One Shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bác Quân Nhất Tiêu] Mẹ anh/cậu ép anh kết hôn sao?

Tác giả: 时栖

Chuyển ngữ: Bin

Link gốc: http://bandaohuli.lofter.com/post/1e22fb11_ee93d40f

Bản dịch không đảm bảo chính xác 100% và chưa được sự đồng ý của tác giả (nếu có ý kiến mình sẽ xóa), không đem ra khỏi đây.

Nội dung trong truyện đều là hư cấu, không nên gán ghép với người thật

------------------------------------------------------------------------------------------

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy mình và Tiêu Chiến rất có duyên.

Đương nhiên hắn có suy nghĩ này không phải vì hai người bọn họ là đồng nghiệp cùng trường, mà vì cả hai đã cùng chạy trốn khỏi hôn lễ.

Hơn nữa sau khi trốn thoát thành công và gặp nhau mới phát hiện thì ra hai người là đồng nghiệp.

Thầy giáo tiểu Vương của học viện Âm nhạc nói: “Thế giới lớn biết bao kết hôn cùng một ngày đã là duyên phận, thế mà chúng ta lại còn đào hôn cùng một ngày, đây quả thực là trời sinh một đôi.”

Thầy giáo Tiêu của học viện Mỹ thuật có chút đau đầu, cho đến lúc này anh chẳng quan tâm hai người có quan hệ thế nào, duyên phận ra sao, vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài uyển chuyển biểu đạt tâm ý của mình.

"Cút!"

Vương Nhất Bác là kiểu điển hình bị gia đình ép duyên, có một loại tình yêu mang tên ba bạn mẹ bạn cảm thấy bạn nên yêu cô gái này, tổng cộng gặp mặt được ba lần, mẹ Vương đã bắt đầu suy nghĩ sau này nên đặt tên cháu nội là gì.

“Này Nhất Bác, đứa bé sau này gọi là Vương cái gì mới hay nhỉ?”

"Sao cũng được, liền gọi là Tiểu Vương đi."

"Cái gì?"

Vương Nhất Bác trầm tư một hồi, cảm thấy cái tên này thế mà thuận miệng đến dọa người, thế là lại nhẩm đi nhẩm lại trong lòng mấy lần, bóng đèn trong đầu bùng sáng, ánh mắt kiên định ngẩng đầu lên: "Đúng, Tiểu Vương Bát."

"......"

Sau đó hắn liền bị người mẹ ruột của mình một cước đá thẳng vào phần mộ hôn nhân, sợ con trai mình lăn qua lăn lại nghĩ ra mấy cái ý tưởng kinh dị gì đó, thẳng cho đến một ngày trước hôn lễ Vương Nhất Bác mới biết, thì ra ngày mai hắn kết hôn.

Quả là một cái kinh hỉ siêu to khổng lồ.

Sau đó hắn liền chạy, quẳng lại câu "Xin lỗi" rồi một đường chạy thẳng tới trạm tàu điện ngầm, nhìn cánh cửa tàu điện ngầm chậm rãi đóng lại, nhốt bên ngoài một đám họ hàng tức đến độ dậm chân, Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ vấn đề gì, chỉ cần bạn chạy đủ nhanh, bạn có thể vĩnh viễn độc thân.

Người trên tàu điện ngầm không tính là ít, nhưng cũng không coi là nhiều, đủ cho mỗi người có một chỗ ngồi riêng, Vương Nhất nhìn trúng một chỗ trống nhanh chóng ngồi xuống, nâng tay lên lau mồ hôi bắt đầu nghĩ lại mà sợ, sém chút nữa bị đuổi kịp rồi.

Đại khái bởi vì cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ngồi xuống không bao lâu Vương Nhất Bác bắt đầu mệt rã rời, hắn không biết mình ngủ mất từ lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy hắn đang ôm anh trai nhỏ bên cạnh chảy nước miếng.

Ey, anh trai nhỏ dáng dấp thật dễ nhìn, thầy giáo tiểu Vương lau nước miếng nghĩ.

"Cái đó. . . Tôi xin lỗi." Vương Nhất Bác láo liên nhìn chung quanh, may quá, sắp đến trạm cuối, toa xe gần như không còn ai, cũng không xấu hổ lắm.

"Không sao." Người bị ôm lên tiếng đáp, nghiến răng nghiến lợi, "Để cậu dựa vào cả buổi, cảm động không?"

". . . Tôi cảm thấy biểu cảm của anh trông không giống như là không sao."

Không dám động không dám động.

"Vậy tôi có thể đánh cậu không?" Anh trai nhỏ bị chọc tức đến bật cười, vai run lẩy bẩy đem hai cánh tay Vương Nhất Bác từ trên người mình đẩy ra, "Có thể mạo muội hỏi một câu, điều gì  khiến cậu ăn mặc nghiêm chỉnh thế này, thậm chí còn cài cả hoa trên ngực mà lại lên tàu điện ngầm ngủ?"

Nghe xong câu này, sắc mặt Vương Nhất Bác liền trở nên phức tạp, chậm rãi mở miệng: "Mẹ anh có ép anh kết hôn chưa?"

". . ."

Mẹ nó chứ.

Người trẻ tuổi vốn nhanh mồm nhanh miệng, lại thêm thực sự nhàm chán, chưa tới mấy phút Vương Nhất Bác ngay cả người ta chơi Vui Vẻ Đập Tan (*) đến level mấy cũng biết rõ ràng, thậm chí còn bắt đầu chân thành đưa ra lời mời cùng nhau đập lên level.
(*) Nguyên văn “心消消乐” là một game tương tự Candy Crush

Anh trai nhỏ tên Tiêu Chiến, là giáo sư đại học, dạy mỹ thuật, công tác tại X Đại, lúc nghe thấy tên địa điểm này Vương Nhất Bác liền vui vẻ, đồng nghiệp nè!

"Tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh ở trường?"

"Khoa vũ đạo. . . Khác tòa nhà với khoa mỹ thuật?"

". . ."

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến nói có lý, cuối cùng chỉ có thể đem cái nồi đội lên đầu trường học, không đâu xây Nhạc viện với học viện Mỹ thuật cách xa nhau như vậy làm gì, loài người đối với việc cảm thụ nghệ thuật rõ ràng là liên kết hòa quyện mà.

"Lại nói, anh cũng ăn mặc trang trọng như kia mà, sao mặt trông chán chường chen chúc trên tàu điện thế này?" Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát Tiêu Chiến một phen, hắn không tin một thầy giáo mỹ thuật cuối tuần mặc âu phục đeo cà vạt ra ngoài chỉ vì muốn ngồi tàu điện ngầm ngắm cảnh đâu.

Không nghĩ tới câu nói này như công tắc mở ra bí mật gì đó, Tiêu Chiến đột nhiên xoay đầu lại nhếch khóe miệng, thậm chí càng giương càng cao, vốn dáng vẻ người này trông rất đẹp trai, cười lên lại càng đẹp mắt, chỉ có điều nụ cười này đem lại chút cảm giác rùng rợn.

"Lí do cậu ở đây là gì?"

"Đào hôn a."

"Thật khéo." Tiêu Chiến từ trong túi áo móc ra một đóa hoa cài ngực, phía dưới treo mảnh vải, bên trên thêu hai chữ lớn lay động trước mắt Vương Nhất Bác —— Chú rể.

Quá kích thích.

Ngày hôm đó, hai vị giáo sư nhân dân vinh quang một đường không nói gì với nhau cùng ngồi đến trạm cuối, trong đầu là tiếng vọng không ngừng về một đoạn đối thoại.

—— Mẹ anh ép anh kết hôn?

—— Mẹ tôi cũng ép.

Vương Nhất Bác luôn muốn biết nguyên nhân tại sao Tiêu Chiến đào hôn, đáng tiếc miệng người kia quá chặt, hỏi thế nào cũng không chịu nói, đành phải bỏ qua, dù sao đây cũng là vấn đề vô cùng riêng tư.

Bất quá bởi vì chuyện này, hai người cũng coi như trở thành bạn bè.

Mặc dù chỉ là đơn phương.

"Ei Chiến Chiến, lão Vương cách vách lại tới hẹn cậu ăn cơm chung kìa, mau đi đi, phải hưởng thụ thật tốt nha."

Mỗi lần nghe đồng nghiệp nói như vậy trong lòng Tiêu Chiến luôn nổi lên cảm giác áy náy quỷ dị, giống như anh ngoại tình bỏ lại một đám người trong văn phòng để cùng lão Vương cách vách đi vụng trộm vậy.

"Tôi nói này, cậu có thành kiến gì với cơm ở căn tin hả?" Tiêu Chiến dùng đũa đâm xuống chén mì sợi, chống cằm nhìn Vương Nhất Bác đối diện đang ăn mì thịt bò, "Ngày nào cũng phải ra ngoài ăn."

Đối với câu hỏi này, Vương Nhất Bác trả lời như sau, "Mấy bác gái ở căn tin đó đặc biệt thích tôi, ngày nào cũng đề cử đủ thể loại món ăn mới cho tôi, nào là thịt kho dưa hấu nào là thịt xào thơm, tôi cần phải có trách nhiệm với mạng sống của chính mình."

Tiêu Chiến: . . .

Này cũng thật vất vả cho cậu.

"Vậy cậu. . ." Tiêu Chiến muốn nói lại thôi.

Vậy cậu tự ra ngoài ăn đi tại sao còn phải kéo tôi theo?

Dường như nhìn ra lời muốn nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nuốt xuống miếng canh cuối cùng cất lời: "Giao tình hai mình như thế, tôi phải cứu anh cùng nhau thoát khỏi biển khổ."

Tiêu Chiến ngậm miệng.

Hai người bọn họ thì có cái giao tình gì? Giao tình cùng nhau đào hôn hả! Loại lịch sử đen tối này, không cho nó tranh thủ thời gian theo gió mà bay đi giữ lại để đón năm mới à?

Ở trường học các nữ sinh luôn rất thích làm một chuyện, chính là đem những thầy giáo có giá trị nhan sắc thượng thừa ghép cp, thời điểm lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến Mỹ viện (học viện mỹ thuật) chờ Tiêu Chiến tan lớp đã được lĩnh hội một cách sâu sắc văn hoá này.

Lúc ấy cách thời gian tan học còn vài phút nữa, hắn liền dựa vào cửa sau nghịch điện thoại, tiểu Vương lão sư nhạy cảm nhận ra, bầu không khí cả lớp học có gì đó sai sai, không ngừng có người dùng ánh mắt vô cùng mập mờ hướng về phía sau lớp.

Vương Nhất Bác vốn cho rằng các cô bị sự đẹp trai của mình khuất phục, cho đến khi hắn nghe được tiếng chuông tan học vang lên kèm theo một tiếng thét chói tai phấn khích khó nhịn:

"Trời ạ! Cp của tui đã trở thành sự thật! Không phải kéo lang phối (*) nữa!"
(*) Nguyên văn “拉郎配”là một câu tục ngữ chỉ những tư tưởng cứng rắn đem một đôi thanh niên trai gái không có cảm tình kết hợp chung với nhau. (Theo baidu)

"Reengg."

Tiêu Chiến đang đi bên cạnh hắn bỗng trật chân lảo đảo một bước, Vương Nhất Bác liền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh, liếc thấy giây giày trên chân Tiêu Chiến tuột ra, vô cùng thuận tay mà ngồi xổm xuống cột lên cho người ta, sau lưng tiếng thét chói tai càng thêm khủng bố.

"Bác Quân Nhất Tiêu là thật a a a a a!"

Thậm chí lúc buộc xong Vương Nhất Bác còn mỉm cười vuốt lại tóc mái bị gió thổi xốc xếch trước trán cho Tiêu Chiến, thân mật vô cùng, thầy giáo Tiêu nghiến răng quay đầu lại mỉm cười cứng ngắc: "Con mẹ nó cậu cố ý hả?"

Thầy giáo tiểu Vương nghe vậy mắt chớp chớp mở to, vô tội biết bao, "Nào có, tôi đây không phải nhìn anh ôm bài thi không tiện liền ra tay giúp à, tôi còn chưa trách anh đi đường không cẩn thận đâu."

Đổ thừa, trần trụi đổ thừa, người trẻ tuổi bây giờ thật là quá không biết xấu hổ.

Từ đó về sau, chờ Tiêu Chiến tan lớp tựa như thành một lớp học bắt buộc mỗi ngày của Vương Nhất Bác, nhóm "fan CP" trung thành của hắn đã chuyển từ quá trình trông thấy hắn lòng xao động không thôi biến thành mặt không đổi sắc nhìn mãi thành quen.

"Oh? Đây không phải là thầy Vương bên khoa Nhạc sao? Ổng tới đây làm gì?" Một bạn học lần đầu tiên lên lớp hiếu kỳ hỏi.

"À, đến khoe ân ái, ôi, đàn ông."

"Hở?"

Mặc dù Vương Nhất Bác nhìn qua trông giống như không tim không phổi, nhưng thật ra hắn có thể cảm giác được, Tiêu Chiến một mực duy trì khoảng cách nhất định với hắn, cũng không phải kiểu một người đi đầu đường một người đi cuối đường, nói một cách trừu tượng thì, đây là khoảng cách trong tâm hồn.

Tiêu Chiến người này, với bất cứ ai đều đối xử rất tốt, với ai cũng có thể làm bạn, nhưng Vương Nhất Bác luôn cảm thấy dường như trong lòng anh cất giấu một bí mật nào đó, chẳng ai có thể khai quật.

Mặc dù sau này vẫn là bị Vương Nhất Bác đào lên.

Đó là vào một ngày mưa dầm, Vương Nhất Bác như thường lệ đi đến vị trí dành riêng cho hắn —— cửa sau, đột nhiên phát hiện hôm nay lớp tự học, chọc chọc hỏi mấy bạn học ngồi ở cửa sau mới biết, lên lớp được nửa tiết Tiêu Chiến ra ngoài tiếp điện thoại sau đó không trở về.

Vốn dĩ dự định về văn phòng ngồi chờ một lát, kết quả mới vừa đi tới đầu cầu thang thì nghe thấy Tiêu Chiến đang cùng ai đó tranh chấp, Vương Nhất Bác liền dừng bước lại lui về sau.

Kia là thanh âm của một người đàn ông.

"Ngày đó không đi đón em là có nguyên nhân, công ty đột nhiên có việc."

"Dù sao cũng đã chia tay, hiện tại nói những lời này thì có ích lợi gì?"

"Tại sao em mãi mãi cũng không thể thông cảm cho anh? Dù sao cuối cùng hôn lễ cũng không diễn ra mà không phải sao?"

"Hôn lễ không diễn ra, nhưng tôi đã có bạn trai mới, anh về đi."

"Em xác định muốn dùng cái loại cớ rách nát này đuổi anh?"

Nghe đến đoạn này, Vương Nhất Bác rốt cuộc hiểu, ngày đó đến tột cùng vì sao Tiêu Chiến phải đào hôn, không hiểu sao trong lòng hắn có chút phẫn nộ, dẫn đến ngay cả thanh âm của người đàn ông kia cũng trở nên chói tai.

Hắn cảm thấy mình cần phải ra ngoài đi dạo một vòng, trước khi ăn tiêu cơm một chút, một lát nữa mới có thể ăn đến càng ngon.

"Chiến Chiến ~ sao anh lại ở chỗ này?" Thầy giáo tiểu Vương chân dài bước bước tới, chỉ vài bước liền nhảy xuống cầu thang, mang theo làn sóng vui sướng gọi.
Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, da gà toàn thân đều đang gào thét muốn chui ra ngoài.

Có chút buồn nôn.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Đây là ai vậy?" Vương Nhất Bác trong giọng nói mang theo ghét bỏ, lúc chuyển qua Tiêu Chiến lại trở nên dính nhớt, "Lớp trưởng nói với em có người đến trường học cùng em cướp người, em không thể không đi nhìn xem."

Mỗi lớp học luôn có một lớp trưởng đáng thương tùy thời tùy chỗ bị lôi ra chắn đạn.

"Bây giờ em. . . Thích cái loại bóng mỡ này?" Người đàn ông có chút không dám tin.

Vương Nhất Bác: . . .

Mẹ nó cái dáng vẻ làm cả này.

"Là do em khó coi sao, anh lại muốn ở chỗ này nhìn người xa lạ." một giây sau Thầy giáo tiểu Vương mặt lạnh, lôi kéo người liền muốn đi.

Người xa lạ: . . .

"A, anh cũng thấy đó, lời tôi nói đều là thật." Tiêu Chiến nín cười kéo tay Vương Nhất Bác, đáng lẽ thầy giáo tiểu Vương còn muốn diễn thêm một lát, thế nhưng bên trong cánh tay bị siết đến có chút đau nhức, cắn chặt răng ngậm miệng, ngoan ngoãn bị kéo đi, lưu lại bóng "Người xa lạ" với khuôn mặt đờ đẫn mang tên bạn trai cũ.

Vương Nhất Bác bị kéo thẳng đến văn phòng, vì đang trong thời gian lên lớp, trong văn phòng không có một ai.

"Có điều gì muốn nói không?" Tiêu Chiến dỡ xuống sức lực toàn thân ngồi phịch trên ghế, bí mật sâu kín nhất bị người khác phát hiện, ngay cả điểm phòng bị cuối cùng cũng mất.

"Có." Vương Nhất Bác kéo ghế dựa ngồi xuống phía đối diện Tiêu Chiến, "Mắt thẩm mĩ trước kia của anh thật kém cỏi."

". . . Hả?" trong đầu Tiêu Chiến có chút xoay không kịp, loại thời điểm này hẳn là nên thảo luận một chút chủ đề đồng tính luyến ái nhạy cảm không phải sao?

"Hả cái gì mà hả? Thật sự thì tôi cảm thấy mình cũng khá đẹp trai, anh lời rồi nha." Vương Nhất Bác vươn tay búng một phát lên phía dưới tóc mái Tiêu Chiến, nhìn người kia bụm trán kêu đau cảm thấy buồn cười vô cùng.

"Không phải, tôi thích đàn ông đó." Tiêu Chiến cảm thấy, sự việc phát triển hình như có chút chệch đường.

"Thế thì sao, tôi không đủ đẹp trai?"

"Không phải. . ." Tiêu Chiến giãy dụa, nỗ lực đem cả toàn bộ câu chuyện hướng về lại quỹ đạo ban đầu.

"Nói thật, hình như sau khi biết anh thích đàn ông, tôi có chút vui." Vương Nhất Bác nghiêng đầu chăm chú tự hỏi, "Bây giờ tôi có tính là bạn trai giả của anh không?"

"Chắc là phải. . ." Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ, luôn cảm thấy Vương Nhất Bác đang đào cho anh một cái hố, chờ anh chui vào trong.

"Vậy tôi có cơ hội chuyển lên chính thức không?" Thầy giáo tiểu Vương cười híp mắt hỏi.

"Vì sao?" Thầy giáo Tiêu rốt cuộc cũng tỉnh táo để ý đến trọng điểm.

"Chúng ta cùng một chỗ đào. . ."

"Câm miệng! Nói nữa chia tay!"

—— ——FIN —— ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net