CHƯƠNG 5: Về nhà cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm cuối tuần, Vương Nhất Bảo đã lái moto ra khỏi thành phố. Hướng xe đi về phía ngoại ô của Bắc Quán.

Dần xa thành phố, cảnh vật hiện ra có chút thay đổi. Hai bên đường không còn những hàng quán, toà nhà cao tầng hiện đại. Thay vào đó là những khu nhà cổ nhạt màu, phủ rêu, có thể sánh cùng với những năm tháng lịch sử. Những cây cổ thụ to lớn nhiều loại, cành cao đầy tuyết đem lại cảm giác một vùng quê yên bình và thanh tĩnh. Đây có lẽ là một trấn cổ xưa lâu đời.

Vương Nhất Bảo dừng xe trước một ngôi nhà tứ hợp viện mang đậm nét truyền thống. Cửa chính màu sơn son đã hoá nâu có nhiều hoa văn chạm khắc tinh xảo. Trên bậc tam cấp có hai con vật trấn cửa bằng đá được đặt uy nghiêm ngạo nghễ. Khi đẩy cửa chính bước vào là khoảng sân rộng rãi phủ một ít tuyết trắng. Gian nhà chính với hàng cột tròn sẫm màu thẳng tấp đẹp mắt chống đỡ mái ngói xám được uốn cong thanh thoát. Cả ngôi nhà toát lên vẻ cổ kín như ngầm thể hiện gia chủ là một người có địa vị, có lối sống tôn ti trật tự, nề nếp và quy tắc.
Lối đi chính dẫn vào nhà sạch sẽ, chắc là có người đã quét dọn từ sáng. Cây hồng mai ở một góc sân kêu hãnh nở đỏ rực, bắt mắt, bên cạnh là những hàng trúc xanh mướt.
Vương Nhất Bảo quen thuộc lối vào. Cậu đi xuyên qua nhà chính thẳng ra sau hậu viện.

Một lão nhân gia tóc đã bạc màu đang bận tưới những cây lựu đỏ bên hiên nhà không để ý đến vị khách không mời này.

Nhất Bảo đến gần: “Ông!”

Vương lão dừng tay, ngẩng đầu, mỉm cười hiền từ: “Về rồi đấy à? Đã qua chào bố mẹ cháu chưa?”

“Vẫn chưa, cháu vào chào ông trước rồi sẽ sang đấy.”

“Đi đi!” Ông vẫy tay ra lệnh để cậu đi nhanh.

Vương Nhất Bảo vòng một đường qua gian phòng phía tây, chần chừ một lúc cậu mới đưa tay đẩy cửa bước vào.

Từ đường gia tộc họ Vương.

Lặng nhìn hai tấm bài vị đặt gần nhất, Vương Nhất Bảo cẩn trọng châm mấy nén hương. Bố Vương và mẹ Vương đã mất khi cậu lên 8 tuổi. Là ông nội đã nuôi cậu lớn. Đến khi trưởng thành, cậu không học đại học mà chọn con đường kinh doanh lập nghiệp rồi sống một mình ở thành phố Bắc Quán. Đúng vào thứ 7 mỗi tuần, cậu sẽ về lại nhà cổ đến chiều chủ nhật thì lại lái xe về thành phố.

Vương lão ban đầu có chút không vui nhưng vì quá yêu thương đứa cháu quý tử này nên cũng đành thuận theo, miễn sao nó vẫn về nhà thăm ông mỗi tuần là được.
Ở nhà cổ ông sống cùng vợ chồng người cô của Nhất Bảo. Có họ chăm lo cho Vương lão, cậu cũng yên tâm phần nào.

Bữa sáng đã được bày sẵn ở chính phòng, chỉ đợi mỗi cậu đến. Cô, dượng hai vui vẻ quan tâm hỏi thăm cậu vài câu. Cặp nhóc sinh đôi trai gái còn học cấp 1 thì ngoan ngoãn quay quanh cậu. Không khí gia đình ấm áp, thân thiết.

Đây là gia đình ở kiếp này của cậu, tuy không trọn vẹn nhưng lại không thiếu tình yêu thương. Những người này luôn đối xử với cậu rất tốt, nhất là Vương lão. Từ nhỏ ông lúc nào cũng mang cậu bên người, chỉ dạy từng điều một. Ông lo lắng cho tính tình trầm lặng của cậu mà luôn bỏ thời gian để chơi cùng. Có thể ông xem đó là bù đắp cho sự khiếm khuyết người thân.

Dưới tán cây bạch mai ở sau nhà, sau bữa ăn, Vương Nhất Bảo ngồi chơi cờ với Vương lão.

“Tay cháu làm sao thế?”

Tuy thằng bé đã cố tình mặc chiếc áo len dài nhưng một mẩu băng gạc trắng bị lộ ra dưới tay áo khiến ông không khỏi chú ý đến.

“Không sao, là bỏng lạnh thôi ạ.” Vương Nhất Bảo không quan trọng trả lời.

“Công việc của cháu thế nào rồi?”

“Vẫn vậy, cháu không vất vả đâu. Ông đừng lo.” Đặt một quân cờ trắng, giọng cậu trầm ổn đáp lời.

“Ta không lo công việc của cháu. Mau tìm một người dắt về cho ta đi.” Vương lão nói vào trọng điểm của câu chuyện.

“Vâng!”

“Hửm... Sao lần này lại ngoan ngoãn đồng ý thế?” Vương lão ngạc nhiên. Tay cầm quân cờ đen quên cả bước đi tiếp theo.

Vương Nhất Bảo mỉm cười lắc đầu, dời câu chuyện sang hướng khác.

“Cũng đã cuối năm rồi, cháu định tuần sau sẽ đón ông vào thành phố kiểm tra sức khoẻ định kỳ. Ông thấy ngày nào thì được?”

“Tuần sau à? Thế thì thứ ba đi, đầu tuần ta có hẹn đánh cờ với mấy lão già trong hội quán rồi.” Ông không lạ với cách nói chuyện của đứa cháu này nữa. Chuyện nó đã không muốn nói thì khó mà nghe được thêm một chữ từ miệng nó.

Vương Nhất Bảo ở lại nhà cổ suốt hai ngày cuối tuần. Công việc ở quán đều giao cho Tiêu Sâm xử lí như lẽ thường.

Tối hôm ấy đột nhiên màn hình điện thoại báo tin nhắn mới.
Là anh!

“Anh đã ghé quán nhưng không thấy cậu?”

Đọc tin nhắn mà lòng cậu vui như nhảy múa. Thật không ngờ anh lại chủ động liên lạc với cậu thế này.

Không đợi được, cậu liền gọi cho anh. Tiếng chuông chờ điện thoại không quá lâu, bên kia cậu đã nghe được giọng anh:

“Ông chủ Vương!”

“Tán Ca, có việc gì à? Em đang ở nhà cổ.”

“Không, anh chỉ đến uống vài ly.”

“Đừng uống rượu mạnh, bảo Tiêu Sâm pha mojito cho anh.”

“Không phải phiền như thế.“ Xoay ly rượu trong tay, Tiêu Tán ngước nhìn Tiêu Sâm đang bận tối tăm mặt mũi.

“Vậy...lần sau em sẽ làm cho anh.” Vương Nhất Bảo hứa hẹn.

“Được!” Anh cười ngọt ngào, hài lòng cúp máy.

Tiêu Tán đặt ly rỗng xuống bàn, anh cố lắc đầu vài lần cho thanh tỉnh. Chỉ nói vài câu bông đùa với em ấy lại có thể khiến tâm trạng anh khá lên đôi chút. Thật khó hiểu!

_____________

Hôm nay anh đã về nhà cùng Tiêu Sâm, chỉ nghĩ đơn giản là ăn bữa cơm gia đình chuyện trò tâm sự để có cảm giác đoàn viên ấm áp hơn. Nhưng mà nói đi nói lại một hồi vẫn là quanh quẩn việc kết hôn, lập nghiệp, tương lai của anh.

Tiêu Tán dù sao cũng đã hai mươi tám tuổi mà vẫn không chút mảy may đến hôn sự của mình, huống chi Tiêu Sâm cũng đã dẫn bạn gái về nhà nên cha của anh càng hối thúc gấp gáp hơn. Tiêu Tán viện cớ lấy lí do hết lần này đến lần khác để từ chối các cuộc xem mắt, chỉ chú tâm vào công việc khiến bố Tiêu đau đầu lo nghĩ, chỉ sợ thằng nhóc nhà mình tham công tiếc việc mà sống cả đời với bốn bức tường.

Tiêu Tán đúng thật là không để tâm quá mức việc kết hôn của bản thân. Nhìn thấy những người bạn xung quanh anh ai nấy đều đã có gia đình cũng không khiến anh sốt ruột tính chuyện của bản thân mình. Nhận định của anh về những cuộc sắp xếp gặp mặt đều là việc nhàm chán, chỉ làm mất thời gian của đôi bên.

Kết hôn chỉ là thủ tục cần có của những người trưởng thành, việc áp đặt hôn nhân là điều anh không ủng hộ. Tương lai anh chỉ muốn sống bên cạnh người mà mình yêu thương. Nhưng để có được chân tình thì cần phải bỏ chút thời gian mà chờ đợi!
Cuối cùng vẫn là lo cho sức khoẻ tuổi tác đã cao của bố Tiêu nên Tiêu Tán vẫn phải nhượng bộ, trong tuần sau sẽ đi xem mắt.  Nghĩ đến, anh lại đau đầu!

_____________

Trong phòng ngủ, Vương Nhất Bảo ngắt điện thoại. Cậu suy nghĩ điều gì đó một lúc rồi lại nhanh chóng gọi cuộc điện thoại khác.

Tiêu Sâm nhìn người say mèm đang gục trên quầy bar mà đau cả đầu. Không biết vì lí do gì, dạo này anh trai cậu hay chạy đến đây uống rượu. Tiêu Sâm cũng không ngờ rằng anh cậu và cái tên Vương Nhất Bảo vừa mới quen biết đã trở nên thân thiết hơn cả người thân trong nhà là cậu. Có lần cậu bắt gặp hai người họ đi cùng nhau tập thể dục ở công viên. Cậu luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không hợp lí cho lắm thì phải!

Cố đợi hết lượt khách cuối cùng ra khỏi quán, Tiêu Sâm nhanh chân đóng cửa sớm hơn thường ngày. Nhiệm vụ hôm nay của cậu xong rồi, chỉ còn việc đưa vị kia về nữa là cuối tháng có thể lãnh thêm một ít thu nhập ngoài giờ. Kể ra cậu có một anh trai làm bạn với ông chủ của mình cũng tốt quá nhỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net