8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08.Tình yêu? Mỗi người có một cái nhìn khác nhau

Tiêu Chiến từ nhà tắm nhảy thẳng lên giường, vứt tung đôi dép dưới sàn nhà. Mà Tiêu Chiến cũng kệ, anh chỉ muốn nhanh nhanh được ngả lưng trên giường nệm êm ái, hôm nay làm dự án đã quá mệt mỏi rồi.

Điện thoại cùng lúc đổ chuông, vừa nhìn màn hình, khoé môi Tiêu Chiến đã tự động nâng lên thật cao

"Anh nghe", Tiêu Chiến rúc vào chăn ấm, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Mệt không?", giọng Vương Nhất Bác nhẹ nhàng, cậu cũng đang nằm trên giường. Suốt 4 tháng nay đêm nào hai người cũng gọi điện như thế này, đã nuôi dưỡng thành thói quen rồi.

"Có chút chút. Hôm nay em thế nào?", Tiêu Chiến trước nay trong tình yêu vốn rất đơn giản, không nhất thiết phải những lời yêu đương ngọt ngào, chỉ cần sự quan tâm thật lòng từ đối phương, thật may khi Vương Nhất Bác, lại có cả hai.

Có thể vẻ ngoài của Vương Nhất Bác khiến người ta cảm thấy cậu rất lạnh lùng, không biết nói cảm xúc là thế nào, nhưng thực ra từ khi quen cậu, Tiêu Chiến hơi bị bất ngờ đấy, Vương Nhất Bác thực sự là một bạn trai rất lãng mạng đó.

"Em không ổn lắm", Vương Nhất Bác còn cố ý thở dài một hơi, thật ra hôm nay đối với cậu chẳng dễ dàng gì.

"Có chuyện gì sao?", Tiêu Chiến trở nên lo lắng

"Vì không được nhìn thấy anh"

Vương Nhất Bác nói ra rất tự nhiên, muốn chờ nghe giọng cười của Tiêu Chiến, thế mà chờ mãi rốt cuộc lại chẳng có phản ứng gì, chỉ nghe tiếng rít đập vang lên, vội vã nói, "Anh Chiến, còn nghe em không?"

Vương Nhất Bác thậm chí đã mặc áo khoác vào, chưa kịp lao ra ngoài thì có tiếng Tiêu Chiến đáp lại, "Anh đây, Vương Nhất Bác..."

"Anh bị làm sao thế? Chờ một chút em sẽ chạy tới", Vương Nhất Bác nghe giọng, không thấy người thì càng lo hơn

"Không cần, anh là...", Tiêu Chiến ngập ngừng một lát, không muốn nói ra đâu, nhưng Vương Nhất Bác cứ đòi chạy tới nhà, nên cuối cùng phải khai, "anh té xuống giường"

Vương Nhất Bác: "...."

Một lát sau vang lên giọng cười khúc khích từ đầu dây bên kia

"Vương Nhất Bác, còn không phải vì em, lại còn dám cười anh", Tiêu Chiến hung dữ, chỉ nghe tiếng qua điên thoại cũng đủ làm anh xấu hổ vô cùng

"Em xin lỗi, đừng giận nữa. Hay là bây giờ em chạy sang với anh nhé", Vương Nhất Bác vẫn còn mặc áo khoác trên người, chỉ cần chờ Tiêu Chiến cho phép sẽ lập tức đi ngay.

Tất nhiên Tiêu Chiến từ chối, anh nói mình chỉ bị đau một chút, bắt Vương Nhất Bác hát ru cho mình ngủ, "Em hát cho anh nghe đi. Em hát anh sẽ hết đau ngay"

Vương Nhất Bác bắt Tiêu Chiến bật video call, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt nhau

"Anh nằm lên giường đi nào. Ngoan"

Tiêu Chiến như chú thỏ ngoan ngoãn, anh nằm nghiêng, áp một bên mặt xuống gối, mắt nhìn Vương Nhất Bác qua màn hình.

"E hèm"

Vương Nhất Bác hắng giọng một cái. Chờ thêm một lúc, không nhịn được rốt cuộc cũng phải nói, "Anh nhắm mắt lại đi"

Tiêu Chiến ban đầu không hiểu, cứ thế hỏi lại tại sao, thêm vài giây nữa anh mới sực hiểu ra, bắt đầu cười tinh ranh, "Biết rồi, anh nhắm mắt lại đây, em phải hát ngay đó"

Tiêu Chiến vui vẻ nhắm mắt lại, trong lòng đang cười thầm về một người nào đó, rõ ràng vẻ ngoài lúc nào cũng lạnh lùng, hoá ra cũng là một người dễ ngại.
.
.
.
Giờ nghỉ giải lao, Tiêu Chiến cầm điện thoại nhắn tin với Vương Nhất Bác. Hôm nay sau khi tan học, hai người bọn họ hôm nay có dự định đi làm gốm. Nghe rất thú vị đúng không nào.

"Nè Tiêu Chiến, đang nhắn tin với người yêu đó hả?"

Tiêu Chiến chỉ cười, không đáp. Thấy thế, nguyên một đám bạn hùa vào trêu chọc. Tiêu Chiến thì thoải mái thôi, cảm thấy không có gì để che giấu.

"Có yêu vào rồi mới biết, khó chết đi được. Thân là tiền bối đi trước, ông đây cho cậu lời khuyên, tốt nhất nên thoát càng sớm càng tốt"

Đây là lời nói của một người bạn học cùng lớp với Tiêu Chiến. Người này mới chia tay người yêu, cũng học chung khoá, là do đi lăng nhăng rồi bị phát hiện, chứ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Nhưng vì cũng đang thời gian nhạy cảm, nên nhóm bạn Tiêu Chiến cũng xem như làm ngơ, cố lảng tránh sang chuyện khác.

Chỉ là người này dường như chưa thoả lòng, tiếp tục tìm Tiêu Chiến hỏi, "Không phải trước đó cậu một mực tránh chuyện tình cảm sao? Tự dưng sao lại có hứng yêu đương thế?"

Tiêu Chiến hỏi ngược lại, "Vậy tại sao không nên yêu đương?"

Người kia cứ nghĩ Tiêu Chiến cùng phe với mình, cứ như tìm được đồng minh, liền thân thiên ngồi xuống bên cạnh, liên tục nói ra những điều bất mãn của mình

"Yêu đương lúc nào cũng phải vắt óc suy nghĩ làm ra những sự kiện đặc biệt"

"Yêu đương lúc nào cũng phải tìm cách để làm người kia vui vẻ"

"Lỡ thân thiết với ai một chút liền bị chụp cái mác ngoại tình"

"Còn nhiều thứ khác nữa. Đấy thấy không, phiền phức vô cùng"

Tiêu Chiến cười hắt ra một cái, anh nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt người kia, nói từng thứ một

"Khi yêu đương, chỉ cần ở bên người đó, thì ngày nào cũng là ngày đặc biệt"

"Khi yêu đương, chỉ cần được nhìn thấy người đó, là đã đủ vui vẻ"

"Khi yêu đương, giữ mình chính là tôn trọng đối phương, cũng là tôn trọng bản thân"

"Khi yêu đương, chỉ cần là người đó, tất cả đều đáng, không hề phiền"

Không chỉ người kia, mà cả đám bạn cũng đều sững người trước câu trả lời của Tiêu Chiến.

Người kia, có lẽ là vừa kinh ngạc vừa xấu hổ vì những điều Tiêu Chiến nói liền hỏi thêm anh một câu nữa, "Những điều kia mông lung quá, cậu cứ nói rõ một lý do tại sao cậu lại thích yêu đương xem?"

"Vì người đó chịu hát ru cho tôi nghe"

Tiêu Chiến cười, gom đồ trên bàn xếp vào trong balo, sau đó đứng dậy rời đi. Ở bên ngoài cửa, Vương Nhất Bác đang đứng chờ sẵn. Trong túi áo khoác đang ủ một lon cacao nóng, Tiêu Chiến vừa đi đến liền nhét chặt vào tay anh.

Hai người nhìn nhau cười, một nụ cười sán lạn.

Yêu đương là như thế đó.

Có người cảm thấy nó là một ly rượu vô cùng cao sang, lúc uống vào cay nồng đầy quyến rũ, nhưng chỉ để lại vị chua chát nơi cuống họng, lúc tỉnh dậy sẽ chỉ còn cảm giác mệt mỏi

Nhưng cũng có người cảm thấy đó là một loại cảm xúc nhẹ nhàng, như một tách cacao ấm nóng ngọt ngào, sưởi ấm những trái tim trong mùa đông lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net