dương ở tạm trong phủ đệ ở Kinh Thành để tiện việc ra ra vào vào, đi đi lại lại để nghị sự cùng phụ hoàng tức Hoàng đế của Vương Triều thứ 19 - Vương Khải Nhân, Đại vương gia Vương Khải Hoan, Nhị vương gia Vương Thanh Du cùng các đại thần trong triều về việc hiện tại trong giang hồ đang lâm vào tình thế đại loạn, nhân sĩ võ lâm của các môn phái ngấm ngầm thay phiên nhau tranh giành ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ.

Trước đây, phàm là việc triều đình và giang hồ hầu như không có thiệp qua lại, nhưng hiện tại việc Võ Lâm Minh Chủ đời tiếp theo do môn phái nào tiếp cận đã là vấn đề cần được xem xét thấu đáo. Nếu là người của chính phái thì ít ra bờ cõi Trung Nguyên cùng triều cương vẫn còn vững chảy bằng không nếu rơi vào tay tà giáo thì chẳng khác nào thiên hạ đại loạn, địch quốc sẽ nhân cơ hội ngàn năm có một này mà mà tấn công Bắc Quốc.

Mãnh đất Bắc Quốc màu mỡ này e rằng sẽ chẳng có ngày yên lành, bá tánh sắp phải sống trong cảnh lầm than, màn trời chiếu đất. Con mất cha, vợ mất chồng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhà tan cửa nát đều xuất phát từ những cuộc chiến tranh vô nghĩa. Tiếng than oán bi ai càng khiến cho lòng người thương cảm đặc biệt là bậc quân vương đứng trước tình cảnh lực bất tầm tâm đứng bá tánh nhìn từng người từng người một ngã xuống ngay tại chính mảnh đất gắn liền với biết bao thế hệ tổ tiên mà lòng đau như cắt. Để ngăn chặn đều đó xảy ra cuộc họp khẩn cấp bàn về đối sách ứng phó với địch nhân ngay lập tức được tiến hành trong bí mật tại Ngự Thư Phòng.

Thừa tướng Hứa Khải với đôi chân mài đã quá ngũ tuần vẫn nhíu chặt từ đầu cuộc họp, ông cúi đầu, giọng điệu có phần gấp gáp nói.

"Khởi bẩm hoàng thượng, hạ thần nhận được mật báo từ bên ngoài nói rằng hiện giờ võ lâm nhân sĩ đang ra sức truy tìm tung tích của giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo ngoài ra chúng giáo đồ của giáo này đang bị giang hồ tứ phương truy sát gắt gao. Hiện tại thì ma giáo này đã bị phong sát e là sau này cũng không thể nào ngóc đầu dậy nổi. Đều quan trọng ở đây là khi xưa ma giáo xưng danh một cõi trên đỉnh vinh quang thì các bang phái khác hợp sức đồng minh đánh úp bây giờ ma giáo lụi tàn thì các bang phái lại thi nhau đòi lên làm võ lâm minh chủ thống nhất giang hồ. Hiện tại còn ba tháng nữa sẽ đến đại hội võ lâm thường niên mỗi năm năm một lần của lục đại môn phái để bầu ra Võ Lâm Minh chủ mới thống lĩnh lục phái"

(Lục đại môn phái Võ Lâm Trung Nguyên bao gồm: Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Cái Bang, Hoa Sơn, Hàn Sơn. Và một số môn phái vâng vâng và mây mây khác).

Vương Nhất Bác nhìn Hứa Khải với vẻ mặt ngạc nhiên. Vốn là tính tình thẳng thắng, nghĩ đâu nói đó cũng không màn tiểu tiết cũng chẳng cần quan tâm là hắn nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử mà hùng hồ chấp vấn.

"Ma giáo bị xoá sổ không phải là việc tốt hay sao? Chúng ta cũng không cần phải lo lắng cái việc ma giáo nắm quyền tàn sát bá tánh sinh linh vô tội. Thế thì vì sao thừa tướng đại nhân lại lo lắng thái hóa như vậy?".

Vương Khải Hoan trầm giọng nói, vốn hiểu rõ tính tình hấp tấp của vị đệ đệ nhà mình đành phải lựa lời chậm rãi giải bày sự tình.

"Bát đệ à! Đệ còn non trẻ lại ít tiếp xúc với thế sự bên ngoài việc thấu tình đạt lý ta e là cũng khó cho đệ. Ma giáo suy tàn âu cũng là việc tốt, trọng điểm ở đây là giang hồ đại loạn dẫn đến các môn phái tranh giành quyền lực suy cho cùng cũng chẳng thể nào đoàn kết được như xưa, lỡ như ngoại bang ba nước Nam, Đông, Tây quốc hợp sức tấn công chỉ e rằng Bắc Quốc chúng ta khó lòng mà chống đỡ nổi. Một địch ba chẳng khác nào lấy trứng chọi đá".

"Đại Vương Gia nói chí phải. Sẵn đây, thần còn có tin mật báo rằng một trong lục đại môn phái đã có rất nhiều sát thủ của Đông Quốc trà trộn vào hàng ngũ nhân sĩ giang hồ âm thầm giả mạo danh môn chính phái đến tham gia tranh giành ngôi vị Minh chủ. Nếu như một trong các tên này lên làm minh chủ e rằng hắn sẽ liên kết với Đông Quốc với cương vị Võ lâm minh chủ mà kêu gọi các môn phái hợp lực quay ngược mũi giáo tấn công chúng ta". Hứa Khải tiếp tục đưa lời cảnh báo.

Từ trên cao Vương Khải Nhân đảo mắt nhìn một loạt các quần thần phía dưới đánh giá kỹ lưỡng toàn cục diện hiện tại. Ngài băn khoăn về dự định tiếp theo của mình, đây sẽ là bước khởi dầu cũng đồng nghĩa với đặt nền móng đầu tiên trong công cuộc chuẩn bị trước cuộc chiến tranh khốc liệt sắp sửa diễn ra. Trong tình huống bất khả kháng, những tình huống ngoài ý muốn phải được dự liệu, tính toán chu toàn từng đường đi nước bước bởi bá tánh chính là tài nguyên cốt lõi của sự tồn vong của cả một vương triều. Sinh tử tồn vong, hàng vạn sinh mệnh khắp nơi phụ thuộc vào sự quyết định ngay tại thời điểm nhạy cảm như thế này.

"Vậy thì chư vị khanh gia, thử đưa ý kiến xem. Bây giờ Trẫm phải nên làm gì đây?".

Xét về mặt binh lực cũng chưa đến mức căn não, chỉ còn võn vẹn ba tháng nữa để có thể chuẩn bị sắp xếp đội quân, đúng là thời gian có phần cấp bách nhưng cũng chưa thể nói là không chu toàn kịp. Vốn dĩ Bắc Quốc của ông là đứng đầu trong tứ quốc, binh lực hùng mạnh còn có hậu phương vững chắc, quan hệ với võ lâm nhân sĩ cũng khá tốt, chỉ sợ rằng Minh chủ đời tiếp theo nếu bắt tay với Đông Quốc như lời Hứa Khải nói thì chỉ sợ Bắc Quốc phải lâm vào cảnh đơn thân độc mã khó lòng mà chống đỡ. Ông xoa xoa mi tâm, khẽ thở dài.

Binh Bộ thượng thư Lý Giai Thành hùng hồ đưa ra đối sách ứng phó với cục diện rành rành ra trước mắt. Bắc Quốc vốn trước nay không có ý mở rộng bờ cõi, hoà bình luôn là chủ nghĩa được đặt lên hàng đầu. Trong khi Đông Quốc không ngừng bày mưu tính kế, thủ đoạn không lường từ mưu chuộc bá quan văn võ lũng đoạn triều cương, từng ngỏ ý liên hôn sát nhập mối quan hệ thiện chí. Rất nhiều chiêu bài đều đã thử qua và đều bị quân vương nhìn thấu kịp thời ngăn chặn. Cho đến ngày hôm nay, họ không thể để mặc bọn người này năm lần bảy lượt bày mưu tính kế lật đổ vương triều, ngoài cách chủ động tiến công Đông Quốc trước khi họ kịp phòng bị thì xem ra chẳng còn lựa chọn nào khác.

"Thần cho rằng trước tiên chúng ta nên củng cố lại binh lực các vùng phía Đông Nam và Tây Nam sau đó cho dự trữ lương thực tại các vùng này đồng thời ngày đêm ra sức huấn luyện binh mã thì chúng ta cũng chẳng phải lo sợ. Lỡ như vị Võ Lâm minh chủ kia có trở mặt không giúp thì chúng ta vẫn còn có lực lượng sẵn sàng chiến đấu. Sau đó chúng ta có thể đảo khách vi chủ. Cứ để bọn chúng nghĩ rằng chúng đang chiếm thế thượng phong để rồi chúng ta sẽ là người tấn công trước khi bọn chúng kịp thời nhận ra".

"Tốt! Lý khanh gia nói hay lắm". Hàng chân mài của Vương Khải Nhân cũng thôi chau lại vì ít ra cũng có người đưa ra ý kiến đúng với ý mình. Nhưng cái mà ông lo lắng nhất ở đây là sự trở mặt của tên Võ lâm Minh chủ này sẽ khiến triều đình không kịp trở tay. Vương Khải Nhân chuyển sự chú ý sang các vị hoàng tự đứng dưới đài trưng cầu thêm ý kiến.

"Thưa Phụ Hoàng, người cứ để con tham gia vào trong Đại hội võ lâm để âm thầm điều tra vụ việc này. Sẵn tiện con cũng muốn mở mang tầm mắt, người xem võ công của con cũng đâu phải dạng vừa". Vương Nhất Bác oan oan tự đắc mà vỗ ngực xưng tên. "Không chừng vào đó rồi Vương Nhất Bác con lại được làm Minh chủ Võ lâm chứ chẳng chơi".

Vương Thanh Du ngao ngán thở dài, cậu cũng quá rõ vị đệ đệ nhà mình, võ công tuy cao cường nhưng lại chưa hiểu hết sự đời, lấy đâu mà nhảy vào lòng địch mà làm điệp viên hai mang, chưa kể là tính tình lại có phần hơi ngông cuồng lỡ như chẳng biết suy nghĩ vạ miệng chuyện gì đó chẳng khác nào để cả võ lâm chê cười hoàng thất.

Vương Thanh Du cắt nghĩa. "Cũng chính vì võ công của đệ không tầm thường mới dễ bị bại lộ thân phận tôn quý, lấy đâu ra mà trà trộn vào đám nhân sĩ hỗn tạp ấy chứ".

"Chi bằng..." Vương Thanh Du chẳng kịp lên tiếng thì đối diện đã có người chen vào chẳng phải ai khác đó là Đại hoàng huynh đáng kính, người chỉ cần lên tiếng kể cả là bậc cha chú cũng phải dè chừng.

Vẫn giữ thái độ bình tĩnh cùng một cái đầu lạnh, Vương Khải Hoan đứng trước các đại thần cùng nhị vị đệ đệ. Anh chậm rãi bày tỏ quan điểm.

"Dù sao thì quan hệ của con trên giang hồ vẫn rộng rãi hơn Bát đệ. Phụ Hoàng! người cứ để con giả làm nhân sĩ võ lâm trà trộn vào đó để tiếp cận điều tra rõ hơn về chuyện Thừa Tướng vừa đề cập. Với kinh nghiệm giao lưu với bên ngoài hơn mười năm của mình, con chắc chắn mình đi thì vẫn tốt hơn".

Nét mặt bình tĩnh, thái độ không hề do dự của đại nhi tử làm Vương Khải Nhân cảm thấy như nổi bất an của bản thân vơi đi phân nửa. Dẫu sao thì người con này của ông cũng chưa từng làm ông thất vọng, với tình tình trầm ổn, suy nghĩ kĩ càng, lại thấu đáo của nó khiến ông vô lo bội phần. Ông hy vọng lần này đứa con ngoan này sẽ không khiến ông thất vọng.

"Tốt lắm! Khải Hoan, ta giao hết trách nhiệm này cho con". Lúc này mặt ông cũng vặn ra một nụ hài lòng, nỗi bất an trong lòng cũng đã hòa hoãn đi nhiều.

Vương Nhất Bát lên tiếng phản đối. "Phụ hoàng người hãy cho con..."

Vương Khải Nhân cắt ngang, vội đưa ra nhiệm vụ cụ thể cho từng người. "Thôi được rồi, Khải Hoan con mau trở về phủ sắp xếp lên đường sớm. Còn con nữa Thanh Du! Con cùng Đông Nam tướng quân, Tây Nam tướng quân luyện binh. Riêng con đó Nhất Bác! Hãy ở lại trong triều giúp ta xử lý chính vụ". Ngài vẫy tay ra hiệu kết thúc cuộc họp.

Đứng giữ căn phòng rộng lớn, cả người Vương Nhất Bác đông cứng như tượng vẫn chưa kịp thốt ra thêm bất cứ lời hùng biện nào về khả năng làm mật thám của hắn. Mặt hắn đanh lại như cái bánh bao chiều dường như chẳng còn ai để ý lời nói của cái bánh bao chiều như hắn nữa rồi. Quần thần hai bên cũng đã lũ lượt ra về.

"Chấp nhận đi Bát đệ thân yêu của ca". Vương Khải Hoan vỗ vỗ vai vị đệ đệ nhà mình, anh nở nụ cười an ủi, dẫu sau thì để tự mình anh đi vẫn là an tâm hơn.

Trên chốn giang hồ, lòng người thì hiểm ác đầy rẫy những mưu mô xảo quyệt nếu để vị tiểu đệ đệ ngây ngô này đi vào chẳng khác nào đưa thỏ vào miệng cọp, chỉ sợ vô tình đẩy đệ ấy lâm vào tình thế nguy hiểm. Nếu có chuyện đó xảy ra thì thật không biết anh còn mặt mũi nào mà đối mặt với mẫu hậu. Đúng là người tính không bằng trời tính, may mắn thay trong giang hồ anh cũng có không ít bạn hữu muốn giả danh làm nhân sĩ trà trộn vào bên trong cũng không phải việc gì quá khó khăn. Mặt khác, người trong lòng của anh cũng là đệ tử của một trong những danh môn chính phái, thế thì nhân cơ hội này anh một mặt âm thầm điều tra chính sự mặt khác có thể đường đường chính chính tiếp cận với người ta với lí do chính đáng, để có thể ngày ngày kề cận một khắc không rời. Chỉ mới nghĩ đến thôi thì trong lòng anh đã nở cả rừng hoa.

"Nhưng mà Đại ca..."

"Không nhưng nhị gì nữa". Vương Thanh Du tiến đến cắt ngang lời Vương Nhất Bác. "Đệ xem đó Phụ Hoàng trọng dụng mới để đệ theo người xử lý chính vụ. Đệ cứ ngoan ngoãn ở lại Hoàng cung giúp Phụ Hoàng đi, ở tuổi này đệ cũng nên tập tành phê duyệt tấu chương đi là vừa. Để ta cùng đại ca yên tâm lo chuyện hệ trọng".

Vương Thanh Du đập vào lưng hắn bộp bộp kèm theo nụ cười khả ố, rồi mới rời đi. Nhưng với hắn những lời động viên cùng tiếng cười khanh khách ấy cứ như thêm dầu vào lửa, cơn giận của hắn chưa nguôi xuống đã bị bồi thêm một cú chí mạng. Vương Nhất Bác ú ớ tức nói không thành lời.

Quế công công thân cận bên cạnh Vương Khải Nhân, đợi cho nhị vị vương gia rời khỏi, ông tiếp cận Vương Nhất Bác để truyền đạt lại khẩu dụ vừa nhận được cho hắn.

"Biết Bát gia không vui. Bệ Hạ có chỉ, cho phép Bát Gia Ngài nghỉ ngơi vài hôm. Đợi khi cần thiết Bệ hạ sẽ cho truyền Ngài vào cung cùng Bệ Hạ nghị sự. Còn không thì nếu Ngài không muốn trở về Vương phủ có thể dọn tới ở hẵn trong hoàng cung để Bệ Hạ tiện bề triệu kiến".

"Phiền Quế công công chuyển lời ta lại với phụ hoàng. Ta xin phép trở về Lạc Dương sắp xếp chuyện trong phủ một vài hôm. Sau khi mọi chuyện đâu vào đó ta sẽ dọn hẵn vào hoàng cung theo như ý mà người muốn".

Vương Nhất Bác mặc dù không cam tâm nhưng vẫn phải ngậm ngùi trở về Lạc Dương, chưa đầy nửa ngày chiến mã cùng hắn đã phi nước đại về tận phủ đệ. Ám vệ thân cận Mộ Hoa đuổi theo sau toàn hít phải bụi đường may là y có mang theo kính chống bụi kèm mặt nạ phòng độc nếu không thì chẳng mấy chốc phổi y sẽ đầy ấp bụi đường. Y đinh ninh trong đầu về sau nên xin thêm tiền phụ cấp độc hại trong lúc thi hành nhiệm vụ.

.

.

.

Trông thấy hắc mã của Bát Gia vừa vút ngang qua như tia chớp chỉ để lại làn khói bụi mịt mù, bá tánh trong thành Lạc Dương quan sát thấy sắc mặt Bát Gia không tốt, bấm tay xú quẻ biết được sắp sửa có dông tố kéo đến. Dân tình đồng loạt kéo nhau đi trốn.

"Bà con làng xóm, mau... mau dọn hàng vô đi". Thanh niên mở tiệm bán khoai nướng đầu ngõ vừa hối hả dọn hàng vừa cảnh báo.

"Gì vậy Đại Ngưu! Mới mở hàng chưa được bao lâu. Dọn là dọn thế nào?". Vị Đại Thẩm vừa mới mở hàng bán trâm cài tóc chưa được bao lâu đang đốt vàng mã trừ tà thì bị giọng nói lanh lãnh của xạp hàng bên cạnh làm giật bắn người.

"Còn không mau dọn đi. Lão Mã bán thịt heo ở đầu thành vừa chạy ngang đây bảo Bát Gia trở về. Còn không mau dọn hàng, bộ Thẩm muốn bị cuồng phong bão tố giật trên cấp 7 cấp 8 biển động mạnh của Ngài ấy cuốn đi hay sao?". Thanh niên này vừa dọn xong thì ba chân bốn cẳng chạy vèo một cái mất bóng.

"Cái gì là Bát gia! Bát gia đã trở về? Ôi thần linh ơi!". Đại Thẩm nghe đại danh Bát gia trở về, cả người lên sẵn dây cót tự động thu dọn nối gót Đại Ngưu chạy như bị ma đuổi.

Chỉ trong tíc tắc ngựa Bát gia đi đến đâu thì nơi đó vắng lặng không một bóng người. Nhà nhà người người vừa đi vừa chạy, vừa chống gậy vừa lếch chỉ để lại làn khói trắng, vàng mã bay tứ tung.

Vương Nhất Bác tức tốc một đường cưỡi Tiểu Báo về thẳng Lạc Dương. Trong lòng thì khó ở tứ bề vì không được phụ hoàng trọng dụng đã vậy còn bắt hắn phải ngày ngày tiến cung tập tành giải quyết chính sự cùng với mấy lão già đại thần lắm điều nhiều chuyện trong triều. Không được làm chính sự mà bản thân yêu thích, còn hắn thì cảm thấy dường như dạo này cuộc sống chẳng còn gì để khơi niềm hứng khởi.

Hắn vừa về tới phủ thì bên ngoài đã nghe thấy bọn hạ nhân đang bàn tán xôn xao về đại hội Võ lâm sắp tới ai sẽ là người đăng quang ngôi vị Võ Lâm Minh chủ cả đám xúm chụm một góc bắt đầu đặt cược với thái độ nghiêm túc khó thấy. Bình thường thì siêng ăn biến làm, hễ rảnh rỗi lại tụm năm tụm ba bàn chuyện thiên hạ. Hôm nay lại ra vẽ như những thuật sĩ giang hồ ngồi dưới gốc cây, tha hồ mà chém gió lung tung, hắn bỏ lại Tiểu Báo ngoài cửa, lộn một vòng nằm dài trên đọt cây, tò mò vễnh tay lắng nghe.

Cả đám hạ nhân đang quét tước sân trước, mới làm được một nửa đã vội kéo nhau ngồi cạnh gốc cây đào, người tiện tay hái tạm mấy quả đào trên cây làm món tráng mồm, kẻ lấy hạt dưa ra cắn. Lần lượt từng người trong đám thay phiên nhau buông dưa lê, bàn cá cược gồm sáu ô tương ứng với sáu đại môn phái được bày ra dưới đất cả đám xếp thành vòng tròn vây quanh.

"Nghe nói Nhạc chưởng môn phái Hoa Sơn vừa mới xuất quan, với tuyệt kĩ Hoa Sơn kiếm pháp xuất quỷ nhập thần. Quả không hổ danh là đứng đầu Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Ta đặt cược phái Hoa Sơn sẽ xưng bá võ lâm, 5 lượng bạc"

"Hây Yo! Các ngươi đúng là thiển cận. Tại các ngươi chưa nghe đó thôi, Trương chưởng môn phái Võ Đang với bộ môn Thái Cực Quyền, chiêu thức lấy tĩnh chế động, phá giải được tất cả các chiêu thức của toàn bộ các môn phái khác trong giang hồ. Theo ta phái Võ Đang mới là đỉnh của đỉnh, nên là ta sẽ đặt cược bằng cả gia tài của mình luôn 20 lượng bạc".

"Riêng ta thì Nga My mới là lựa chọn hợp lý nhất. Chỉ có mấy nam nhân như các ngươi toàn để ý đến sức mạnh, ngoài mạnh ra còn phải có đầu óc. Mà lòng dạ đàn bà thì các ngươi cũng biết rồi đó làm sao mà đo lường được. Huống hồ chi Chu chưởng môn phái Nga My nổi tiếng với danh xưng Độc phụ không độc chết đám võ lâm nhân sĩ các phái đã là phước đức tu ba đời".

"Theo ta thì Cái bang sẽ hợp lý hơn. Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm là Kiều Phong với công phu Giáng Long Thập Bát chưởng kết hợp với Đả Cẩu Bổng Pháp. Chắc chắn người kế nhiệm tiếp theo của Cái Bang phải là Võ Lâm Minh chủ".

"Thế còn Nhật Nguyệt thần giáo, nghe đồn Huyết Y giáo chủ của bọn họ thân hình như một bóng ma, đến và đi nhanh như một tia chớp, chỉ cần một chưởng đã có thể giết hơn mấy trăm mạng người chỉ trong chớp mắt. Thủ pháp nhanh gọn, toàn là mấy chiêu đoạt mạng truy hồn. Ta còn nghe đồn đối phương chưa kịp nhìn thấy bóng hắn ta lướt qua đã nhìn thấy ông bà tổ tiên ở bên kia thế giới vẫy gọi theo cùng, đôi khi còn không biết bản thân vì sao lại chết. Một người võ công quỷ dị, tính tình độc ác bành trướng thế lực mấy năm gần đây trong chốn giang hồ vậy mà không nhắc tới có phải là quá thiếu sót hay không?"

Lời này vừa cất lên làm cả đám hạ nhân cũng phải sững người một khắc, sau khi định thần cả đám vội xúm lại vây quanh cái tên vừa mới thốt ra lời nói đó tiếp tục thay phiên nhau đè đánh túi bụi.

"Bọn ta nói cho nhà ngươi biết Nhật Nguyệt Thần giáo không phải danh môn chính phái không được tham gia, ngươi đúng là đầu to óc như trái nho lời lẽ ngu ngốc như vậy mà nhà ngươi vậy mà cũng nói ra được, để bọn ta cho ngươi một trận cho sáng dạ ra".

Mặc cho đám hạ nhân bên dưới đang nhốn nháo, Vương Nhất Bác nghe nhắc đến đại danh Huyết Y giáo chủ, trái đào trong tay đang cắn dỡ bị bóp nát chỉ còn mỗi nước.

"Khoan đã! Có nghi vấn. Để ta hỏi hắn cái đã rồi mấy ngươi muốn đánh tay ba tay tư gì cũng chưa muộn". Một người trong đám can ngăn, tên này nhìn người đang bị khóa tay trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ mà sinh nghi. Vừa được mở khóa tay, gã thở hồng hộc như sắp đứt hơi.

"Bộ ngươi nằm vùng trong ma giáo hay gì mà biết rành thế? Đừng nói nhà ngươi là người do ma giao phái tới trà trộn vào đám hạ nhân bọn ta. Nhân cơ hội vương gia không có ở đây liền muốn tiên hạ thủ vi cường hòng giết người bịch miệng nha". Cả đám đưa ánh nhìn nghi kỵ nhìn gã, đồng loạt xắn tay áo thủ thế đánh đội đồng lần thứ n.

"Khoan khoan! Bình tĩnh nghe ta nói hết đã".

"Được bọn ta sẽ tha cho ngươi với điều kiện ngươi phải giải thích Vì sao ngươi biết rõ về tên Đại Ma Đầu kia? Còn bằng không thì xuân này con không về. Bọn ta sẽ giúp ngươi đồi thông một mộ ngay tại nơi đây". Các đám bẽ ngón tay răn rắc.

"Ta chỉ kể một lần thôi nha! Các người vễnh tai mà nghe cho kỹ đây". Gã ngồi dậy, phủi phủi người, ổn định lại chổ ngồi.

"Được bọn ta đang vễnh tay nghe đây".

"Năm xưa, nhân lúc Giáo Chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Phi tổ chức tiệc sinh nhật ba ngày ba đêm trên đỉnh Thiên Sơn. Trong lúc mọi người đang đu đi đu đưa nhảy điệu Chachacha trên nền nhạc Bolero của nữ ca sĩ Bích Phương thì một đám người kì lạ đã xông vào chính điện nơi buổi tiệc đang diễn ra. Các ngươi không biết đâu bài hát mở màn vừa kết thúc người dẫn chương trình thay mặt quan viên hai họ lên đọc bài diễn văn khai mạc buổi party thì bỗng tiếng súng vang lên, ánh đèn vụt tắt khiến tất cả mọi người có mặt ngày hôm đó đều hoảng loạn thu người lại. Bọn họ chưa kịp định hình tình huống đã và đang phát sinh, tiếng súng thứ hai lại vang lên. Một làn khói trắng vút qua mang nồng nặc mùi thuốc súng, viên đạn len lõi vào giữa đám đông. Sau đó mọi người nghe thấy tiếng la thất thanh trên khán đài, người vừa mới đọc diễn văn đã bị một phát ngay giữa yết hầu ngã lăn ra đất. Toàn bộ sự chú ý của mọi người trong đại điện tức khắc đổ dồn về hướng nhóm người đang hùng hồ tiến vào lễ đài nơi tổ chức buổi tiệc búp phê chiêu đãi. Ai nấy đều mặt mày trắng bệch, tay chân lạnh toát khi đám người kia từ từ lộ diện.

Một toán cả thẩy chỉ có năm người trên mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí. Người đứng ngoài cũng bên trái, với mái tóc vàng chóe vai vác súng trường bị chột một mắt được mệnh danh là Viên Đạn Bạc. Đi bên cạnh là nữ nhân mặt mang mặt nạ hồ yêu, miệng ngậm dao găm, tay cầm rất nhiều ám khí hình dáng tựa trâm cài phía đuôi có khắc hình hồ ly, cô ta có nghệ danh Giang hồ là Bách Biến Phi Hồ. Bên cánh phải là một người tóc bạc trắng giống như hiện thân của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net