chương 17H ++++

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- TIÊU CHIẾN : "Ưm~~~AAA..Hứ~~~mạnh......mạnh....hơn....Ứm~~Nhất Bác....b..ê..n...ki..a...Ư~AAAA....sâu vào..... Ưm~~Ực~Ực~....hứchức~~..."

- VƯƠNG NHẤT BÁC : Tiêu Chiến, anh yêu em nhiều không?

- TIÊU CHIẾN : c..ó...yê..u...lắm...yêu.... H...ơn...c..ả...b...ả..n...th..
ân....mình...Ực~~..."

- VƯƠNG NHẤT BÁC : thật vậy không?

- TIÊU CHIẾN : thậ..t t..bật...m..à.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : vậy anh còn nhớ, đây là lần thứ mấy em hỏi anh câu này không?

- TIÊU CHIẾN : c...òn...còn..nh....ớ...đ...â..y...là.... Lầ....n...t..hứ...hai..Aaa.

- VƯƠNG NHẤT BÁC : tốt, anh nhớ là được rồi.

- TIÊU CHIẾN : Ưm~~Nh...ất...Bá...c..an..h...ng...ứ...a....m...au...ma...u...nh...anh...ch..út..."

- VƯƠNG NHẤT BÁC : được.

Aaaaaa....nh...anh...th..ao...tha..o...ch...ế...t...a..nh...đ...i...Aaa...làm... Làm... mạ...nh....Ưm~~"( anh thật là dâm đãng.) ,aaa...mạnh..... Mạnh hơn... Nữa đi...."(được, em sẽ thao anh, thao đe khi nào anh không còn miếng thịt nào, em vẫn sẽ thao.) cậu kê gối dưới phần mông anh ,để di vào trong sâu hơn, mức lên xuống cũng theo lời khẩn cầu của anh mà càng mạnh hơn, cự vật của cậu cứ mỗi lần rút ra là anh lại cảm thấy một khoản trống bên trong, cự vật cậu đâm vào là anh lại có cảm giác được lấp đầy, cũng thấy sung sướng khi cự vật cậu ra vào nơi đó, anh chỉ muốn cậu ra vào nhanh hơn, mạnh hơn và sâu hơn, còn cậu thì hận không thể cho luôn cả hai quả táo đường của mình vào, chỉ có thể cho vào cự vật, cậu nằm trên người anh, rút cự vật r rồi lại đâm thật mạnh vào, một lần rút ra cảm giác hơi lạnh phần côn trùng, đâm vào lại rất ấm, khiến cho cậu cũng phải gầm nhẹ, anh thì không ngừng rên la dưới thân người của cậu, đôi chân anh thả lỏng để cậu dễ đi vào, lực đâm thúc mạnh mẽ của cậu khiến anh nuốt nước miếng không kịp mà tràng ra, mỗi lần như vậy là cậu sẽ ngậm môi anh để hút lấy mật ngọt ấy, không chỉ là hút lấy mật ngọt, mà còn mút được lưỡi của anh, chiếc lưỡi mềm mại của anh làm cậu chỉ muốn mút mãi không buông, bên dưới cậu lại thúc mạnh hơn, móng tay anh tuy đã cắt, nhưng khi bấu vào da thịt cậu vẫn khiến sứớt da, "...Aaaa...Ư~...Ưm....nhẹ....nhẹ...một chút.... hơ~~....Aaa....mạnh.... Mạnh vào bên trong đi....hự....hưm..." (chờ em một chút nữa, em sắp ra rồi.), nhịp lên xuống bắt đầu dần dần nhẹ lại, cậu và anh cùng bắn ra dịch màu trắng đục, cậu bắn xong gục xuống hỗm cổ anh thở, anh cũng nằm dưới thân cậu thở dóc, chân anh cũng buông xuống.

Người bên ngoài cửa sổ vẫn đứng đó nhìn hai người, bàn tay Trương Mỹ Hân, xiết chặt lại, cô ta chỉ ướt gì có thể giết chết Tiêu Chiến ngay bây giờ, cô ta đã hai lần chứng kiến cảnh hai người làm tình, cô ta tự hỏi, nếu như không có người đàn ông nằm dưới thân Vương Nhất Bác, thì có phải Vương Nhất Bác sẽ yêu cô ta không?, và nếu như anh không xuất hiện thì giờ này người nằm dưới thân cậu sẽ là cô ta?, tại sao? Tại sao? Tiêu Chiến lại có trên đời này? Không cô ta không chấp nhận, cô ta phải bằng mọi cách có được cậu, cô ta không thể mất cậu được, bằng mọi cách Vương Nhất Bác sẽ phải yêu cô ta, thứ Trương Mỹ Hân này muốn, nhất định phải có, cô ta quay mặt bước đi với bao nhiêu tức giận trong người, bước ra xe cô ta wwát tài xế bảo anh ta đưa cô ta đến quán bar, bước đôi chân xuống cô ta kiêu ngạo bước vào, đến một cái bàn cô ta gọi rượu ra, uống hết trai này đến trai khác, các loại rượu điều rất mạnh, phía bên kia có một đôi mắt đang hướng về cô ta, anh ta từ từ đi đến chỗ cô ta, nói.

- ĐẠM ĐÀI MẠC PHONG VŨ ; chào cô em, sao cô em lại ngồi một mình cô đơn vậy?

- TRƯƠNG MỸ HÂN ; liên quan gì đến anh.


- ĐẠM ĐÀI BẠCH PHONG VŨ ; này cô em ,tôi có thể mời em một ly chứ?


- TRƯƠNG MỸ HÂN ; anh là cái thá gì chứ.



- ĐẠM ĐÀI MẠC PHONG VŨ ; cô em sai rồi.



Trương Mỹ Hân, gục đầu xuống bàn, Đạm Đài Bạc Phong Vũ, đưa cô ta vô phòng reng quán bar, đặt cô ta xuống anh ta định quay ra, nhưng Trương Mỹ Hân lại kéo anh ta xuống hôn nồng nhiệt, tay cô ta cũng luồng xuống cởi áo anh ta ra, sờ các múi của anh ta, Đạm Đài Bạc Phong Vũ, cũng không từ chối làm tình với cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#10