Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Đại An, Đại Yến...hai quốc gia đối lập nhiều năm. Chuyện này không ai trong thiên hạ là không biết. Tuy nhiên, đến đời hoàng đế Vương Dịch Phong thống trị. Hai quốc gia này hòa hoãn đến lạ.

     Nguyên nhân do đâu thì chắc chỉ có người trong cuộc biết được. Những nước láng giềng đa phần đều là ngồi nhấp trà xem vở kịch "Đấu đá nhiều năm hai triều Đại An – Đại Yến" nhưng hai quốc gia này giờ lại yên bình làm các nước này chỉ đành ngậm ngùi "thu dọn bàn trà".

     Hoàng cung Đại Yến quốc. Ở đây đang diễn ra một cuộc họp nội bộ giữa những huyết thống hoàng gia. Cuộc họp kiểu này thì thật sự đã diễn ra rất nhiều lần rồi. Lần nào cũng đều là mấy chuyện chẳng lành như : các nước nhỏ dưới trướng cấu kết làm phản, dân chúng gặp nạn,...vân vân những vấn đề khác nhau.

     Nhưng lần này, vậy mà lại không phải việc chẳng lành mà là siêu chẳng lành luôn chứ. Đó là An đế Vương Dịch Phong muốn họ phải gả tứ Vương gia nhà mình cho hắn.Cái này mà cũng được hả trời. Là gả Vương gia cho hắn đó.

     Mà Vương gia thì đương nhiên là nam rồi. Cư nhiên An đế cũng là nam. Vô lý thật sự luôn. Ngay cả người sống lâu như quốc sư cũng không hiểu được lúc sử giả Đại An đem thanh chỉ đến.

      Thật là nực cười.

     Nhưng trong hoàng cung Đại An. Khung cảnh lại khác xa với sự hoang mang tột độ ở hoàng cung Đại Yến.

     Vương Nhất Bác ngồi vất vưởng trên ngai vàng nhìn xuống dưới đám hạ thần. "Các khanh nói trẫm vô phép tắc à?" Kèm theo đó là ánh nhìn sắc lạnh nhưng lại mang chút tâm tình hóng chuyện.

     "Chúng thần không dám. Chỉ là vì sao người lại chọn tứ Vương gia Tiêu Nhất Chiến mà không chọn một vị công chúa hay quận chúa nào?" Tạ tướng quân Tạ Hiên là bạn thuở nhỏ của Vương Nhất Bác đồng thời là tay sai đắc lực từng vào sinh ra tử với hắn nên đương nhiên ở đây hắn có quyền lên tiếng nhất ra mặt bảo vệ đám đại thần trước.

     Một diễn biến khác tại hoàng cung Đại Yến. Tứ Vương gia Tiêu Nhất Chiến – Tiêu Chiến đang yên đang lành thì hắt hơi một cái : "Hình như sức khỏe lại tàn đi thêm rồi." Y đưa tay quệt hai cái lên chóp mũi cao thẳng ôm nghi vấn.

     "Tạ Hiên a Tạ Hiên ngươi hiểu trẫm nhất mà. Tại sao đến giờ vẫn chưa biết ý trẫm nhỉ?" Vương Nhất Bác hắn đúng là đau đầu thật mà. Đến cả bằng hữu thân nhất cũng không hiểu được mình.

     Vậy là cả buổi trời thượng triều các quan lại và hoàng đế cứ nhìn qua nhìn lại nhau mãi rồi bãi triều. Cái tình huống kiểu gì vậy trời? Các quan lại sau khi bãi triều thì đồng loạt kiểu : Đây là đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Không phải tôi là mệnh quan triều đình lên bàn việc à? Thế quái nào cứ nhìn qua nhìn lại rồi bãi triều?

     Nguyên một bụng thắc mắc không ai giải thích. Còn vị An đế nào đó thì giờ đang vừa thưởng trà vừa ăn kẹo.Nói đi cũng phải nói lại là cái vẻ ngoài của An đế lạnh lùng, ngạo mạn vậy thôi chứ cực kỳ trẻ con.

     Tạ Hiên ngồi bên cạnh liền nhắc : "Vương Dịch Phong ngươi bớt trẻ con đi. Ăn ít kẹo thôi không lại đau răng giờ. Với lại bỏ cái tính vừa uống trà vừa ăn kẹo đi. Trà ngươi uống toàn là trà hoa ngọt ngọt không đấy."

     Vương Nhất Bác đáp : "Kệ ta nha. Ta ăn kẹo đường uống trà hoa nhưng vẫn thường xuyên tẩy răng đàng hoàng đó."

     Tạ Hiên cũng phải chịu thua với cái tính trẻ con này. Cơ mà ngoại trừ mẫu hậu đã mất của hắn thì chỉ có Tạ Hiên mới thấy mặt trẻ con của Vương Nhất Bác. Cái bộ mặt này nếu để lộ ra cũng là quá mất mặt đi. Trên chiến trường là sát thần còn trước bánh kẹo liền biến thành tiểu hài tử.

     "Mà tại sao ngươi lại chọn tứ vương gia Tiêu Nhất Chiến làm phi vậy?" Nói gì thì nói chứ Tạ Hiên vẫn đang rất thắc mắc vì sao Vương Nhất Bác lại không chọn một công chúa hay quận chúa làm phi a.

     Hắn liếc Tạ Hiên một cái : "Ngươi nhớ lần ta xuất cung quên đem vũ khí không? Lần đó y ra tay tương trợ rồi nói mình tên Tiêu Chiến. Ta có nhờ ngươi điều tra người này rồi mà."

     "Nhưng đa số tin tức đều là y có dung mạo xấu xí nên không được Yến đế sủng. Rồi là y không có tài năng thực lực nên lúc nào cũng bị cấm túc trong cung. Ngươi nhìn trúng y chỗ nào vậy?"

     Vương Nhất Bác đang nhấp một ngụm trà thì triệt để phun ra : "Y mà xấu là trên đời không ai đẹp. Ta nói cho ngươi biết a. Nếu ta rước được y về rồi thì đừng có há hốc miệng."

     Tạ Hiên nhanh chóng giảng hòa : "Được rồi mà, vậy thì cứ chờ đến lúc rước được y về đi. Còn bây giờ ngươi lo xử lý văn kiện kìa."

     Hắn ăn thêm một viên kẹo nữa rồi phất tay đuổi người. Một mình ngồi trước thư án đọc tấu chương, văn kiện.

     Lại nói chút về vị An đế Vương Dịch Phong – Vương Nhất Bác này chút. Trước khi đăng cơ hắn là tam Vương gia, được chính hoàng hậu hạ sinh. Tiền An đế qua đời đột ngột băng hà, di chúc chưa kịp viết nên vương vị bị giành qua giành lại hết nửa năm.

     Sau đó quần thần triều đình đưa ra quyết định sẽ để cho người do hoàng hậu hạ sinh thi tài với nhau chọn ra người thật sự xứng với vương vị. Mà người do hoàng hậu sinh chỉ có Vương Nhất Bác và thái tử Vương Nhất Thiện.

     Ai cũng nghĩ vua chết thì thái tử lên ngôi đúng không? Nhưng triều Đại An lại không như vậy. Người nào có thực lực làm vua, kẻ yếu thì về làm tướng. Chỉ đơn giản như vậy.

     Vậy là thi tài được tổ chức đúng năm ngày về tất cả kiến thức cần có của bậc đế vương. Từ lễ nghi, văn học, chính trị, kiếm pháp, võ công, tiễn nghệ,...đều có cả.

     Sau năm ngày thi thố thì Vương Nhất Bác không biết làm sao lại có thể dễ dàng lên ngôi đế vương nữa. Hơn nữa vừa nhận ngai đã hoàn toàn xóa sổ tên quốc gia dưới trướng chống đối. Làm cho nhân dân kính phục không thôi.

    Tiếp đó thái tử Vương Nhất Thiện cấu kết với tám vị vương gia khác mưu đồ lật đổ Vương Nhất Bác nhưng lại bị hắn nắm thóp. Từ đó trong triều chỉ còn lại vị Thập nhất vương gia chưa tròn mười lăm thôi.

     Còn hắn thì mười tám lên đế một tay giết chết huynh đệ của mình. Phế bỏ toàn bộ tiền hậu cung. Nhưng thực chất là sắp xếp cho tất cả các phi tần một cuộc sống mới tại những nơi khác nhau. Hoàng hậu thì hắn để lại.

     Tính đến nay thì hắn cũng cai trị Đại An được bốn năm rồi. Trong bốn năm có thật nhiều chuyện. Tỉ như tiểu Vương gia còn lại bị bắt cóc, tỉ như hoàng hậu qua đời, rồi lại có thêm việc các nước khác xâm lấn. Nhưng việc Vương Nhất Bác hắn lấy làm thích thú nhất chắc là việc hắn cầu thân với Đại Yến.

     Cũng có thể là lần đầu gặp được tứ vương gia Đại Yến đi...

     Lần đó đơn giản hắn xuất cung giả dân thường ra ngoài chơi ai ngờ lại bị bọn sơn tặc vây khốn. Vương Nhất Bác thừa sức đánh hết mấy người này nhưng ai bảo đầu hắn hay quên làm gì. Ra ngoài còn quên đem theo vũ khí. Hết nói nổi.

     May mắn lúc đó tứ vương gia Đại Yến Tiêu Nhất Chiến – Tiêu Chiến cũng trốn ra khỏi hoàng cung đi. Y chơi mãi ở lãnh thổ Đại Yến cũng chán nên thử sang xem nước "địch thủ lâu năm" có gì hay.

     Tình cờ thay khu rừng Tiêu Chiến đi ngang cũng chính là khu rừng Vương Nhất Bác hay đến. Cũng đặc biệt bất ngờ thật vì tứ vương gia Đại Yến vừa không nổi danh vừa bị Yến đế ghẻ lạnh vậy mà võ công cũng rất cao cường. Đã vậy nhan sắc cũng rất đẹp. Kiều mị nhưng không thục nữ, anh tuấn nhưng không quá sắc bén.

     Vì cái nhan sắc này mà vị Yến đế nào đó ngắm không rời mắt suýt nữa thì quên mình đang đấu với sơn tặc luôn. Hại tự mình ăn một đao. Tuy không sâu nhưng vẫn nên cầm máu.

     Tiêu Chiến thấy vậy liền không khoan nhượng một kiếm cắt qua yết hầu bốn tên cuối rồi chém bay đầu tên vừa nãy làm Vương Nhất Bác bị thương. Vết kiếm vừa nhỏ lại tinh tế như kiểu người giết rất ghét bừa bộn vậy. Máu chảy ra cũng không dính lấy một giọt trên bộ lam y Tiêu Chiến mặc.

     Y hừ nhẹ rồi đi lại xem tình hình Vương Nhất Bác.Bộ hồng y hắn mặc giờ bị thấm một mảng đen trên vai. Hẳn là lưỡi đao tẩm độc đi. Tiêu Chiến cũng bình tĩnh xem xét, lấy dược từ trong tay áo đưa hắn rồi nói : "Thuốc giải. Độc không chết chỉ làm thân thể khó chịu. Dùng hay không. Tùy."

     Nói xong y liền xoay mặt sang hướng khác tìm một cái cây vững chắc rồi leo lên canh cao nằm vắt chân trên đó mà ngủ. Vương Nhất Bác thì nhanh chóng tự xử lý vết thương rồi đến chào hỏi.

     "Đa tạ đã tương trợ. Ta có thể hỏi cao danh quý tính của các hạ không?" Dù là bậc đế vương nhưng nếu tạm bỏ đi thân phận để ra ngoài thì cũng phải nên có lễ nghĩa chút.

     Tiêu Chiến nằm trên cây sau khi hắn nói xong cũng không thấy động tĩnh. Hắn gọi lại : "Vị đang nằm trên kia, có thể xuống nói chuyện không?"

     Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng từ người phía trên. Hắn cảm thấy có điều kỳ lạ liền nhảy lên cành cây gần với y nhất xem xét tình hình.

     Kết quả hắn nhận được chính là...Tiêu Chiến đã ngủ rồi.

     Nằm trên cây cũng có thể ngủ được thì chắc chắn nội công phải vừa cao, mà gan lại vừa lớn. Chắc y mệt rồi nên nằm đây ngủ thôi. Nhưng mà...sườn mặt của y đẹp quá. Y là thiên thần giáng trần à.

     Thiên thần thì thiên thần. Nhưng mà tư thế Vương Nhất Bác ngồi trên cây chỗ nào giống bậc đế vương chứ?

     Nửa người trên thì nghiêng qua ngắm mỹ nhân, nửa người dưới thì ngồi xổm. Chả giống một ông vua...à nhầm, không nên gọi là "ông", hắn mới hai mươi hai tuổi thôi. Chả giống một quân vương thường ngày ngồi trên ngai vàng chút nào.

     Để y nằm trên này có thể sẽ bị độc xà cắn, vậy nên vị vua tốt bụng nào đó đã đem y vào trúc xá sâu trong khu rừng này. Nhưng mới chỉ ôm y lên thì Vương Nhất Bác đã cảm thấy một luồng khí lạnh kề ngay cổ.

     Giọng nói sắc bén hờ hững vang lên : "Làm gì?"

     "Ta thấy ngươi lạ. Chắc chưa từng đến đây nên nghi ngươi chưa tìm được chỗ nghỉ chân. Định đưa ngươi vào trúc xá của ta thôi." Vương Nhất Bác nhanh chóng giải thích.

     Kỳ thực thì không phải hắn nghĩ là y chưa có nơi nghỉ chân đâu. Chỉ là hắn muốn đem y đi tra hỏi chút thông tin rồi bắt về cung làm bạn với mình ấy mà.

     "Dẫn đường. Ta có chân, không cần ngươi bế."Dù sao thì mới tới. Chưa kịp tìm quán trọ nào. Cứ ở lại đây chờ Ảnh Nhất tìm đến cũng được.

===============================

             End chương một....

    Chương sau cho Trần Tình lên sàn, mặc dù không phải đồng nhân A Lệnh / Ma Đạo nhưng tự nhiên có hứng cho Trần Tình lên đó.

    [ Haiz ~ bộ "Lời Ước Nguyện Giáng Sinh" chưa xong lại có hứng chém fic nữa rồi T~T ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC