CHƯƠNG 3: Là duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Vương Nhất Bảo không ngủ được.

Nỗi đau đớn nhất của cuộc đời không phải là bản thân chịu đau đớn, mà là chứng kiến người ta yêu hơn sinh mệnh phải chịu nỗi đau đó bản thân lại không có cách nào thay đổi được, mà người ấy lại gánh chịu vì ta.

Kiếp trước là anh rời đi trước cậu.

Anh trút hơi thở cuối cùng trên cánh tay đầy máu của cậu!

Vương Nhất Bảo làm rơi chiếc cọ, màu sơn đỏ bấn tung tóe trên sàn nhà. Bức tranh hoạ gương mặt một người miệng đầy máu đỏ với nền đen u tối trông thật đáng sợ. Đây là hình ảnh dằn vặt cậu mỗi đêm khiến giấc ngủ chẳng bao giờ yên trong đêm tối. Hơn hai mươi năm chưa khi nào cậu sống vui vẻ được. Từ lúc bắt đầu nhận thức cậu luôn tìm kiếm anh. Cậu không thể tưởng tưởng được nếu như kiếp này mãi không tìm thấy anh thì cậu phải làm sao?

Cậu rất sợ. Là sợ thế giới này quá rộng lớn, câu sợ mình không tìm được anh mất.

Thời gian dài đằng đẵng qua đi, cậu lại có thể kiên nhẫn chịu đựng, chỉ vì đợi một ngày gặp lại anh.

Thật may, bây giờ cậu đã tìm được anh. Chuộc lỗi, bù đắp, tất thảy có thể, cậu sẽ làm vì anh!

______________________

Thức cả một đêm dài, Vương Nhất Bảo cảm thấy đầu có chút đau. Nhìn qua khung cửa sổ, mặt trời cũng vừa lên, ánh nắng ấm áp lọt qua rèm cửa làm cậu chói mắt.

Vương Nhất Bảo đứng dậy khỏi ghế, lấy một tấm màn trắng che đi bức tranh. Cậu thay một bộ đồ thể thao thoải mái, đi ra ngoài.

Khu công viên ở phía Nam thành phố không nhiều người qua lại như khu vực ở trung tâm. Có lẽ vì thế không khí ở đây cũng trong lành hơn hẳn. Những hàng cây ngân hạnh thẳng tắp, cao ngất, nổi bật trên nền cỏ xanh lấm tấm vụn tuyết. Đêm qua đã có trận tuyết rơi đầu mùa làm cho tiết trời buổi sớm có chút se lạnh. Vài tia nắng nhạt xuyên qua kẽ lá như ôm lấy những con người siêng năng đang rèn luyện sức khoẻ. 

Vương Nhất Bảo không nhanh không chậm chạy từng bước nhỏ. Cậu dừng lại bên một băng ghế ven đường, cúi đầu cột lại dây giày đã rơi ra. Bỗng có tiếng gọi từ phía xa khiến cậu ngẩng đầu.

Tiêu Tán đang chạy bộ thì thấy một người quen ở phía trước. Khi thấy cậu ấy xoay người ngồi xuống ghế anh mới có thể nhìn rõ mặt.

“Vương Nhất Bảo!”

Anh đi đến và ngồi một đầu ghế còn lại: “Cậu cũng chạy ở đây à?”

"Hôm nào... cũng vậy!”

Vương Nhất Bảo ngơ ngác nhìn anh không rời mắt. Ánh nắng chiếu lấy một bên sườn mặt của anh khiến những giọt mồ hôi trở nên long lanh hơn hẳn. Anh vừa nói vừa cười rất rạng rỡ hoàn toàn khác hẳn với cái người quần âu, sơmi nghiêm túc tối qua.

Cả người anh tắm trong nắng sớm làm toát lên hơi thở tươi mát khiến người khác yêu thích.

Anh quay đầu nhìn thẳng khiến cậu giật mình ngượng ngùng né tránh:

“Đêm qua cảm ơn cậu!”

“À... hả?” Vương Nhất Bảo chưa hiểu, quay lại tiếp tục nhìn anh.

“Cảm ơn cậu đã để Tiêu Sâm đưa tôi về.” Tiêu Tán giải thích.

“À... không cần. Nhưng....” Cậu dời ánh mắt xuống tay anh, trong đầu đột nhiên loé lên tia xấu xa.

“Nếu anh muốn cảm ơn thì anh có thể đưa tôi chai nước đó được không?”

Tiêu Tán chần chừ: “Nhưng tôi đã uống rồi.”

“Không sao!” Cậu vui vẻ chìa tay ra trước mặt anh.

Người ta đã không ngại thì anh không có lí do gì mà không đưa. Tiêu Tán bất đắc dĩ đưa chai nước lọc mà mình đã uống một nửa cho Vương Nhất Bảo.

Vương Nhất Bảo không khách sáo, ngửa cổ uống hết phần còn lại. Yết hầu chuyển động theo từng ngụm nước, mồ hôi bám trên mặt cũng không chịu yên vị mà tinh nghịch trượt dài theo cằm rồi lăn tròn xuống cổ.

Tiêu Tán bị mê hoặc, nhịn không được lén nuốt khan một ngụm.

Là anh đang khát nước!

Uống xong Vương Nhất Bảo trả lại vỏ chai cho anh, mặt dày nói: “Nếu anh ngại, lần sau mua cho tôi chai mới là được!”

“Hả?... Được thôi!” Tiêu Tán không ngờ ông chủ Vương lại có tính trẻ con thế này. Anh không nhịn được, lại cười.

“À, đêm qua khi tôi say... có... có nói gì không?”

Tiêu Tán mơ hồ nhớ lại. Sáng nay sau khi tỉnh dậy, đầu không có cảm giác đau như những lần say rượu trước, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Anh thầm nghĩ không lẽ là do rượu ở chỗ đấy chất lượng đến mức không có tác dụng phụ? Liệu rằng lúc say xỉn anh có làm việc gì đáng xấu hổ không? Chắc là không đâu, năng lực kiểm soát hành vi của anh cũng không tệ mà!  Nhưng theo như kiến thức y học của anh nồng độ cồn được nạp vào người quá mức sẽ làm rối loạn hệ thần kinh trung ương. Các chức năng của não như sự phán đoán, tính tự chủ, ý thức về đạo đức hoàn toàn bị ức chế. Khi say, người ta sẽ nói nhiều hơn, không thận trọng trong cử chỉ và lời nói, không biết đúng sai và xấu hổ. Họ sẽ hành động không giống như người bình thường có lòng tự trọng không cho phép mình làm. Liệu lúc say, anh có nói điều gì đó không hay?

Vương Nhất Bảo thấy vẻ mặt đang lo lắng đợi câu trả lời của anh, cậu nói nghiêm túc xấu xa:

“Có...”

“Hả?...” Sắc mặt anh dần đỏ lên

“Nói rất nhiều...”

“....”

“Tình yêu, gia đình, sự nghiệp...Anh đều nói.”

“...” Mặt anh không còn đỏ nữa, chuyển sang đen lại.

Nhìn anh trợn to hai mắt hoảng loạn, Vương Nhất Bảo cố diễn thêm một chút. Cậu gật đầu như để tăng thêm sự chân thật trong lời nói của mình.

"...."

Tiêu Tán thu mắt lại, cảm giác như muốn nổ tung, à không, là xấu hổ muốn chạy trốn. Nếu bây giờ anh đứng dậy ngoảnh mặt như không quen chạy đi liệu có còn kịp nữa không? Đường đường là nam tử hán, thanh niên xã hội chủ nghĩa tại sao lại để rượu vào loạn tính nói càng nói bừa như thế chứ? Chết tiệt!!!!

Vương Nhất Bảo bật cười sảng khoái, không trêu anh nữa.

“Hahaha....Tôi đùa thôi, anh không có nói gì cả.”

Tiêu Tán tức giận đỏ mặt “Cậu...cậu...cậu...” cả buổi nhưng không thể nói gì cả.

Vương Nhất Bảo vỗ vai anh, nhịn cười, nghiêm túc: “Không sao cả! Áp lực cuộc sống ai cũng có.”

“Hả...”

“Người có thể nói ra được là tốt nhất!”

Tiêu Tán hiểu, cậu ấy đang an ủi anh. Trái tim mềm ra, anh không nhìn cậu ấy, giọng đủ nghe:

“Cảm ơn cậu!"

Cảm ơn cậu đã lắng nghe. Cảm ơn cậu đã hiểu cho anh!

Cả hai im lặng không nói với nhau câu nào. Nắng bắt đầu lên cao, vài người đã bắt đầu ra về. Công viên vắng lặng hơn hẳn.

“Chúng ta về thôi.” Qua một lúc lâu, anh gợi ý.

“Được.” Cậu vui vẻ đứng dậy, đợi anh cùng đi.

Bỗng cậu hỏi anh: “Đêm qua anh hỏi về nơi chúng ta đã gặp nhau, anh nhớ không?”

“À đúng rồi!” Anh tò mò nhớ lại.

Vương Nhất Bảo chỉ tay về hướng phía trước: “Nơi đó.”

Tiêu Tán nhìn theo, vẫn là cùng trên con đường họ đang đi. Tai anh lắng nghe lời cậu ấy nói tiếp.

“Mấy ngày trước, anh đụng trúng một người...”

“À..à..là cậu?”

Vương Nhất Bảo gật đầu, mỉm cười xác nhận.

Được cậu gợi nhớ, anh chợt nhận ra. Đúng rồi, là mấy hôm trước anh đang chạy bộ ở đây thì bệnh viện gọi có việc gấp. Nghe xong điện thoại anh đã vội vã chạy đi, lúc đó đúng là có va phải một người, không ngờ lại là cậu ấy.

“Chúng ta thật sự rất có duyên!” Anh thật lòng cảm thán. Trong lòng anh tự dưng lại có cảm giác thân thiết kì lạ. Anh không còn cảm thấy xa cách hay ngại ngùng đối với cậu ấy. Anh đột nhiên muốn làm bạn với người này.

Vương Nhất Bảo không nhận ra sự thay đổi của Tiêu Tán. Cậu cảm thấy từng chút từng chút một đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hạnh phúc và vui mừng, còn có chút ngọt ngào chầm chậm lan từ chân đến đỉnh đầu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Cậu hỏi anh sau những ngày tiếp theo lại không thấy anh ở công viên. Anh bảo vì lịch trực của bác sĩ xen kẽ ngày đêm, có đôi khi còn những ca phẫu thuật nên anh không thường xuyên chạy bộ vào buổi sáng. Có những ngày mệt quá phải ngủ lại bệnh viện không về nhà, tan ca trễ thì lại bỏ cả ăn uống chỉ lăn ra rồi ngủ.

Một người nói một người lắng nghe. Họ cùng nhau rời khỏi công viên.

Những khóm hoa tử la lan bên đường cũng bắt đầu nở rộ, xoè cánh mỏng rủ tuyết đón ánh ban mai. Chú chim sơn ca cất tiếng hót lảnh lót, bay vút lên bầu trời xanh thẳm.

Đúng là một ngày đẹp trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net