PHIÊN NGOẠI : SINH NHẬT 28 TUỔI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠⚠⚠ H SƯƠNG SƯƠNG!!!

Yêu là như thế nào? Lại làm sao khi yêu con người ta lại muốn trầm luân vào nó. Có được rồi lại mất đi mới thấu được cái cảm giác gọi là trân trọng. Yêu một người có thể yêu được bao lâu, có thể cạnh bên bao nhiêu năm, chỉ biết có thể bền vững mà tin tưởng nhau mới là chân ái. Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến là vậy, yêu rồi lại xa, xa rồi lại về cạnh nhau, cùng nhau trân trọng cái gọi là "hạnh phúc bỏ lỡ"

Đêm trăng lên treo cao bao dục vọng, thời khắc màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta tìm về cái cảm giác ấm áp bên cạnh người thương. Là một vòng tay ôm trọn lấy nhau vào lòng, là một khắc tỉnh giấc đêm khuya vẫn còn trong ấm áp. Hạnh phúc chỉ cầu bao nhiêu là đủ

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác phá lệ

Cậu thực không chịu nổi sức hấp dẫn toát ra từ người Tiêu Chiến nữa. Mị lực của anh quả không hề nhỏ chút nào, chỉ mới quấn lấy nhau chưa đến mười phút, cái thứ ẩn đằng sau lớp vải kia đã muốn thoát ly mà tranh đua

Gương mặt bị hôn đến ửng đỏ của Tiêu Chiến càng lúc càng khiến chút kiên trì còn sót lại của Vương Nhất Bác sụp đổ. Tham lam muốn hút lấy thêm chút mật ngọt, một lần nữa cậu kéo Tiêu Chiến vào nụ hôn sâu khác

Những cái hôn từ lúc nào đã thoát khỏi sự vụn vặt mà trở nên thành thục hơn. Môi lưỡi đưa nhau dây dưa để tìm lấy chút vị ngọt còn sót lại từ miếng bánh khi nãy. Anh trốn, cậu lại tìm, khi cậu trốn anh ngược lại điên cuồng tham lam níu giữ. Cứ thế quấn lấy bao cay đắng đã qua, đổi lại ngọt ngào phía trước

Nụ hôn dứt ra, Tiêu Chiến thâm độc ngay lập tức gặm lấy cánh môi ai kia, xem như một miếng bánh ngọt mà tham lam cắn nhẹ lấy một cái. Rời ra với nụ cười thỏa mãn, anh bắt gặp đầy sự ngạc nhiên từ ai kia

- Thích không?

Không hỏi người kia có đau đớn hay không khi bị chiếc răng sắc bén của mình gặm trúng, Tiêu Chiến chỉ tà mị mà tinh ranh hỏi cậu nhóc nhà mình có thích không

Vường Nhất Bác đờ người, Tiêu Chiến mà cậu quen biết từ lúc nào lại biết câu dẫn người khác như vậy. Ngay cả sự cứng rắn bấy lâu nay được xây lên cao như tường thành của cậu, tại giây phút anh tinh nghịch trêu ghẹo thì đã mềm nhũn mà rung rinh. Đáp bằng một câu "rất thích", lại tham lam muốn tiếp nhận thêm sự ngọt ngào

Tính bạo hôn của Vương Nhất Bác bạo phát!

Vừa ngấu nghiến giao triền, tay không yên phận lại tìm thêm vài đường nét nhỏ trên cơ thể mà vân vê. Vương Nhất Bác thực sự phải vuốt mũi tự hào về thân hình này của lão bà nhà mình, mấy năm qua dù chăm anh cỡ nào cũng không béo nổi. Nhiều lúc thân hình mảnh mai đó của anh khiến cậu phải than trời "Anh có thể béo lên chút cho em nhờ không?"

- Ưm.....

Một vài tiếng rên khẽ nhanh chóng phát ra giữa sơ hở hai nụ hôn, vừa êm tai lại vừa cuống hút.....

Nhìn xuôi ngó dọc... Hạ thân ai kia... Cương rồi!

Nhưng dù thế nào cũng không thể bỏ qua bước dạo đầu được. Cậu yêu người con trai này, không muốn anh vì cậu mà chịu đau đớn.....

Dứt ra nụ hôn, một lần dứt khoát đem chiếc pijama vướng víu trên cơ thể anh, gỡ xuống.....

Nhẹ nhàng vụt qua từng vị trí nhỏ, hai nụ hoa xinh đang phập phồng lên xuống trước lồng ngực bị một bàn tay to lớn bao trùm lấy. Một bên nhẹ nhàng xoa nắn, bên kia lành lạnh bị chiếm hữu tiện nghi

- Ưm.... A....

Tiếng rên khẽ vang vọng, đầu ti bị ai kia mút mát đến cương cứng, bên còn lại thì khó chịu không yên vì bị bỏ rơi. Anh cảm thấy chưa đủ thoả mãn

- Nhất... Bác a~....bên này.... Bên này cũng muốn....

Dục vọng dâng cao, bản chất con người bước đầu nhanh chóng bị bỏ qua. Vương Nhất Bác trước lời kêu gọi thân mật, mỉm cười một cái nhẹ rồi cũng nhanh chóng đáp ứng theo

- Ưm......

Bên trên được sủng ái yêu thương bao nhiêu, bên dưới lại lạnh lẽo cô đơn bấy nhiêu. Anh cảm thấy thiếu một thứ gì đó

Lí trí bị đánh gãy, đôi tay thon dài của Tiêu Chiến nhanh chóng tự chiếm lấy nơi tư mật mà tự vân vê. Nhưng bao nhiêu cũng chưa đủ, vẫn chưa tìm đúng cảm giác ấy

- Chiến ca! Để em

Nhận thấy Tiêu Chiến đang tự luân động bản thân nhằm lấp đầy sự trống trải, Vương Nhất Bác không kìm lòng được. Cậu quay sang, giọng điệu sủng ái mở lời muốn giúp đỡ Tiêu Chiến

Vùi mặt vào tấm áo Nhất Bác, Tiêu Chiến cọ nhẹ mũi hữu ý chấp nhận. Dù sao bản thân anh tự làm cũng không tìm được chút khoái cảm nào cả, vừa đau rát, vừa mỏi nhừ tay, thôi thì có một Vương Nhất Bác kia để làm gì.... Giúp anh đi vậy

Mệnh lệnh đưa ra, Vương Nhất Bác chấp thuận mà nhẹ nhàng xoa dịu sự cô đơn nơi tư mật

Một ngón tay nhẹ nhàng đưa vào, bất giác nét mặt hiện lên của anh như muốn xin thêm

Hai ngón nhẹ chạm, chưa đủ thỏa mãn

Ba ngón vừa đỉnh vào, người lập tức ưỡn dài lên sung sướng. Cảm giác tự mình khai mở với cảm giác được người khác giúp đúng là khác nhau một trời một vực. Tay Vương Nhất Bác thực sự rất biết cách tạo ra nơi anh cái gọi là khoái cảm, từ ngón tay trượt vào là từng cơ quan lân cận như muốn rung chuyển theo

Ngón tay nham hiểm truy tìm từng ngóc ngách, mục đích cuối cùng duy chỉ tìm một điểm. Lúc vừa chạm đến cũng là lúc một tiếng rên rỉ tà mị đánh bật tâm trí đầy tỉnh táo. Hạ thân bắt đầu cương cứng đến không chịu nổi

- Nhất Bác! Anh muốn ~

Đôi tay rời đi là sự băng giá tìm về, Tiêu Chiến không chịu được sự vắng lạnh, đôi tay choàng nhẹ lên cổ Vương Nhất Bác, kéo nhẹ một cái ám sát mặt đối mặt với cậu, giọng nói nỉ non cùng sự mời gọi, lại còn tinh ranh cắn nhẹ vành tai ai kia. Chưa đầy năm giây anh thành công khơi dậy thú tính của Tiểu Vương sư ngủ quên

- Chiến ca! Này là anh nói đấy

Buông xuống một nụ cười quỷ dị, bạo tính bộc phát, Vương Nhất Bác chỉ muốn trọn một vòng tay chiếm lấy ai kia vào lòng, hận hơn là không thể đem giấu luôn vào người

Cự vật cương cứng thoát ly khỏi lớp áo đang phủ trên người bạo tính ngay lập tức đâm sâu vào vùng địa đạo

Tiểu Vương tử vừa vào, đau rát có, sung sướng nhanh chóng chạy theo sau

Kích thước đó của Vương Nhất Bác không phải anh không biết, chỉ là đã lâu khồn tiếp nhận, xa lạ dường như vẫn bao trùm. Khẽ cất vang vài tiếng rên, cơ thể lại tiếp tục trân ra đón nhận thử thách mới

- Em không động sao?

Tiêu Chiến khó hiểu, thứ nên vào đã vào rồi, tại sao người phía trên lại như thế mà bất động. Là không muốn tiếp tục sao?

- Chiến ca! Em..... Em... Quên mang bao rồi!

Mặt cậu nhóc nào đó vừa trưởng thành lại pha nét ngốc nghếch. Cứ tưởng cạu ta chê bai cái thân già này của anh không đủ để cậu ta thỏa mãn, ai nào ngờ cậu ta lại vì chuyện này mà ngơ ngác

Đưa tay búng nhẹ trán cậu sư tử nhỏ, anh ưỡn người lên kê sát tai cậu mà nỉ non mê hoặc "Hôm nay anh muốn phóng túng"

Bặt......

Dây thần kinh kìm chết đứt rời, Vương Nhất Bác bắt đầu đem tiểu Vương tử mạnh mẽ ra vào. Trai trẻ thừa sức quả không sai! Từng cú thúc mạnh mẽ của cậu khiến ai kia không ngừng thở dốc mà rên rỉ

- Nhất... Nhất... Bác a~....Chậm... Chậm lại

Hai tay siết chặt, anh cầu xin sự nhẹ nhàng. Mặc dù bản thân muốn phóng túng nhưng với sức lực mạnh như vậy, anh sợ rằng mình sẽ ngất vì không chịu nổi mất

Tận cùng sự uất ức là gì đây?

Cái tên Vương Nhất Bác này lại thuận thế mà ức hiếp anh. Anh bảo cậu ta chậm lại, cuối cùng cậu ta vì thế mà ngưng không động nữa. Cảm giác lành lạnh bao phủ địa đạo, Tiêu Chiến rất muốn tìm một thứ gì đó lấp đi. Cất cao giọng năn nỉ Vương Nhất Bác lần thứ hai

- Xin em.... Cho anh.....

Vốn dĩ sợ anh đau quá mà ngất lịm đi cậu mới nhẹ nhàng mà trì hoãn sự đau đớn, đến cùng lại một lần nữa chấp thuận sự cầu xin

- Xin lỗi! Em... Là sợ anh đau nên mới dừng

Tiêu Chiến vận dụng chút sức lực tỉnh táo mà cốc nhẹ đầu tên nhóc ngốc nghếch này

- Anh bảo em chậm lại, không bảo em dừng


Ngắt lời nhẹ chạm môi cậu, anh lại tiếp tục dẫn dụ "Anh không đau! Tiếp tục đi"

Luân động cả cơ thể để trượt dài tiểu vương tử vào sâu hơn, vừa nhẹ nhàng lại thuần thục. Cậu sợ lại làm anh đau nên cứ thế chậm rãi mà thăm dò, tìm kiếm đỉnh điểm. Ngược lại Tiêu Chiến cứ không yên phận, đôi tay sắc bén cứ thế cào cấu tấm lưng trần mà cầu xin "Nhanh... A~ .nhanh chút... "


Từng lớp tỉnh táo đứt gãy, đầu óc cứ trống rỗng mà lao vào trụy lạc. Từng cú thúc mạnh mẽ va chạm, từng tiếng rên rỉ ám mụi cứ thế tràn ngập cả căn phòng

- Nhất.... Bác.... Anh......

Đỉnh cao sự trụy lạc chạm điểm, cơ thể không thể trì hoãn thêm sự phóng túng

- A~.........


Từng dòng nước vẫn đục tràn trề........Khép lại một đêm xuân tươi đẹp




- Nhất Bác! Anh yêu em

Đôi tay thả dài trượt lên cơ thể, quấn trọn lấy nhau vào từng khoảnh khắc mộng mơ

- Chiến ca! Ngủ thôi

*

*

*

Một đêm mộng xuân khép lại, hai con người đó tìm thấy nhau giữa bão giông, đi qua lốc xoáy, tìm lại giá băng rồi cuối cùng vẫn là đi đến nơi ấm áp

Bao bọc nhau trong lớ chăn ấm......

Đời nay không cầu lâu dài, chỉ cầu bền vững

Yêu một người không sai! Yêu không đúng cách mới đích thị là sai lầm!!

*

*

- Thứ tôi muốn là một đứa con! Anh cho tôi được sao?

Vang vọng thứ thanh âm đau lòng, tim như muốn nứt rạn từng vết

Đôi mắt nhắm nghiền muốn buông bỏ

- Nhất Bác! Anh phải đi rồi

Khắp con phố kéo dài sự cô đơn, bóng tôi bủa vây lấy thân người

Đã hứa cùng nhau đi đến hết cuộc đời, cứ sao lại cứ lúc mọi chuyện rơi vào quỹ đạo bay thì máy bay lại bay lệch

Mọi thứ tan vỡ! Ai mới là người vỡ lòng

_---------- 🌟 🌟 🌟 ----------_

Lâu lắm rồi mới cày lại H, viết không hay, xin cáo lỗi

🌟 🌟 🌟 CẢNH BÁO TÌNH TIẾT MÁU CHÓ VỀ SAU



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net