CHÁP 17: CHỈ LÀ KHÔNG THỂ NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tiêu Chiến có chuyến công tác sang Nhật gặp người đại diện thương hiệu bên đó, bàn về hình ảnh quảng bá, đi cùng trưởng phòng thiết kế Vu Bân dự tính chắc cũng mất một tuần. Vương Nhất Bác kể từ khi cùng anh đã trở thành cún con vô cùng dính người, chuyến công tác này vốn cậu dự định cùng đi, vừa là công việc vừa xem như cùng anh du lịch. Tuy nhiên đến cuối cùng lại không thể đi, dây chuyền sản xuất xảy ra sự cố, cậu phải ở lại trong nước tìm hiểu nguyên nhân và khắc phục hậu quả, bận đến nỗi không thể tiễn anh ra sân bay. Đành chịu vậy, yêu đương nhưng cũng cần tiền, đều là người trưởng thành, cả hai đều hiểu chuyện này nên cũng không mấy bi lị. Tiêu Chiến là người rất giỏi trong giao tiếp, lại thêm Vu Bân làm việc hiệu quả nên chỉ mất ba ngày hai người đã hoàn thành xong công việc. Anh cũng không nói cho cậu biết, muốn cho cậu một bất ngờ nên âm thầm mua vé máy bay trở về trong đêm. Chỉ là không thể ngờ.

- Alo, Vương Tổng, Tiêu Chiến đã về chưa?

- Vu Bân, không phải anh cùng anh ấy đang ở Nhật sao, sao lại hỏi tôi như vậy?

- Là vầy, tôi và Tiêu Chiến đã hoàn thành công việc trước thời hạn, cậu ấy nói muốn cho cậu bất ngờ nên không thông báo mà im lặng trở về. Lúc nãy tôi bảo cậu ấy chờ bên ngoài rồi đi lấy xe, không ngờ quay lại chỉ thấy hành lý không thấy cậu ấy nữa. Tôi vốn tưởng cậu ấy nôn nóng muốn về gặp cậu nên bỏ tôi lại, gọi cho cậu ấy máy lại thuê bao.

- Anh ở đó đi, tôi sẽ đến ngay.

Vương Nhất Bác vừa bước ra từ phòng tắm, đang định gọi điện thoại cho anh như thường ngày thì lại thấy cuộc gọi đến của Vu Bân, trong lòng lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không. Một người như Tiêu Chiến không có vẻ là thích chơi trốn tìm dọa người như thế. Cậu thay bộ đồ đơn giản, gọi điện thoại điều người sau đó tự mình lái xe thẳng đến sân bay. Gặp được Vu Bân, nhìn thấy tất cả hành lý của hai người đều ở đó, ngay cả túi sách tay bình thường Tiêu Chiến luôn mang theo vẫn còn ở đó càng thấy bất ổn. Vương Nhất Bác điều tất cả anh em chia nhau đi tìm, bản thân cậu lại cùng Vu Bân liên hệ với Trác Thành hỏi xem anh có ghé qua hay không. Trác Thành nghe nói Tiêu Chiến đột nhiên biến mất cũng lo lắng không kém, mặc kệ bây giờ là 3h sáng cũng lái xe chạy đến sân bay tìm người. Trái với lần trước không thấy anh, Vương Nhất Bác lần này không sợ anh bỏ cậu đi, mà dự cảm cho cậu biết lần này anh có thể đang gặp nguy hiểm. Ở trên thương trường việc bị bắt cóc tống tiền xảy ra không phải hiếm gặp, chỉ có điều bề ngoài Tiêu Chiến chỉ là trưởng phòng quan hệ khách hàng của Nhất Chiến, tuy anh là người đại diện cho Nhất Chiến nhưng cũng không phải ông chủ thật sự, mối quan hệ của hai người cũng chưa từng công khai, trừ Vu Bân, Trác Thành và trợ lý Hàn ra không ai biết cả, không thể xác định Tiêu Chiến có giá trị, liên quan với Tiêu Thị lại càng không, vậy là ai có thù với anh chứ. Càng nghĩ Vương Nhất Bác càng đau đầu, anh mới về nước cũng chưa lâu, kẻ thù cũng không có, vậy tại sao?

- Vương Thiếu, tìm được chiếc điện thoại của Tiêu Trưởng phòng ở bãi sau, đã bị hư, nghi ngờ là do có người cố ý vứt ở đó.

Vương Nhất Bác cầm lấy chiếc điện thoại đã bị vỡ tan tành, siết chặt, mắt hằng lên tia máu, gầm lên như sư tử bị thương. "Nếu không tìm được anh ấy, các người cũng đừng hòng quay về". Thủ hạ là lần đầu tiên thấy vị Vương Thiếu băng lãnh không khống chế được cảm xúc thế này mặt mày tái mét vâng dạ sau đó chạy mất dạng. Vu Bân đứng bên cạnh lặng lẽ đưa tay vỗ vỗ vai an ủi cậu rồi cũng cùng Trác Thành chia ra tìm kiếm. Tiêu Chiến mất tích ba ngày, Vương Nhất Bác thức trắng ba ngày, ngày ngày chạy tới chạy lui những nơi Tiêu Chiến từng tới, điều tra hết tất cả những người liên quan tới anh nhưng vẫn không có kết quả. Cậu như phát điên. Lại nhớ đến năm ấy, không thể nào lại để mất anh một lần nữa, đời người có mấy lần 10 năm cơ chứ.

Tiêu Chiến mất tích một tháng, Vương Nhất Bác cũng tự nhốt mình trong phòng 1 tháng. Vu Bân và Trác Thành có khuyên cậu, bảo với cậu bớt lo lắng cũng đừng quá đau lòng, cảnh sát chưa có thông báo gì, tức là Tiêu Chiến cũng chưa xảy ra chuyện gì, khuyên cậu giữ gìn sức khỏe. Cậu không quan tâm, bỏ ngoài tai lời của tất cả mọi người, cậu chỉ biết, nếu như Tiêu Chiến xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không để anh đi một mình, cậu cũng không muốn sống một mình. Ngày thứ 34 Tiêu Chiến mất tích, cảnh sát thông báo có người vớt được một thanh niên dưới biển, đã chuyển vào bệnh viện, gọi cậu đến xác nhận. Vương Nhất Bác run rẩy đến bệnh viện, Tiêu Chiến thôi thóp nằm trong phòng theo dõi, bác sĩ bảo anh đã được cấp cứu hơn 24h, bây giờ tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm. Hiện tại anh đang rất yếu, cơ hội sống còn là ngàn cân treo sợi tóc, phải nhờ vào ý chí của anh. Vương Nhất Bác lặng lẽ đứng nhìn anh, nhìn anh đang bị quấn chặt bởi đủ loại băng gạt, đầu cũng bị thương, dây nhợ chằng chịt cắm khắp người mà đau đớn cùng cực, hệt như là đang cùng anh cảm nhận những đau đớn ấy. Bác sĩ chuẩn đoán anh là bị hành hạ rất lâu, dường như là người bắt đi cố ý để anh chịu đủ mọi đau đớn, xương sườn của anh bị đánh gãy vào khoảng 1 tháng trước nhưng lại không được chữa trị. Xương sườn gãy sẽ khiến cho mỗi lần anh hít thở đều đau đến tận xương tủy, may mắn là không bị đâm vào phổi, nếu không anh cũng không cần chịu hành hạ lâu đến thế. Lại thêm bị bỏ đói và ngâm nước trong nhiều ngày, sau đó là bị vứt xuống biển. May mắn có một chiếc thuyền đánh cá vô tình vớt được anh, mang anh vào bệnh viện nếu không thì.. Vương Nhất Bác nghe từng câu từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim cậu, bảo bối anh nâng trong tay không để chịu bất cứ ủy khuất nào giờ đây lại bị người khác dày vò đến chết dở sống dở, đến nữa cái mạng cũng sắp không còn. Cậu siết chặt nắm tay, thầm hứa chỉ cần tìm được kẻ chủ mưu, cậu sẽ cho hắn cảm thụ lại gấp mười gấp trăm lần những gì anh đã phải trải qua.

Tiêu Chiến trong trạng thái hôn mê hết một tuần thì có dấu hiệu tỉnh lại, một tuần này Vương Nhất Bác một bước cũng không rời anh, ăn uống trang phục đều là Vu Bân cùng Trác Thành lo lắng. Trợ lý Hàn thì bận xử lý công việc của công ty thay cậu, bận đến sức đầu mẻ trán. Đợi thêm một tuần nữa bác sĩ bảo có thể chuyển anh về phòng bệnh bình thường, lúc này Vương Nhất Bác mới như nhấc được tảng đá trong lòng xuống, quả thật cậu đã rất sợ hãi. Vương Nhất Bác vẫn một bước không rời bệnh viện, nhưng tinh thần cũng đã ổn định hơn. Cậu liên hệ với Vương lão gia, tự đề nghị mình sẽ về tiếp quản hắc đạo, cậu muốn tìm được người đã hại anh, khiến hắn phải chịu trừng phạt. Thật ra Vương Thị ngoài hoạt động chính đạo đồng thời cũng là băng đảng lớn nhất giới hắc đạo tại Trung Quốc. Mười năm trước, sau khi mẹ cậu mất, cha cậu lấy cớ đó bắt cậu quay về tiếp quản Vương Thị, và gia nhập hắc đạo để tiện sau này tiếp quản vị trí của ông. Nghe nói Vương quản gia truyền đạt lại Vương lão đại còn lấy Tiêu Chiến ra uy hiếp cậu, bảo cậu nếu không ngoan ngoãn sẽ làm cho Tiêu Chiến mãi mãi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu được nữa. Vương Nhất Bác lúc đó chỉ là cậu thanh niên 18 tuổi, không quyền không thế, để bảo vệ người mình yêu, cậu chỉ còn cách quy phục. Vương Nhất Bác tiếp quản Vương Thị, gia nhập hắc bang 3 năm, sau đó giao Vương Thị cho anh họ là Lưu Khải Hoan điều hành còn mình thì mở công ty riêng tiếp tục theo đuổi đam mê. Trong hắc bang cậu cũng đã tạo dựng được một chỗ đứng thích hợp, chỉ chờ ngày Vương lão gia giao quyền tiếp quản mà thôi. Những chuyện trong Hắc bang Vương Nhất Bác chưa từng nhắc đến với Tiêu Chiến, ngày xưa khi hai người quen nhau ở Milan cũng vậy mà sau này khi tái hợp cũng vậy. Đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chỉ biết cậu là Vương Tổng của Nhất Chiến, con trai Vương Nhất Thiên chứ cũng chẳng hề biết cậu là Vương Thiếu trong Long Đảng. Không phải Vương Nhất Bác không tin tưởng Tiêu Chiến hay anh không xứng đáng được biết những chuyện này. Vương Nhất Bác chỉ đơn giản nghĩ: chuyện trong hắc bang rất nguy hiểm, cậu không muốn anh lo lắng. Tình yêu luôn là như vậy, cậu sẽ vì anh mà chắn hết mọi giông bão bên ngoài, sẽ để anh được tươi cười dưới trời xanh nắng vàng mà thôi.

Hai tháng sau Tiêu Chiến mới hoàn toàn khôi phục, Vương Nhất Bác đã thôi không điều hành Nhất Chiến nữa, giao lại cho Hàn Canh quản lý, chức vụ Trưởng Phòng quan hệ khách hàng cũng đưa sang cho Hàn Canh đảm nhiệm, giám đốc điều hành cùng Trưởng phòng quan hệ khách hàng là cùng một người vừa hay rất thích hợp. Hai tháng này Vương Nhất Bác dốc toàn lực bảo hộ an toàn cho Tiêu Chiến và điều tra cuối cùng cũng tìm được chủ mưu phía sau. Chỉ là, khi vừa nghe được cái tên này, Vương Nhất Bác đã đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay, Tiêu Chiến cũng khẽ nhíu mày, thảo nào mà lâu như vậy mới tìm được hung thủ.

- Chiến ca, xin lỗi anh, là em liên lụy anh.

- Cũng không thể trách em.

Tiêu Chiến nhíu mày, quả thật chuyện này không thể trách cậu được. Tình yêu vốn dĩ không có lỗi, việc Hạ Vân làm anh có thể hiểu được, chỉ là lần này cô đã đi quá xa mà thôi. Còn nhớ những lần trước, Hạ Vân đều hay dùng danh nghĩa bạn bè mà hẹn Vương Nhất Bác đi nhậu, cậu cũng không tiện từ chối hoài, nhưng lần nào đi cùng Hạ Vân Vương Nhất Bác cũng báo với Tiêu Chiến, rồi cũng rất ý tứ mà dặn dò Hàn Canh đi cùng. Cũng như chiêu trò mà cô ta bày ra với anh, lúc ấy anh xem đó là những trò quậy phá trẻ con. Chỉ là không thể ngờ...

Vương Nhất Bác muốn trực tiếp đi bắt người nhưng Tiêu Chiến đã kịp ngăn cậu lại. Hai tháng qua không rời Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng đã nói rõ thân thế thật sự của mình, cậu bất ngờ khi thấy anh rất tự nhiên chấp nhận, lại còn rất hiểu biết mà khuyên ngăn. Bây giờ Vương Nhất Bác là đại ca của Long Đảng mà người đứng sau Hạ Vân chắc chắn là Hạ Thị, Hạ Thị này lại thuộc cấp dưới của Giang gia. Giang gia sở hữu bang phái rộng khắp châu Á và châu Âu, trong giới hắc đạo có thể xem như là Vua của hai châu. Long Đảng dù có lớn mạnh trong nước đến đâu thì so với Giang gia cũng chỉ là giọt nước so với đại dương bao la. Vương Nhất Bác tức giận đấm mạnh lên bàn khiến cho ly chén trên đó vang lên tiếng lách cách. Cậu là không cam lòng, không thể để Chiến ca của cậu chịu ủy khuất như vậy. Nếu ở hắc đạo cậu không thể xử lý Hạ Vân, vậy trên thương trường thì thế nào? Đừng nói Giang gia cũng muốn nhúng tay can dự luôn chứ. Vương Nhất Bác nhấc điện thoại gọi đến cho Lưu Khải Hoan

- A Bác, sao hôm nay lại nhớ tới người anh này?

- Hoan ca, giúp em một việc.

- Vương Thiếu hôm nay lại cần anh giúp đỡ gì sao?

- Là Hạ Thị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net