Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đưa bà ngoại đi phối máy trợ thính ở bệnh viện Trùng Khánh, đã là đầu năm, trên đường xe cộ bắt đầu nhiều hơn, bà ngoại ngủ ở một bên, Tiêu Chiến cho bà ngoại mặc quần áo rất dày, đảo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sương giá trên đường núi vẫn giăng lối, nhìn ra ngoài óng ánh xinh đẹp dưới ánh mặt trời, nửa điểm đáng sợ và nguy hiểm cũng không có trong đêm tối.

Tiêu Chiến mặt mày xụ xuống, bỗng nhiên cười có chút trào phúng, rất nhiều chuyện, không giống như sương giá này...

- - -

Thời điểm học Đại học, thật ra Tiêu Chiến vẫn luôn làm việc bán thời gian, anh là sinh viên duy nhất trong thôn, học phí năm thứ nhất, bà ngoại bán heo, trâu trong nhà đi, còn có rất nhiều gia cầm khác, mới góp đủ tiền đóng học phí cho anh.

Ang không muốn trở thành gánh nặng của bà ngoại, cũng may thành tích của anh rất tốt, lão sư đãi ngộ giới thiệu một công việc gia sư được trả lương rất cao cho anh, tăng thêm học bổng, trừ học phí, anh còn có một khoản tiền tiết kiệm, chỉ tiếc, ngay từ đầu khoản tiền tiết kiệm này là dùng sai chỗ, nuôi hai con hấp huyết trùng lòng tham không đáy.

Mẹ của anh và đệ đệ mà anh quý mến kia.

Tiêu Chiến nghĩ mình là một người lạc quan kiên cường, mặc kệ là cơ thể khiếm khuyết hay là gia đình ly dị, anh cũng không tự ti về những thứ này, nhưng về sau anh mới biết được, người mù sở dĩ cảm thấy thế giới đều là tối đen, là bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy ánh sáng.

Có ánh sáng, ai nguyện ý sa vào trong bóng đêm đâu?

Vương Nhất Bác với anh mà nói, chính là ánh sáng của anh, tiểu tể tử hoàn toàn không giống anh, mà giống như là một đốm lửa, anh tưởng rằng sẽ yên ổn, thật ra trong lòng đã lạnh đông thành băng, đập ra một lỗ hổng nóng bỏng, cũng không còn cách nào để anh một mình ở trong bóng tối.

Có tình cảm, thì sẽ có uy hiếp, oắt con gia cảnh tốt, bố mẹ đằm thắm, lớn lên từ nhỏ trong thế giới yêu thương, điều này khiến Tiêu Chiến cố ý giấu diếm gia đình mình.

Ngược lại cũng không phải tự ti, chỉ là có lẽ anh nghĩ đến tính cách của Vương Nhất Bác nếu biết chuyện về mẹ anh, rất có thể là trực tiếp cho đối phương một khoản tiền, để bọn họ vĩnh viễn xéo đi.

Một mặt anh không muốn nợ Vương Nhất Bác tiền bạc, mặt khác đối với sự yêu thương chú ý của mẹ mình, dường như là chấp niệm khó có thể thực hiện trong lòng Tiêu Chiến......

Cho nên khi mẹ anh tìm đến kí túc xá, muốn anh bỏ tiền ra để em trai thuận tiện đi học trong thành phố, Tiêu Chiến không từ chối, anh hỏi muốn bao nhiêu tiền, mẹ anh nói, muốn năm vạn, Tiêu Chiến đồng ý.

Bởi vì anh mong chờ chuyến đi với Vương Nhất Bác, không muốn mẹ mình quấy phá ầm ĩ, phá hỏng chuyến đi đầu tiên của anh, hay là chuyến đi du lịch cùng với Vương Nhất Bác.

Đáp ứng, liền muốn tìm việc làm, Hà Tử Hằng không biết là từ nơi nào nghe được sự tình của Tiêu Chiến, đến nói với anh, hắn đi làm ở KTV, cần một nhân viên phục vụ, hắn có thể thay Tiêu Chiến đảm bảo, không cần thử việc trực tiếp liền có thể cầm được tiền lương cơ bản.

Tiêu Chiến đáp ứng, nhưng không ngờ, ngày đầu tiên đi làm, liền nghe được Vương Nhất Bác thâm tình tỏ tình với Trần Manh Manh, anh hiểu rõ Vương Nhất Bác, oắt con tuổi còn nhỏ, sĩ diện, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì nói lời như thế, bất quá đều là lời nói vô tâm mà thôi.

Anh nghĩ mình sẽ không để ý, nhưng trên thực tế, anh cực kỳ để ý, cho nên khi Vương Nhất Bác tức giận bởi vì Hà Tử Hằng tặng thứ gì đó cho anh, Tiêu Chiến hỏi hắn, Vương Nhất Bác, quan hệ giữa chúng ta là như thế nào.

Vương Nhất Bác sửng sốt, anh cũng sửng sốt, nếu như vấn đề này nói ra dưới tình huống hai người không tranh nhau nhao nhao, điều này sẽ là một lời hỏi thăm mỹ hảo, nhưng nói ra ở thời điểm cãi nhau, liền biến hương vị...

Tiêu Chiến bị bộ dáng xấu xí ghen tuông không có chừng mực này của mình dọa cho phát sợ, anh là con trai, lại giống như một nữ nhân bởi vì một nữ nhân khác cãi nhau với Vương Nhất Bác, như thế quá mất mặt, nhưng dáng vẻ trầm mặc của Vương Nhất Bác càng làm cho anh nổi nóng, lời nói càng không có chừng mực bật thốt ra hỏi.

Cho nên em coi anh là đồ chơi của em sao?

Hỏi ra lời, anh lại sợ Vương Nhất Bác tức giận trả lời là đúng, cho nên Tiêu Chiến chạy trối chết, sự trốn thoát này, không nghĩ tới, giao điểm giữa anh và Vương Nhất Bác, liền phân xóa...

Lời đồn anh thích Vương Nhất Bác, không biết là như thế nào truyền ra, nhưng đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cánh đồng, Vương Nhất Bác và Trần Manh Manh tay trong tay đi mỗi góc trong trường học, như muốn phá vỡ lời đồn này, Tiêu Chiến không có lý trí, anh không dám suy nghĩ, phương thức như vậy, là Vương Nhất Bác chọn sao?

Lại không dám nghĩ, hắn có phải là dùng phương thức như vậy, là đang cùng mình phân rõ giới hạn?

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Chiến uống say, ở trong phòng riêng KTV, cuối cùng vẫn là Hà Tử Hằng đi kiểm tra phòng tìm được anh, đem anh mang về ký túc xá.

Ngày thứ hai tin đồn liên quan tới anh và Hà Tử Hằng càng làm cho Tiêu Chiến lạnh tâm, anh rất lo lắng Vương Nhất Bác sẽ nghĩ như thế nào, nhưng không có dũng khí để gọi điện thoại cho hắn, hoặc là gửi tin nhắn giải thích một chút, anh sợ nhận được câu trả lời không quan tâm.

Con người mà, chính là mâu thuẫn như vậy......

Nếu như lúc ấy anh hỏi, chuyện sau đó, có lẽ sẽ không phát sinh.

Ngày đó Hà Tử Hằng hôn anh, nhưng thật ra đó là lần thứ hai Tiêu Chiến cự tuyệt hắn, tự tôn của nam sinh bị thương tổn, làm hắn yêu cầu anh cho một nụ hôn vì điểm cuối cùng cho đoạn tình cảm này, Tiêu Chiến đương nhiên không đồng ý, nhưng đối phương hiển nhiên cũng không có trưng cầu ý kiến của anh, trước lúc Tiêu Chiến nổi nóng, Hà Tử Hằng hôn một cái lên mặt của anh, sau đó bỏ chạy.

Tiêu Chiến bị mạo phạm, đâu chỉ là tức giận? Anh quả thực là muốn giết người.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh tâm phiền ý loạn hận không thể đem khối da thịt trên mặt kia giật xuống, đến lúc Vương Nhất Bác gọi điện thoại, khiến anh từ trong bóng tối, nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

Vương Nhất Bác nói, muốn gặp anh.

Ngay lúc đó Tiêu Chiến cảm thấy, từ ngữ tốt đẹp nhất của thời gian, không có gì hơn là ba chữ này.

Tiêu Chiến không chờ đợi được mà muốn tan làm, làm sao bao phòng anh phụ trách, ngày thường lúc tan việc mới kéo tới, qua nửa giờ mới đi, khi bọn họ rốt cục cũng rời đi, Tiêu Chiến vào phòng thay đồ thay quần áo, lại bị người khác đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại, anh đã bị trói trong một bao phòng, tay chân đều bị dây thừng trói chặt chẽ.

Còn Hà Tử Hằng, hắn ngồi đối diện với Tiêu Chiến, bia rót trước mặt gần như một tá, mặt mũi hắn bầm dập, uống rượu lại một chút không mơ hồ, nhưng Tiêu Chiến để ý tới trong tay hắn còn cầm một con dao găm.

Thấy Tiêu Chiến tỉnh lại, Hà Tử Hằng đặt cốc bia trong tay xuống, hắn có chút không dám nhìn Tiêu Chiến, lẩm bẩm nói, "Tiêu Chiến, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn như thế này...... Anh đừng nóng giận, tôi không làm gì đâu, tôi chỉ là không muốn anh đi gặp Vương Nhất Bác thôi."

Tiêu Chiến không giãy dụa, giãy dụa thì có ích lợi gì? Sẽ chỉ làm người mang ý đồ xấu trong lòng kích động hơn mà thôi, cho nên anh chỉ nhàn nhạt hỏi, "Không gặp Vương Nhất Bác cậu nói là được rồi, cậu làm như vậy thì được gì? Cậu có biết không như thế này là phạm pháp không?"

Hà Tử Hằng kích động một chút, chỉ vết thương trên mặt mình, lại vén quần áo lên để Tiêu Chiến nhìn những vết thương trên người hắn, hắn chất vấn, "Vương Nhất Bác đánh tôi cũng không phải là phạm pháp sao? Hay bởi vì hắn là phú nhị đại, cho nên không tính là phạm pháp?"

Tiêu Chiến nheo mặt mày, đáy lòng có lẽ là bắt đầu liên hệ với tiền căn hậu quả*

(*Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.)

Anh giương mắt, có chút kinh ngạc nói, "Tất cả đều là do Vương Nhất Bác đánh sao? Cậu ta có phải là rất quá phận rồi không?! "

Hà Tử Hằng chậm rãi để tay xuống, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, có chút trào phúng nói, "Tiêu Chiến, anh không cần diễn kịch ở trước mặt tôi, tôi không ngu xuẩn như thế, tôi sẽ không bị câu nói lừa gạt này của anh mà cho là anh và tôi là cùng một chiến tuyến đâu, tôi biết, anh thích Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến lại im lặng, tựa hồ bị nói trúng tâm sự.

Hà Tử Hằng uống không ít, động tác chân đi tới có chút lắc lư hắn ngồi vào trước mặt Tiêu Chiến, lải nhải nói liên miên trong miệng.

"Tiêu Chiến, anh biết không? Tôi đã từng nghĩ là, anh không giống với người khác, tôi nghĩ là, anh và tôi là đồng loại, quê quán thâm sơn cùng cốc, cha mẹ ly hôn, cơ thể khiếm khuyết lại không kiêu ngạo không tự ti, tôi nghĩ là anh giống như tôi, là có đức độ, nhưng tôi thật không nghĩ tới, tôi đánh giá anh quá cao, anh cũng thích Vương Nhất Bác cái loại bên ngoài có phú nhị đại*!"

(*Phú nhị đại [富二代]: Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.)

Tiêu Chiến vẫn im lặng, anh nhìn quanh xem có cái gì có thể làm biện pháp cho mình chạy trốn, nhưng điện thoại rất xa, tay chân anh bị dây thừng trói rất rắn chắc, trừ khi Hà Tử Hằng cởi ra cho anh, không thì cũng chỉ có thể chờ người khác phát hiện, chờ người......

Đoán chừng phải tới sáng sớm ngày mai đồng nghiệp mới đến đồng thời mới có thể mở cái bao phòng này ra.

Tiêu Chiến chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa, rất nhanh, lời nói của Hà Tử Hằng đã cho anh cơ hội, Hà Tử Hằng nói.

"Nhưng anh cho rằng Vương Nhất Bác thật sự thích anh sao? Hắn bất quá coi anh là món đồ chơi mà trêu đùa mà thôi."

Hà Tử Hằng mặt mũi bầm dập cười lạnh, chỉ vào tai của mình nói, "Hắn chính miệng nói, hắn tiếp cận anh, nhưng đó là vì thuận tiện trêu chọc anh, muốn xúc phạm anh mà thôi, anh tưởng là thật sao? Hắn nói muốn gặp anh, hẹn gặp anh ở sân thượng, bất quá chỉ là đang cá cược với tôi mà thôi, anh cho rằng hắn thật sự nhớ anh sao? Nói không chừng bây giờ hắn đang ôm giáo hoa Trần Manh Manh lăn ga giường đấy, anh đi, chính là chuyện hài hước nhất, Tiêu Chiến, tôi cũng là vì tốt cho anh thôi."

Tiêu Chiến nhìn hắn một lát, trào phúng cười một cái nói, "Tốt cho tôi? Còn là vì chính cậu sao? Cá cược với cậu, cá cược gì? Tôi đi cậu thua cái gì? Tôn nghiêm sao?"

Nháy mắt sắc mặt Hà Tử Hằng âm trầm xuống, hiển nhiên là bị Tiêu Chiến nói trúng tâm sự.

Tiêu Chiến nói, "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ dùng biện pháp ác hơn, không phải cậu muốn thắng Vương Nhất Bác à, tôi không đi đêm nay, cũng không phải ngày mai ngày mốt đều không đi đến trường học, cậu có thể trói tôi cả một đời sao?"

"Tiêu Chiến, đừng ép tôi làm chuyện quá đáng với anh."

Tiêu Chiến cười, "Hà Tử Hằng, quá đáng chuyện gì? Tôi không phải nữ nhân, coi như cậu đem tôi ra làm đi, nhiều nhất tôi cũng chỉ coi như bị chó cắn, còn có thể mang thai không thành? Tôi không phải tượng đất, không phải là không nóng nảy, trừ khi cậu giết tôi, không phải, cậu muốn làm gì, cũng nên đo lường lấy hậu quả."

Sắc mặt Hà Tử Hằng khó coi, phẫn nộ ẩn ẩn trong mắt.

Tiêu Chiến đại khái có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, đơn giản là ăn quả đắng* của Vương Nhất Bác ở bên kia, giờ lại buộc phải khuất phục anh một vòng ở nơi này, muốn nổi giận một trận.

(*Gốc là Cật Biết (吃瘪): tiếng địa phương chỉ sự khuất phục, nhận thua (Theo BaikeBaidu).

Tiêu Chiến xoay chuyển lời nói, lạnh giọng nói, "Cũng như, nếu Vương Nhất Bác thật sự coi tôi là vật cá cược đang đùa giỡn tôi, tôi cũng sẽ tức giận, tôi cũng sẽ trả thù."

Hà Tử Hằng chăm chú nhìn Tiêu Chiến, tựa hồ đang phán đoán lời này là thật hay là giả.

Tiêu Chiến nói, "Tôi thích Vương Nhất Bác không phải là giả, nhưng những việc đã làm gần đây của cậu ta, làm tôi cũng rất khó chịu, Hà Tử Hằng, không phải chúng ta giúp đỡ lẫn nhau sao, tôi muốn biết Vương Nhất Bác thực sự nghĩ gì, nếu như cậu ta thật sự giống như cậu nói, nửa điểm đều không thích tôi, tôi sẽ giúp cậu, tôi khẳng định sẽ để cho cậu ta nhận khuất nhục gấp một vạn lần so với cậu bây giờ, thế nào?"

Hà Tử Hằng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, không nói chuyện.

Tiêu Chiến khinh miệt cười cười, dùng cằm chỉ chỉ vào con dao bấm trên tay hắn, "Cậu do dự cái gì? Trong tay có dao còn sợ tôi sao? Nếu tôi đùa giỡn với cậu, cậu liền cho tôi một nhát thôi, sẽ không phải là ngay cả dũng khí cho tôi một nhát cũng không có đó chứ?"

Hà Tử Hằng nắm dao trong tay run nhè nhẹ, hồi lâu, hắn gật đầu nói, "Được, Tiêu Chiến, tôi cũng chỉ là muốn tranh khẩu khí* mà thôi."

(*Tranh khẩu khí [争口气], theo baidu, nó có nghĩa là cố gắng tiến về phía trước, mang lại sự vinh quang, vẻ vang cho người thân, bạn bè hoặc bản thân mình.)

- - -

Trong bệnh viện, sắc mặt Vương Nhất Bác so với trước đó còn muốn trắng hơn, dường như trắng không thấy sắc máu, bờ môi hắn run rẩy nói, "Tiêu Chiến gọi video điện thoại cho tôi, trong điện thoại anh ấy chất vấn, tại sao tôi phải đánh Hà Tử Hằng, nói tôi tại sao lại làm tổn thương người mà anh ấy thích......"

- - - - -

Ngày đó, tâm tình Vương Nhất Bác thật ra rất phức tạp, hắn nghĩ, chờ Tiêu Chiến đến, trước hết nói xin lỗi với anh, rồi nói cho anh mình chưa từng coi anh là món đồ chơi.

Hắn muốn mình làm thật nghiêm túc, muốn cho Tiêu Chiến xem bản kế hoạch mà hắn chưa thể đưa cho anh xem vào lần trước, nói với anh, mình rất chờ mong hai người cùng nhau đi du lịch, mỗi ngày đều rất chờ mong.

Nhưng chờ trọn vẹn bốn giờ, đến, là Tiêu Chiến gọi video điện thoại.

Nhận, Vương Nhất Bác có chút ủy khuất hỏi, "Tiêu Chiến, anh đang ở đâu? Gần ba tiếng rồi, làm sao anh còn chưa tới a, anh có biết tôi sợ bóng tối hay không a."

Tiêu Chiến ở video bên kia, bình tĩnh hỏi, "Vương Nhất Bác, em thích anh sao?"

Vương Nhất Bác nghe vậy, trố mắt hồi lâu, sau khi hoàn hồn, hắn khó khăn nhăn lông mày, hắn nói, "Tiêu Chiến, bây giờ anh hỏi lời này là có ý gì?"

"Không có ý gì, anh chỉ là muốn biết." Tiêu Chiến cố chấp hỏi.

"Bây giờ anh đang ở đâu?" Vương Nhất Bác có chút tức giận cất cao giọng nói, hắn nói, "Tôi ở chỗ này chờ anh tận bốn tiếng! Anh đồng ý với tôi là sẽ đến, tôi một mực chờ đợi anh, bây giờ anh không đến, gọi video cho tôi hỏi tôi vấn đề như vậy, Tiêu Chiến, anh muốn nghe đáp án gì?"

Tiêu Chiến bỗng nhúc nhích bờ môi, tiếp tục hỏi, "Coi như bốn tiếng này anh một mực kiểm tra lo lắng về chuyện này đi, mẹ kiếp, quan hệ của chúng ta là như thế nào? Em thích anh sao? Tình cảm em dành cho anh là gì? Vương Nhất Bác, em có thể nói cho anh biết không?"

Vương Nhất Bác lau mặt một cái, ha ha cười hỏi, "Cho nên nếu như tôi nói tôi không thích anh, anh sẽ không đến có đúng không?"

"Anh cũng rất chân thành hỏi em, Vương Nhất Bác, anh không muốn mập mờ không rõ ràng, anh chỉ muốn đáp án, đáp án thật sự, trong lòng anh cũng rõ ràng, anh......" thanh âm của Tiêu Chiến dừng lại một cái chớp mắt, tiếp theo trực tiếp sảng khoái hỏi.

"Vương Nhất Bác, anh muốn hỏi em, nếu như em thích anh, em nguyện ý đi cùng với anh sao? Mặc kệ người khác nói cái gì đều phải thừa nhận, phải buông tự tôn mặt mũi xuống......"

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác tức giận hét lên đánh gãy lời nói của Tiêu Chiến, nghiêm nghị nói, "Tôi cũng hỏi anh, nếu như tôi nói tôi không thích anh! Có phải anh sẽ không đến phải không?! "

Tiêu Chiến im mặc hai giây, nói, "Đúng, anh đã nói rồi anh không muốn mập mờ dây dưa quan hệ không rõ ràng."

Điểm nộ khí của Vương Nhất Bác một chút liền kéo lên đỉnh điểm, hắn cảm thấy mình giống như là một tên ngu xuẩn, bởi vì một câu Tiêu Chiến sẽ tới, mà ở trên nóc nhà đen như mực chịu bốn tiếng gió lạnh, nhưng Tiêu Chiến, ngay cả vấn đề như vậy, cũng không chịu hỏi ở trước mặt hắn, muốn cách màn hình bảo vệ mình đến hỏi.

Càng làm cho hắn tức giận không thôi chính là, trong nháy mắt hắn hạ mắt xuống lại ngước mắt lên, hắn trông thấy một người khác trong màn hình, là Hà Tử Hằng.

Hà Tử Hằng ở ngay bên cạnh Tiêu Chiến, mặt mũi bầm dập nhìn hắn lộ ra ý cười trào phúng.

Vương Nhất Bác trong đầu ầm một tiếng, chỉ sau một chớp mắt trống không, chỉ còn lại phẫn nộ, hắn cảm thấy buồn cười, cảm thấy hoang đường, càng thấy phẫn nộ.

Giận quá hóa cười, Vương Nhất Bác bỗng nhiên liền bình tĩnh lại, hắn nhìn Tiêu Chiến hỏi, "Tiêu Chiến, cho nên ngay từ đầu là anh đang đùa cợt tôi."

Tiêu Chiến không nói gì, ngược lại là Hà Tử Hằng cười, hắn nói, "Vương Nhất Bác, cậu thắng sao? Cười chết người, cậu thắng cái rắm! Tiêu Chiến nghe nói tôi bị đánh, liền bảo tôi đến bôi thuốc cho tôi còn an ủi cho tôi đấy, gió trên sân thượng, quá lạnh đi?"

Vương Nhất Bác giống như là không nhìn thấy hắn, hắn chỉ nhìn Tiêu Chiến hỏi.

"Tiêu Chiến, anh nghiêm túc sao?"

Tiêu Chiến chớp mắt một lúc, không lên tiếng.

Vương Nhất Bác bị chọc đến đỏ mắt, nhưng ngữ khí lại phá lệ bình tĩnh, hắn nói, "Thật ra lúc Hà Tử Hằng tỏ tình với anh, tôi đã ở một bên, anh nói rằng anh có người mình thích rồi, người anh thích là ai vậy? Anh có người thích lại muốn hỏi tôi thích hay không thích anh, Tiêu Chiến, làm sao anh có thể hèn hạ như vậy? Anh cảm thấy tôi sẽ thích một người mà trong lòng người đó đã có người khác hay sao?"

Hốc mắt Tiêu Chiến ửng đỏ, anh hỏi, "Vậy vì sao em lại tốt với anh? Vương Nhất Bác, đừng quản người khác, anh muốn nghe sự thật."

"Tôi chỉ là thương hại anh mà thôi." Vương Nhất Bác trả lời không do dự, chân thực bình tĩnh.

"Người tàn tật, sinh ra ở nông thôn, sống bằng học bổng, Tiêu Chiến, tôi bất quá là một ngày đi từ thiện mà thôi, Tiêu Chiến, anh biết không? Thật ra anh thật sự rất có tố chất trời phân làm nữ nhân, thời điểm anh vô cùng đáng thương nhìn tôi, luôn luôn có thể thỏa mãn lòng hư vinh cao cao tại thượng của nam nhân, bất quá, trong trường truyền ra tin đồn giữa tôi và anh, tôi thật sự buồn nôn, nam nhân cùng nam nhân? Đừng đùa......"

Vương Nhất Bác cười ha ha một tiếng, còn nói, "Tôi không thích Trần Manh Manh, nhưng so với anh, cô ta tốt hơn nhiều, ít ra cô ta sạch sẽ."

Có lẽ là cách màn hình, có lẽ là do lag, có lẽ là Vương Nhất Bác quá thập phần chờ mong, cho nên khi thần sắc Tiêu Chiến trong video đều không hề động một chút nào, trong lòng Vương Nhất Bác liền giống như là cảnh tuyết ở Hokkaido, một mảnh lạnh buốt.

Hắn trào phúng nói, "Nếu như anh muốn biết đáp án như vậy, tôi nói cho anh biết, tôi thề, tôi không thích nam sinh, một điểm cũng không thích, nửa điểm cũng không thích nam sinh, nếu như tôi nói dối, thiên giáng ngũ lôi."

(*Chính là người làm chuyện xấu thương thiên hại lí, tự nhiên sẽ nhận trừng phạt.)

Nói xong, Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng.

"Thật ra anh với Hà Tử Hằng thật xứng đôi, kỹ nữ hợp chó, thiên trường địa cửu."

Cúp máy video, Vương Nhất Bác tỉnh táo từ sân thượng rời đi, lần thứ hai bản kế hoạch không thể đưa bị ném ở đó, tay không nắm giữ, liền bị gió thổi tản mát cả một mái nhà......

- - -

Quách Thừa nói, "Cậu đáp chuyến bay gần nhất đến Nhật Bản, rồi trực tiếp tắt máy khi đến nơi, cho nên không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nói thật, có lúc, kết giao bằng hữu cần phải thấy rõ ràng, ngày hôm sau Hà Tử Hằng cũng không xuất hiện ở trường, bạn cùng phòng ký túc xá của cậu ta liền báo cảnh sát."

Vương Nhất Bác để hai hồ bằng cẩu hữu đem người rời đi, nhưng cách hai người rời đi hiển nhiên không thân thiện cho lắm, chờ tới ngày thứ hai không thấy Hà Tử Hằng đâu, suy nghĩ lại một chút tin đồn trong trường liên quan tới Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, người trong phòng ký túc xá cũng không muốn cõng nồi, trực tiếp nói cho nhà trường.

Cứ như vậy, sự tình làm lớn chuyện, người trưởng thành mất tích chưa đầy 34 giờ không thể báo án, chuyện này nhà trường chỉ có thể giải quyết nội bộ trước.

Hai người kia vì không muốn bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net