CHƯƠNG 1: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu chuyện xảy ra vào những ngày mùa đông.

---------------------
Tháng 11...

Thành phố Bắc Quán đang vào đông, tiết trời đầy hơi lạnh và ẩm ướt. Người dân đông đúc qua lại trên đường vừa lúc tan tầm buổi chiều. Trong ngõ nhỏ ở phía Nam thành phố, các hàng quán, nhà ở bắt đầu được thắp sáng. Ánh đèn vàng tô màu ấm áp chiếu rọi cả ngõ phố.

Cánh cửa một quán rượu được đẩy ra. Bóng người bước vào khiến ánh đèn phía trên cửa lớn vụt sáng, tiếng chuông gió reo lên.

Leng keng.... leng keng...

Cô gái trẻ đến hàng ghế trước quầy, ngồi xuống và gọi một ly Whiskey. Anh chàng phục vụ trẻ tuổi đứng phía sau quầy lịch sự mỉm cười gật đầu, đôi tay nhanh nhẹn làm việc. Cô gái đưa mắt nhìn xung quanh như đang cố tìm kiếm thứ gì đó.

"Này, tiểu ca! Ông chủ của anh đâu?"

Cô không đợi được liền ngại ngùng hỏi.

Vị tiểu ca được hỏi cũng không bất ngờ, rất nhanh đã trả lời:

"Hôm nay anh ấy có việc bận, nên sẽ đến trễ một chút." - "Mời quý khách!"

Ly Whiskey Sour được cẩn thận đẩy đến, cô gái thở dài tiếc nuối, không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt.

Sâm Tử không thấy khó chịu với thái độ của khách hàng, vì anh biết các cô gái đến đây hay có cùng câu hỏi như thế nếu như họ không thấy ông chủ của anh ở quán. Có lẽ họ đến cũng vì một phần là muốn gặp anh ấy. Tuy gọi là ông chủ, nhưng vị ấy lại chỉ là một chàng trai trẻ ngoài hai mươi lăm tuổi. Ngũ quan anh tuấn với đôi mắt phượng sắc sảo, tĩnh lặng mà sâu thẳm như mặt hồ mùa đông giá lạnh, tịch mịch. Một sóng mũi cao, đôi môi mỏng và thân hình cao ráo, gầy gầy đúng gu của các cô gái. Mặc dù với nhan sắc cũng không phải là tầm thường của mình, nhưng Tiểu Sâm Tử phải công nhận rằng ông chủ của mình...ừm thì... cũng ưa nhìn!

Chỉ có điều, cái con người ấy lại quá mức lạnh lùng và quái dị!

Quán rượu này tên chỉ có một chữ The'Y được kinh doanh bởi chàng trai tên Vương Nhất Bảo. Sâm Tử bắt đầu làm ở đây đã được hai năm. Ấn tượng đầu tiên của anh đối với quán là một từ "tối".
Cái không gian quán được trang trí khá đơn giản, nhưng hơi u ám với màu đen sơn tường. Quầy bar ở giữa đặt một cái ghế duy nhất. Hai hàng bàn, ghế vuông trải dài từ quầy bar ra đến tận cửa. Trên tường treo vài bức hoạ nghệ thuật kì dị. Mỗi bức họa được gắn đèn vàng, xanh, đỏ xen kẽ đối xứng với từng cái bàn được đặt ở phía dưới. Mỗi cái bàn ở chân cũng được gắn đèn tương ứng với bức tranh. Không có một ánh sáng dư thừa nào cả. Chỉ có quầy bar là nơi có ánh đèn sáng, thấy rõ dáng người nhất.

Tuy là một quán bar chuyên về rượu, nhưng lại không bao giờ có tiếng nhạc ồn ào hay ánh đèn rực chói để khách vui vẻ ăn chơi. Chỉ duy có tiếng piano du dương rất nhẹ, chống chỉ định cho những người đang buồn vì có thể sẽ làm tâm tình tệ hơn.  Nhưng cậu càng không hiểu lí do vì sao mà khách đến quán đa phần đều là người mang tâm trạng buồn rầu, chán đời.

Các vị khách quen hay đến quán và tìm ông chủ của anh để trò chuyện. Mặc dù đó không phải là cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Nói đúng ra là chỉ có một người nói, một người nghe, rồi họ yêu cầu những ly rượu mạnh nhất để có thể quên đi nỗi buồn. Chắc có lẽ những người đó chỉ đơn giản là muốn giải toả bản thân mình. Và chiếc ghế duy nhất ở quầy bar luôn dành cho người mang tâm sự nặng nề nhất!

Khi con người phải chịu đựng mệt mỏi quá sức thì họ cần một người lắng nghe họ nói, không nhất thiết phải là người quen hay người lạ. Họ cũng tìm đến men rượu để có thể say mà quên. Họ chuốt say lí trí, chuốt say cả con tim. Giống như một liều thuốc khi bị bệnh, thuốc đắng giã tật, rượu càng cay càng dễ say.

Hôm nay Vương Nhất Bảo đến quán hơi trễ. Khi mở cửa bước vào, ánh mắt cậu dừng ở chiếc ghế độc nhất nơi quầy bar. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thật may hôm nay không có ai tìm cậu nói chuyện.

Mỗi lần nghĩ đến việc này cậu lại cố nhẫn nhịn. Đây là hình phạt của cậu nhưng lại là vì lỗi của người khác.

________________

Hơn hai mươi năm trước, khi gặp Mạnh Bà dưới Hoàng Tuyền cậu là người duy nhất đã không uống canh Mạnh Bà cho nên mọi kí ức của kiếp trước cậu đều nhớ rất rõ ở kiếp này.

Ngày đó Mạnh Bà vì mãi dùng Thấu Thiên Chi Kính nhìn trộm Nguyệt Lão mà không màng đến việc phân phát Vong Tình Thủy, lại để cho bọn quỷ sai tay chân lóng ngóng làm việc này. Trong lúc xô đẩy chen chúc nhau, Vương Nhất Bảo đã bị một ai đó phía sau đẩy mạnh làm chén canh đổ ụp đi. Bọn quỷ sai mắt nhỏ mắt to không nhìn thấy cứ tưởng cậu đã uống hết nên đã để cậu đi qua cầu Nại Hà, một đường thẳng đến cõi lục đạo luân hồi, thành công đầu thai chuyển kiếp.

Đó là sai sót của vị ấy nhưng cuối cùng cậu là người chịu trừng phạt vì sau này trong mộng cảnh Mạnh Bà đến bắt ép cậu uống lại chén canh nhưng chính cậu lựa chọn không muốn từ bỏ những kí ức kia. Vậy nên khi trưởng thành ở thực tại cậu phải mở quán rượu này và lắng nghe những câu chuyện đau khổ của người khác mà không được từ chối hay trốn chạy. Dần dần như một nét riêng của The'Y, khách đến đây nếu ngồi vào chiếc ghế ấy thì cậu sẽ phải trò chuyện với họ để họ có thể kể những điều khó khăn họ đang chịu đựng trong cuộc sống.

Đây là bí mật tâm linh mà cậu mãi không thể nói ra!

__________________

Tiêu Sâm nhìn thấy Vương Nhất Bảo đến liền thở phào nhẹ nhõm. Quán đông khách nhưng chỉ có mình cậu nên thật sự rất vất vả. Cậu đã nhiều lần gợi ý anh ấy nên tuyển thêm người, nhưng anh ấy bảo không thích, thế là cậu cũng không dám nhắc nữa. Lâu lâu vẫn hay cằn nhằn tí rồi thôi, dù gì thì công việc nhiều nên ông chủ của cậu trả lương cũng cao lắm đấy!

"Nhất Ca, vừa rồi có một cô gái xinh đẹp tìm anh đấy!" Tiểu Sâm Tử nhanh mồm báo cáo tình hình.

Vương Nhất Bảo bước đến, bận rộn xắn tay áo sơmi lên cao, thờ ơ trả lời:
"Đi rồi?"

"Vâng, cô ấy vừa rời khỏi không lâu." Tiểu Sâm Tử đã quen với cách nói chuyện chỉ một, hai từ của người này. Người gì chỉ được vẻ ngoài, còn khi mở miệng thì chẳng bao giờ thân thiết được.

Vương Nhất Bảo thầm cảm thấy may mắn, vừa khéo hôm nay đến trễ đã bỏ qua một người, không cần phải đau đầu đối phó.

Đêm càng khuya, khách cũng vắng đi nhiều. Tiểu Sâm Tử đi đi lại lại dọn dẹp, miệng không ngừng ngâm nga vài câu hát yêu đời.

"Nhất Ca! Hôm nay người đó không đến nhỉ?"

"Im miệng!"

Tiêu Sâm lém lỉnh muốn vuốt lông sư tử đây mà!

Vương Nhất Bảo không thèm để ý, xoay xoay chiếc ly thuỷ tinh sáng loáng trên tay, cẩn thận lau đi vết nước còn sót lại chút ít.

Tiếng chuông gió bằng đồng ngoài cửa lớn lại kêu "keng keng", có khách bước vào. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, áo khoác dáng dài màu nâu sẫm còn mang chút hơi lạnh được anh cởi ra vắt trên cánh tay vừa hay để lộ chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ bên trong. Đôi chân thẳng tắp với chiếc quần âu vừa vặn ôm sát càng thể hiện rõ khí chất trên người anh. Các ngón tay thon dài đẩy nhẹ gọng kính trên sóng mũi cao cao. Anh đi thẳng vào chiếc ghế ở quầy bar và ngồi xuống.

Vương Nhất Bảo thở dài kín đáo, không vội mà đặt chiếc ly thuỷ tinh vào hàng ngay ngắn, nâng mắt nhìn vị khách.

Cậu nhìn trực diện.

Cậu không nói lời nào tiếp theo.

(.....)

(Ảnh minh họa xinh xẻo... cre:inpic)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net