Chap 5 : Dạo phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu chủ có còn nhớ mấy hôm trước chúng ta cùng chơi trò chơi không? Cậu đã đồng ý sẽ làm theo một yêu cầu của tôi.

- Thế nào, nghĩ ra rồi à? Nói đi anh muốn tôi làm gì?

- Ùm, tôi nghĩ ra rồi. Còn mấy hôm nữa là đến trung thu rồi, đường phố bên ngoài mấy hôm nay rất nhộn nhịp, rất vui. Tối nay tôi muốn ra phố đi dạo một chút.

- Chuyện này thì có gì khó đâu, tôi đồng ý, anh cứ đi đi.

- Không phải đâu, cậu chủ.
- Tôi không phải muốn xin phép cậu để được đi. Tôi là muốn cậu đi cùng tôi.

- Hả?
- Tôi không đi!

- Cậu chủ đã hứa sẽ làm theo một yêu cầu của tôi mà.

- Anh đổi yêu cầu khác đi. Bây giờ tôi không muốn ra ngoài.

- Bây giờ không muốn, vậy khi nào thì cậu mới đồng ý ra ngoài?
- Cậu chủ, đã chơi thì phải chịu thua chứ. Đã đồng ý rồi thì k được thất hứa đâu.

Nhất Bác ngồi đó im lặng không nói gì.

- Cậu chủ, cậu đừng sợ, còn có tôi mà. Tôi sẽ luôn ở bên cậu, những gì tôi nhìn thấy đều sẽ nói cho cậu nghe.

- Cậu chủ, cậu hãy tin tôi một lần có được không?

________________

Anh chuẩn bị mọi thứ cho cậu. Đỡ cậu xuống nhà, ra phòng khách chỗ ông bà chủ của anh đang xem tin tức trên ti vi. Thấy cậu xuống, Vương phu nhân đứng lên đỡ lấy tay cậu.

- Nhất Bác, nào qua đây ngồi xuống đi con.

- Ông bà chủ.

- Con muốn xin phép ông bà chủ một việc.

Vương Trọng Hải nghe vậy liền quay sang nói với anh.

- Tiểu Tán, hơn 2 tháng nay cậu chăm sóc con trai tôi rất tốt. Cậu đối với Nhất Bác luôn tận tâm chăm sóc. Gia đình chúng tôi thật sự rất cảm ơn cậu. Nếu cậu có việc gì cần chúng tôi giúp thì cứ nói đi, đừng ngại.

- Con cảm ơn ông bà chủ đã thương con. Cũng không có chuyện gì cả, con chỉ muốn xin ông bà cho con đưa cậu chủ ra phố đi dạo thôi ạ.

- Hả!

Vương phu nhân nhìn chồng bà rồi quay qua nói với anh.

- Tiểu Tán, bọn ta biết con là vì muốn tốt cho Nhất Bác, nhưng mà tình trạng bây giờ Nhất Bác nó...

- Không sao đâu mẹ, con tin tiểu Tán, bọn con chỉ đi dạo một lát rồi sẽ về mà.

Vương phu nhân còn chưa nói hết cậu thì Nhất Bác đã lên tiếng. Tuy bà có lo lắng nhưng thấy con trai có vẻ muốn đi nên bà cũng không nỡ ngăn cản.

- Vậy được, hai đứa đi đi. Tiểu Tán con hãy chăm sóc cho Nhất Bác nhé.

- Bà chủ yên tâm đi, con sẽ lo cho cậu chủ mà.

Nhìn anh và cậu ra khỏi cổng Vương Trọng Hải quay sang hỏi vợ mình.

- Sao bà lại đồng ý, Nhất Bác như vậy để nó ra ngoài bà không lo lắng sao?

- Ông hỏi gì thừa thế. Nó là con trai tôi, là con trai của tôi đó. Ông nghĩ tôi không lo sao? Từ lúc nó gặp chuyện cứ ở mãi trong phòng. Cũng may tiểu Tán đã đến còn giúp Nhất Bác lấy lại tự tin. Khó lắm Nhất Bác mới đồng ý ra ngoài, đó cũng là chuyện tốt mà. Giờ việc mà tôi với ông phải lo là liên hệ với tất cả bệnh viện ở Bắc Kinh nhanh chóng tìm được giác mạc phù hợp. Để Nhất Bác sớm làm phẫu thuật, lấy lại ánh sáng. Tôi tuyệt đối sẽ  không để con trai tôi như vậy mãi đâu.

__________

- Cậu chủ, cậu nắm lấy vai tôi nè để tôi dẫn cậu đi dạo nha.

Cậu chạm vào vai anh rồi lần lần từ vai xuống nắm lấy tay anh, mười ngón tay được đan xen vào nhau. Trái tim anh bỗng đập loạn nhịp, cứ như nó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của anh vậy.

- Cậu chủ, cậu...

- Như vậy sẽ không sợ bị lạc, mau đi thôi.

Cậu nâng nhẹ khóe môi nở nụ cười, trái tim anh lại lần nữa vì nụ cười đó của cậu mà đập loạn nhịp. Anh nắm chặt tay dẫn cậu đi, tay còn lại đặt lên ngực mình vỗ nhẹ như trấn an trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực mình.

- Tiểu Tán, anh định cứ im lặng rồi kéo tôi đi như vậy mãi à? Không phải anh nói sẽ miêu tả cho tôi nghe những gì anh nhìn thấy sao?

- À,,, à xin lỗi cậu chủ.
- Cậu nghe đi, bây giờ hai bên đường bán rất nhiều đồ, tiệm nào cũng có  bán bánh trung thu, bán lồng đèn. Có rất đông người đang quay quanh mấy gian hàng đó.

- Trước mặt chúng ta khoản chừng 30 bước cũng có gian hàng lồng đèn. Đẹp thật đó, cậu chủ tôi nói cậu nghe có rất nhiều lồng đèn khác nhau. Lồng đèn ngôi sao nè, lồng đèn hình hoa sen, hình con cá, con gà, con sâu còn có cả lồng đèn hình con thỏ nữa, đáng yêu ghê. Mỗi loại đều có màu sắc khác nhau xanh có, vàng có, đỏ có.

- Cậu chủ, cậu thích thỏ không? Tôi mua cho cậu một cái hình con thỏ nha?

- Không cần

- Cậu chủ, bên kia có bán trái cây ướp lạnh kìa, cậu muốn ăn không?

- Không muốn

- Ồ vậy chúng ta tới phía trước xem đi. Có nhiều chỗ bán bánh trung thu lắm.

Đi qua mấy chỗ có gian hàng anh đều nói cho cậu nghe. Miêu tả từng chi tiết để cậu hình dung.

- Cậu chủ, chỗ chúng ta đứng nhìn qua bên kia đường có một xe bán cá viên chiên.

- Chỗ này có một cửa hàng gà rán, kế tiếp lại có một gian hàng lồng đèn.

- Bây giờ chỗ chúng ta đang đứng là quán lề đường, bán xiên que nướng. Nói nhỏ cho cậu nghe có mấy người đang ngồi uống rượu bên đó.

- Tiểu Tán

- Hả, sao vậy cậu chủ?

- Anh có muốn uống một chút không?

- Không đâu, tôi không thích uống rượu cho lắm, hơn nữa bây giờ không thích hợp.

- Cậu chủ, hay là vầy đi, sau này khi mắt của cậu có thể nhìn thấy rồi thì chúng ta quay lại đây lần nữa được không? Đến lúc đó đổi ngược lại. Cậu sẽ là người dắt tôi đi, chúng ta sẽ vào quán lề đường này cùng nhau uống chút rượu cậu thấy sao hả?

- Được!
- Tiểu Tán, là mùi gì thơm quá vậy?

- À, là mùi thơm của khoai lang nướng, đằng trước có chỗ bán khoai lang nướng, có mấy người đang xếp hàng chờ mua đó. Khoai lang nướng  rất thơm ăn cũng rất ngon . Cậu chủ , cậu đứng đây đợi chút nhé, tôi qua đó mua cho cậu.

Nói rồi anh buôn tay cậu ra đến chỗ bán khoai lang. Không muốn cậu phải chen lấn xếp hàng cùng anh nên anh để cậu đứng đợi bên ngoài. Có ngờ đâu mấy thanh niên vừa nãy uống rượu trong quán xiên que nướng kia ra về. Lúc đi tới chỗ cậu thì đụng trúng cậu, còn nói cậu cố tình chặng đường họ nên mắng chửi cậu. Anh nhìn thấy vậy vội chạy đến đứng cản trước cậu.

- Thằng khốn, mày ở đâu ra vậy? Dám cản đường bọn tao, mày muốn ăn đòn hả?

- Xin lỗi, cậu ấy không cố ý đâu, xin lỗi mấy anh.

- Anh xin lỗi gì chứ, tôi không có lỗi là bọn họ đụng vào tôi mà.

- A thằng này láo, còn dám cãi ông mày à. Tụi bây đâu, đập nó cho tao.

- Nè, mấy người làm gì vậy không được đánh cậu ấy.

Một mình anh không thể cùng lúc cản bốn năm người, anh chỉ có thể quay qua ôm lấy cậu, dùng thân mình đỡ hết mấy cái đấm, cú đá thô bạo của mấy người kia.

- Tiểu Tán, anh làm gì vậy? mau buôn tôi ra.

- Cậu chủ đừng lo, tôi không để cậu bị thương đâu.

Cũng may có người tốt thấy vậy la lớn "Công an đến rồi" mấy người kia mới dừng lại mà bỏ đi.

- Cậu chủ sao rồi , cậu có bị sao không?

- Về thôi

- Cậu chủ

- Tôi nói về thôi, anh không nghe thấy à!

_________

Vừa về đến nhà , Vương phu nhân thấy anh đi lại có vẻ ko đúng liền bước tới hỏi .

- Hai đứa sao vậy?
- Nhất Bác có bị sao không con?
- Tiểu Tán, đã xảy ra chuyện gì vậy con?

- Mẹ, con không sao, con lên phong trước đây.

Anh chưa trả lời thì Nhất Bác đã lên tiếng trước.

- Cậu chủ, để tôi đỡ cậu lên phòng.

Anh vừa chạm vào cậu, cậu liền hất tay anh ra.

- Không cần! tôi tự mình đi được.

_________

Anh kể lại mọi chuyện cho Vương phu nhân nghe.

- Xin lỗi bà chủ, là tại con không chăm sóc tốt cho cậu chủ.

- Không sao là tốt rồi, tiểu Tán con cũng về phòng nghỉ ngơi đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx