Chương 9.3: Em rất ngoan hơn nữa em còn biết yêu là gì nữa đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chỉ đúng 80%

===============================================================


Mặc dù đi truy cứu lại lịch sử tình trường người ta không được nghĩa khí cho lắm, chưa kể còn là cái kiểu người có lịch sử tình trường rực rỡ sáng chói như Vương Nhất Bác nữa thì anh có muốn truy cũng truy không hết nổi. Nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút hiếu kỳ với một chuyện.

"Trước đây em..."

Cánh tay của Vương Nhất Bác chống trên đệm ghế sofa, khoảng cách giữa hai người khá xa, cậu mím môi, tựa như đang suy tư điều gì đó.

"Mùi vị này có hơi sai sai đúng không?"

Ánh mắt mơ màng của Tiêu Chiến dần tỉnh táo trở lại, anh căng thẳng nghĩ, lẽ nào mùi cuartin tức tố lại phát ra nữa rồi?

Giây tiếp theo, Vương Nhất Bác đã đập tan suy đoán của anh.

"Cái mùi dầu này nó cứ như mùi dầu cũ vậy á."

"Hả?" Tiêu Chiến chả hiểu ra sao hỏi.

"Cục cưng à, vì lo nghĩ cho sức khỏe cùa anh, em sẽ giúp anh xác nhận một chút xem có phải là mùi dầu cũ không nha." Vương Nhất Bác lại lần nữa phủ thân xuống, nhanh chóng ngậm lấy nửa cái bánh quẩy còn đang cầm trên tay của Tiêu Chiến sau đó liền cấp tốc trốn đi chỗ khác.

Nói em ấy trông giống cún tha mồi vậy mà em ấy lại làm thành thật luôn.

Bên trên người không còn sức nặng đè lên nữa, lúc này Tiêu Chiến mới phản ứng lại được mà vớ lấy cái gối tựa ném qua, "Vương Nhất Bác em có còn là người không hả!!!"

Vương Nhất Bác xử lý cái bánh quẩy vô cùng gọn lẹ, ôm bụng ngã lên ghế sofa cười "hề hề hề hề" mãi không ngừng.

Khoảng thời gian vui vẻ thường rất ngắn, cuộc gọi khẩn cấp của ba Tiêu Chiến gọi tới gọi lui đều gọi tới chỗ của Vương Nhất Bác luôn rồi, còn nhờ Vương Nhất Bác chuyển lời hộ, chuyện về bình sứ Thanh Hoa, việc cậu và Tiêu Chiến phát ngôn bừa bãi tại tiệc mừng thọ có thể không tính toán, đến cuộc họp nội bộ của tập đoàn cũng không thèm đến tham gia thì anh cũng theo chồng mà đổi họ thành họ Vương luôn đi.

Tiêu Chiến đang rửa mặt trong nhà vệ sinh nghe thấy lời này, từ bên trong ló đầu ra hướng Vương Nhất Bác nói, "Như nào? Em vẫn còn một cái họ lót nữa mà, Vương Bát (Rùa) Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác ném cái gối tựa đến dưới chân Tiêu Chiến, "Tổ sư nhà anhhh!!!"

Đợi đến khi Tiêu Chiến tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo xong xuôi đi ra thì Vương Nhất Bác cũng đã xếp lại xong mớ lego, đang bán khỏa thân đứng trong phòng khách chuẩn bị lấy cái áo khoác trên sofa mặc vào.

Tiêu Chiến dựa vào khung cửa tán thưởng một hồi, cuối cùng thì người nhiệt tình vận động đúng là có khác, tên nhóc này lúc mặc quần áo vào thì nhìn gầy tong như que củi chẳng có tí thịt nào, vậy mà, ôi cái cơ lưng này, quào, cái cơ bụng này, quao, vậy mà còn có cả tuyến nhân ngư.

Vương Nhất Bác mặc áo khoác xong, vừa xoay người liền thấy ánh mắt phát ra ánh sáng tinh ranh hệt như sói đói rình mồi, bị dọa tới độ da đầu đều run cả lên, hai tay chắn trước ngực nói, "Đừng ngắm nữa anh, người đã là của của anh cả rồi, thiếu gì vài cái cái nhìn như thế."

"............." Tiêu Chiến rất không tự nhiên dời tầm mắt đi, "Em đi đâu đó, buổi chiều em cũng có việc hả?"

"Đâu có đâu, hôm nay em có tiết học á." Vương Nhất Bác ném cho Tiêu Chiến anh mắt quyến rũ, "Dù sao thì em vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô vẫn chưa tốt nghiệp mà."

Tiêu Chiến cảm thấy một trận cảm lạnh buồn nôn: "............."

Cầm trong cầm thú, sắc trong sắc lang chính là đây.

-----------

Thích một người thì khi ở bên cạnh nhau sẽ rất vui vẻ.

Người xưa có nói một câu, ông trời thường không để mình được như ý, Vương Nhất Bác lại càng cảm thấy ông trời có mắt nhìn, cũng giống như hiện tại, cậu đang ngồi trong quán cafe của khoa nghệ thuật, bên ngoài tiếng mưa nhỏ rơi rả rích tí tách.

Thành phố S đã trải qua cả hẹ đến cuối thu, không bao lâu sau sẽ chào đón mùa đông lạnh lẽo.

Hơn phân nửa học sinh trong trường đều biết đến Vương Nhất Bác, cậu lại ngồi ngay vị trí kế bên cửa sổ vô cùng bắt mắt, kẻ đến người đi rồi sẽ hoặc ít hoặc nhiều nhìn đến cậu vài lần rồi sau đó lại tiếp tục bận chuyện của mình hoặc là vội vã rời đi.

Tuy rằng Vương Nhất Bác rất thích bỡn cợt, nhưng trừ những loại hình chủ động bám lấy, tự mình dâng thân tới cửa thì một trăm phần trăm sẽ bị từ chối. Kẻ hiểu rõ tình hình sẽ không tự mình rước lấy nhục nhã, người ta dù có chơi đùa thì cũng phải kén chọn, lựa người hợp nhãn với mình mới được. Có thể nói là đùa theo kiểu muốn gì được nấy, muốn đùa kiểu gì cũng sẽ đùa được.

Trong đám đông dường như có vô số ánh mắt thăm dò dòm ngó, Tô Thuấn cầm lấy bản vẽ mộc mạc che mưa, từ bên ngoài vội vã chạy vào trong.

Hôm nay câu ta mang theo bản vẽ nên mới cần dùng tới mắt kính, vừa tan học liền vội vã chạy qua đây, trên kính còn dính vài hạt mưa, nhìn vào có chút nhếch nhác.

Trên diễn đàn nặc danh của trường lập tức có rất nhiều bình luận được để lại:

Đỉnk kout, người mà Vương Nhất Bác đợi ở quán cafe lầu một khoa thiết kế là Tô Thuấn đó."

"Ủa cuối cùng là Vương Nhất Bác uống nhầm phải thuốc gì dzị? Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn tới tới lui lui với Tô Thuấn hả?"

"Tô Thuấn đúng là con sâu độc của đại học A mà, tui cứ suy nghĩ mãi, khuôn mặt đó nhìn cũng thanh tú mà, hoa khôi của khoa lịch sử còn không đẹp bằng cậu ta luôn đó, vậy mà đến gần Vương Nhất Bác người ta đến nhìn cái cũng không thèm nhìn, chẳng thèm để ý."

"Tô Thuấn trâu thiệt luôn á, sau này cầu tình duyên đừng bái nguyệt lão nữa, đến bái Tô Thuấn đi."

"Sao hôm nay lại nhớ ra mà tìm đến em vậy?" Sau khi Tô Thuấn nhìn rõ Vương Nhất Bác đang ngồi ở đâu liền tháo bỏ mắt kính xuống, dịu dàng mỉm cười bước đến, "Em cứ tưởng là anh còn cần phải nghỉ ngơi thêm nữa chứ."

Vương Nhất Bác cười cười, hỏi cậu ta muốn uống gì, Tô Thuấn trả lời "Espresso."

"Cái đó đắng lắm đấy."

Tô Thuấn nói: Tối qua thức cả đêm để làm cho xong bản vẽ gấp, hôm nay phải uống đắng một tí mới có thể tỉnh táo được."

Hai người một bên tùy tiện nói nhảm, một bên đợi cafe được mang lên, Vương Nhất Bác nhận lấy tách sứ nhỏ từ trên khay mà nhân viê mang tới, tự mình đưa cho Tô Thuấn rồi mới thu lại ý cười mà nói: "Tôi thật sư mong em có thể tỉnh táo một chút."

Có tật giật mình là chuyện vô cùng bình thường, phàm thì nhưng người chỉ cần làm ra chuyện thẹn với lòng thì trong khoảng thời đầu tiên sẽ đem những lời nói không rõ ràng ra treo trên miệng trước, hai từ cảm ơn của Tô Thuấn bị kẹt lại ở cổ họng, cười đến có chút gượng gạo nói, "Em không hiểu ý của anh lắm."

Vương Nhất Bác ngã người về phía sau, cả người đều lún vào chiếc gối tựa mềm mại của ghế sofa, mưa ở bên ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, bên ngoài là những sinh viên rảo bước đi thật nhanh, chẳng còn ai bận tâm đến việc cái người ngồi bên cạnh cửa sổ kia là anh chàng đẹp trai nổi tiêng nào đó nữa rồi.

Nếu Tiêu Chiến ở đây, chắc chắn anh sẽ nhìn ra được rằng hiện tại Vương Nhất Bác đã tức giận lên rồi.

----------------------------------------------------------------------

Hê lô bà coan... Hong béc còn ai đu bộ này khum nhưng thui cứ up lên vậy :')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net