Cuộc gọi đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sợ mấy chị quên nội dung hai chương trước nên em gom lại luôn. Hơn 4k chữ đọc cho nó phêêêê...

...

Sau khi xem xong bộ phim kinh dị mới nhất của năm, Tiêu Chiến gập laptop lại rồi đặt cái kính cận lên máy.

Một tay Tiêu Chiến xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ của mình, tay còn lại mò tìm điện thoại : “ Thật hóng phần 2 a. ”

Tìm thấy điện thoại, nhìn thời gian, cậu chép miệng : “ Đúng là đêm không đủ dài mà, mới xem có 12 tập phim thôi mà đã hơn 3 giờ sáng rồi. ”

Vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép dài hạn, ngoài cày phim, ăn với ngủ ra thì Tiêu Chiến thật sự chẳng biết làm gì.

“ Chán quá đi. ”

Tiêu Chiến lăn lộn trên giường một hồi rồi nở nụ cười xấu xa.

“ A! Tí nữa thì quên rồi. ”

Cậu lấy điện thoại gọi cho một người.

Tuy rất muộn rồi nhưng chuông vừa đổ hai lần đã có người nghe máy.

“ Anh ơi... ”

“ Sao vậy Tiêu Chiến ? ”

Nghe giọng nói gấp gáp và đầy lo lắng của người đàn ông, Tiêu Chiến đắc ý mĩm cười.

“ Em... em mơ thấy ác mộng. ” Giọng Tiêu Chiến nghẹn ngào : “ Nhất Bác, em rất sợ. ”

“ Ngoan, Chiến Chiến đừng sợ. ” Giọng người đàn ông ấm áp : “ Chỉ là một giấc mơ thôi mà. ”

“ Nhưng mà... ” Tiêu Chiến nấc một tiếng : “ Trong giấc mơ đó, không hề có anh... ”

Người đàn ông bật cười, cưng chiều nói : “ Ngốc ạ. ”

“ Hứ. ” Tiêu Chiến nói : “ Nhất Bác, em muốn nghe anh hát. ”

“ Được. ” Người đàn ông đối với yêu cầu vô lý của Tiêu Chiến vẫn nhẹ nhàng đồng ý.

“ Hát bài Vô Ky đi. ”

“ Được. ”

Người đàn ông bắt đầu hát, Tiêu Chiến im lặng lắng nghe.

Một lát sau.

Bỗng, Tiêu Chiến nói : “ Thật ganh tỵ với người yêu của anh, chắc ngày nào anh cũng hát cho cô ấy nghe đúng không ? ”

Không biết trả lời Tiêu Chiến như thế nào nên người đàn ông im lặng.

Tiêu Chiến lại nói : “ Nhất Bác nè, mọi người á, có người gọi em là Tiêu Chiến nè, có người thì gọi Chiến Chiến hoặc là Tán Tán đó. Nhưng không có ai gọi em là bảo bối hay cục cưng cả. Buồn ghê luôn á. ”

“ Bảo bảo. ”

“ Ơi... ” Tiêu Chiến cười khúc khích : “ Gọi lại lần nữa, được không anh. ”

“ Gọi cả đời cũng được. ”

Tiêu Chiến nói : “ Chúc em ngủ ngon đi. ”

“ Ngủ ngon, Hải Miên bảo bảo. ”

“ Nhất Bác, anh... giả bộ nói yêu em được không ? ”

Người đàn ông im lặng một chút rồi nói : “ Không cần giả bộ. Tiêu Chiến, anh yêu em. ”

“ Em ngủ đây. ”

Tiêu Chiến không chần chừ mà tắt máy.

“ Chơi thật vui. ”

Tắt đèn.

Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ.

...

Cầm điện thoại trên tay, Vương Nhất Bác cười nhẹ : " Chơi vui sao ? "

.....................................................................

Giờ nghỉ trưa tập đoàn WX.

Trên vai Tiêu Chiến là một bình nước 20 lít, cậu kéo thấp cái nón lưỡi trai đang đội để che khuất hơn nửa khuôn mặt của mình.

Khẽ ho một tiếng, Tiêu Chiến trầm giọng nói với bảo vệ của tòa nhà : “ Tôi đến giao nước. ”

“ Vào đi. ”

Phòng làm việc của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đưa tay sờ ấm trà trên bàn làm việc : “ Nóng. Trà mới. ”

Cẩn thận quan sát xung quanh, tai Tiêu Chiến lắng nghe động tĩnh một lát rồi lấy túi zip đựng bột thuốc từ trong túi áo ra. Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị đổ thuốc bột vào ấm trà thì cậu nghe tiếng giày cao gót.

Tiêu Chiến tặc lưỡi một tiếng : “ Thư ký. ”

Nhanh chóng chui xuống gầm bàn làm việc, Tiêu Chiến thầm thở dài trong lòng : Bình thường cô nàng này chậm chạp lắm mà ta ?

Nằm vùng trong công ty của Vương Nhất Bác một thời gian dài, Tiêu Chiến gần như nắm được hết thói quen sinh hoạt của những người xung quanh hắn. Nhưng điều đáng buồn là cậu không thể tìm thấy được văn kiện quan trọng của công ty mặc dù cậu được Vương Nhất Bác thiên vị rất nhiều trong công việc.

Tiếng giày cao gót to dần, tiếp theo là tiếp mở cửa.

“ Cậu nói xem, tại sao Vương tổng lại thiên vị Tiêu Chiến đến vậy ? ”

“ … ”

“ Gì ? Cậu không biết sao ? ” Thư ký đặt văn kiện lên bàn một cái rầm rồi đặt mông ngồi hẳn lên bàn : “ Vương tổng kí giấy, đồng ý cho cậu ta nghỉ suốt ba tháng trời, tớ nghe nói là Tiêu Chiến dù nghỉ mà vẫn hưởng lương đó.

“ … ”

“ Trời ạ, được nghỉ xả hơi suốt ba tháng lại còn được hưởng lương. Thật ganh tị. ”

“ … ”

Than thở với bạn mình một lúc lâu, thư ký mới chịu ra khỏi phòng.

Từ gầm bàn chui ra, Tiêu Chiến bĩu môi : “ Nếu được phép lựa chọn, tôi không muốn được nghỉ phép chút nào. Ở nhà sốt ruột chết đi được. ”

Mở nắp ấm trà ra, Tiêu Chiến chuẩn bị đổ thuốc bột vào ấm trà thì lại nghe tiếng bước chân, lần này không phải tiếng giày cao gót nữa mà là tiếng giày da.

“ Aizz chết tiệt. Vương Nhất Bác trở lại rồi. ”

Nhanh chóng đổ hết bột thuốc vào ấm trà, Tiêu Chiến đậy nắp ấm lại rồi cầm ấm trà lên lắc nhẹ để bột thuốc có thể hòa tan nhưng do hấp tấp, cậu lỡ khiến nước trà nóng văng lên mu bàn tay mình. Theo phản xạ, Tiêu Chiến vội đưa tay lên miệng, ngậm lấy phần da tay bị dính nước trà. Hành động này khiến cậu hối hận không thôi.

“ Tiêu rồi, trong trà có thuốc. ” Tiêu Chiến lắc đầu : “ Chắc… không sao đâu. ”

Lại chui vào gầm bàn, Tiêu Chiến âm thầm chờ đợi.

Một lát sau.

Tiếng giày da đột nhiên biến mất.

Tiêu Chiến muốn chui ra khỏi gầm bàn thì cảm thấy mi mắt chợt nặng.

Trước khi ngã xuống sàn, Tiêu Chiến nghĩ : Hiệu quả thuốc tốt thật.

Nhà riêng của Vương Nhất Bác.

“ Tỉnh rồi à ? ”

Còn chưa tỉnh hẳn, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

“ Không nhận ra tôi sao ? ”

Nhận ra người trước mặt là ai, lại còn phát hiện bản thân đang bị trói trên ghế Tiêu Chiến vội thay đổi thái độ : “ Nhất Bác ca ca, anh… sao lại trói em ? ”

“ Tiêu Chiến. ” Vương Nhất Bác tiến lại gần Tiêu Chiến.

“ Nên gọi em là Tiêu Chiến… ” Sau khi gỡ mắt kính của Tiêu Chiến, tiếp đó hắn sửa tóc cậu, kéo một phần tóc mái che trán cậu lại : “ Hay nên gọi em Tiêu Tán nhỉ ? ”

“ Tiểu Tán ? ” Tiêu Chiến ra vẻ hờn dỗi : “ Anh có bảo bối khác ngoài em sao ? ”

Vương Nhất Bác đột nhiên lớn tiếng gọi : “ Tiêu Chiến. ”

Tiêu Chiến cúi đầu, né tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Xoa xoa hai bên thái dương, Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi đối diện với Tiêu Chiến, hắn nâng cằm cậu lên : “ Năm mươi vạn của tôi, em tiêu hết chưa ? ”

Hơn ba tháng trước.

Công viên.

Người Vương Nhất Bác đầy mùi rượu, tuy vậy, nhưng hắn không say, chỉ là hơi đau đầu một chút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

“ Chuyện gì ? ”

Đầu dây bên kia là tiếng khóc lóc của một cô gái.

“ Đừng… hức… chia… tay… hức… ”

Vương Nhất Bác khó chịu : “ Đừng khóc nữa, tôi chẳng nghe thấy em nói cái gì cả.”

Tắt máy.

Xoa xoa hai bên thái dương, cơn đau đầu cũng giảm đi một chút.

Bỗng.

Vương Nhất Bác nghe tiếng rao.

“ Hoa đây, mười tệ một cành. ”

Gần đài phun nước ở trung tâm công viên, có một cậu thanh niên đang bày bán hoa.

Có một người đi đến : “ Một cành hoa hồng. ”

Tay cậu thanh niên mò mẫn rồi lấy ra một cành hồng : “ Mười tệ. ”

“ Mười tệ. ”

Tay cậu sờ sờ tờ tiền, nụ cười trên một chợt khựng lại : “ Cảm… cảm ơn. ”

Nhìn vẻ ngoài yếu đuối của cậu thanh niên, nhìn đôi mắt đen tròn nhưng không có tiêu cự của cậu, không hiểu sao, Vương Nhất Bác muốn lo chuyện bao đồng.

“ Ê, thằng kia. ”

Cậu thanh niên vội nói : “ Không cần đâu. ”

“ Không cần ? ”

Cậu thanh niên gật đầu : “ Tôi quen rồi. ”

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh cậu thanh niên : “ Một cành hồng. ”

“ Mười tệ. ”

Vương Nhất Bác đưa tiền cho cậu thanh niên.

Cậu thanh niên sờ hoa văn trên tờ tiền.

“ Tiên sinh, tôi không đủ tiền thối cho anh đâu. ” Cậu thanh niên ngại ngùng nói : “ Hôm nay… tôi bán không được khá lắm. ”

“ Vậy… ” Vương Nhất Bác lấy hết tiền trong ví ra : “ Tôi mua hết hoa của em. Hôm nay, em được về nhà sớm. ”

“ Nhưng… ”

“ Không nhưng nhị gì cả. ” Vương Nhất Bác nhét tiền vào tay Tiêu Chiến : “ Hôm nay, em được về sớm. ”

“ Tiên sinh… ” Cậu thanh niên nói : “ Tôi… có thể biết tên của anh không ? ”

“ Tôi tên Vương Nhất Bác, 28 tuổi. ”

Cậu thanh niên bật cười : “ Em tên Tiêu Tán, 22 tuổi. ”

Kể từ ngày hôm đó, hằng ngày, Vương Nhất Bác đều đều đặn đến công viên mua hoa giúp Tiêu Chiến.

Một hôm, Vương Nhất Bác bỗng hỏi : “ Mắt em… có thể chữa được không ? ”

Tiêu Chiến cười nhẹ : “ Được nhưng… em không biết bao giờ mình mới gom đủ tiền để chữa bệnh nữa. ”

“ Em cần bao nhiêu ? ”

“ Bác sĩ nói chi phí phẫu thuật khoảng năm mươi vạn. ”

Trở lại hiện tại.

“ Năm mươi vạn gì ? ” Tiêu Chiến cứng miệng : “ Tôi không biết gì cả. ”

Tiêu Chiến bị cận, rất nặng. Nhưng để nhập vai trở thành một cậu thanh niên khiếm thị Tiêu Chiến phải gỡ bỏ mắt kính, cố gắng không nheo mắt khi nhìn người khác. Và phải học rất rất rất nhiều thứ ví dụ như dù gậy dò đường, chữ nổi cho người khiếm thị,…

Năm mươi vạn lừa được của Vương Nhất Bác, sau khi chi trả cho những người có liên quan thì Tiêu Chiến chỉ còn hơn hai mươi vạn, thật sự không đủ sài.

“ Mau thả tôi ra, anh đang giam giữ người bất hợp pháp đó. ”

Vương Nhất Bác bật cười, hắn lấy điện thoại bấm sẵn số điện thoại đường dây nóng của cảnh sát : “ Khi cảnh sát đến đây, họ sẽ bắt tôi vì giam giữ người trái phép và bắt em vì tội lừa gạt, chiếm đoạt tài sản của người khác. ”

“ Anh gọi đi. ” Tiêu Chiến dửng dưng : “ Tội lừa gạt của tôi… so với tội bắt và giam giữ người trái phép của anh, không là gì cả. ”

“ Thân ái của tôi. ” Vương Nhất Bác siết chặt cằm Tiêu Chiến : “ Em thật ngây thơ. ”

“ Đau… ”

Nhìn Tiêu Chiến đau đến nhăn mặt, Vương Nhất Bác có chút không đành lòng. Thả lỏng tay, hắn hỏi : “ Tiêu Chiến, giờ tôi phải làm gì với em đây ? ”

Tiêu Chiến trừng mắt : “ Thả tôi ra. ”

“ Được. ” Vương Nhất Bác vừa cởi trói cho Tiêu Chiến vừa hỏi : “ Tại sao em không nhận ra tôi ? ”

“ Tôi bị cận, không có mắt kính, tôi không nhìn thấy gì cả. ”

Vương Nhất Bác : “ … ”

Sau khi được tự do, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác : “ Tôi đi được chưa ? ”

Vương Nhất Bác không trả lời mà hỏi : “ Tiêu Chiến, em có thích tiền không ? ”

Tiêu Chiến khinh thường nhìn Vương Nhất Bác : “ Anh nói xem ? ”

“ Vậy em có thích đếm tiền không ? ”

Tiêu Chiến trả lời mà không cần suy nghĩ : “ Thích. ”

“ Được. ”

Vương Nhất Bác lấy điện thoại gọi cho trợ lý : “ Đem vào đi. ”

Tiêu Chiến hét ầm lên : “ VƯƠNG NHẤT BÁC. ”

“ Đếm xong, tôi sẽ thả em đi. ” Vương Nhất Bác ngồi nhàn nhã uống trà : “ Tiền bọn họ thuê em trộm văn kiện của tôi hình như cũng không ít nhỉ, tôi nhất định sẽ trả cao hơn  bọn họ. Nhưng mà… có điều… em phải chịu khó đếm tiền rồi. ”

Nhìn đống tiền lẻ trên sàn, từ tiền xu đến tiền giấy, Tiêu Chiến hậm hực ngồi xuống sàn : “ Anh đợi đó. ”

Ba ngày sau.

Nhà riêng của Vương Nhất Bác.

“ Một trăm vạn lẻ 5 hào. ” Tiêu Chiến lại hét ầm lên : “ *beep* *beep*, Vương Nhất Bác, anh đi chết đi. ”

Một trăm vạn là số tiền nếu Tiêu Chiến lấy được văn kiện quan trọng của tập đoàn WX..

Như đã nói, Vương Nhất Bác đã trả nhiều hơn người thuê Tiêu Chiến, hắn trả nhiều hơn họ tận 5 hào.

Nhưng cho dù Tiêu Chiến có mắng chửi lớn như thế nào đi chăng nữa thì Vương Nhất Bác cũng không hề nghe thấy bởi vì lúc này hắn đang ở trên máy bay.

“ Cậu nói xem, Tiêu Chiến mất bao lâu để đếm xong số tiền đó ? ”

“ Tôi đoán… cậu ấy đã đếm xong rồi. ” Trợ lý đẩy gọng kính : “ Sau này tôi không dám đi chợ ở tiểu khu nơi mình ở nữa bởi vì ánh mắt của mấy bà cô ở đó nhìn tôi càng lúc càng… ”

Trợ lý rùng mình.

Vỗ vỗ vai trợ lý, Vương Nhất Bác nói : “ Cậu vất vả rồi. ”

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Vương Nhất Bác vội vàng chạy lên phòng khiến người làm ngạc nhiên không thôi.

“ Lại chạy mất rồi. ”

Dù biết trước kết quả, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có chút mất mát.

......................................................................

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Tiêu Chiến ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, quần áo trên người cậu xộc xệch hoàn toàn trái ngược với hắn.

Thở gấp, hai tay Tiêu Chiến chống lên ngực Vương Vương Nhất Bác : “ Nhất Bác… đừng… em… em chưa tắm. ”

“ Chẳng phải bọn họ đã tắm cho em rồi sao ? ” Tay Vương Nhất Bác lần mò xuống mông Tiêu Chiến, khẽ xoa nắn.

“ Đừng… lúc nãy… em đổ nhiều mồ hôi quá… em muốn đi tắm… ”

Động tác xoa nắn của Vương Nhất Bác ngừng lại, hắn ra lệnh : “ Ôm chặt. ”

“ A… ” Vương Nhất Bác đột ngột đứng dậy làm Tiêu Chiến có chút hoảng.

Hai tay đỡ mông Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói ra hai chữ : “ Cùng tắm. ”

“ Không cần, không cần đâu. ” Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy : “ Anh thả em xuống đi, em tự tắm được, em tự tắm được mà. ”

“ Thật không ? ”

Tiêu Chiến cam đoan : “ Thật. ”

“ Được. ” Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến xuống : “ Tôi chờ em. ”

“ Đừng cố kéo dài thời gian. ” Vương Nhất Bác vừa cởi cà vạt vừa nói : “ Đừng quên, chính em là người đề nghị. ”

Tiêu Chiến nghĩ thầm : Tôi chỉ nói vậy thôi, ai mượn anh đồng ý.

“ Dạ… em biết rồi mà. ” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười ngọt ngào.

Trong phòng tắm, Tiêu Chiến đứng dựa lưng vào cửa, tim cậu đập thình thịch : “ Cửa sổ bé quá, không chui ra được. Giờ phải làm sao đây ? ”

Cốc cốc.

Vương Nhất Bác gõ cửa phòng tắm : “ Đừng để tôi phá cửa xông vào. ”

“ Chờ… chờ em chút. Em ra liền đây. ”

Chần chừ một lúc, Tiêu Chiến chửi thầm vài tiếng trong lòng rồi cởi áo ra.

Mở van nước, Tiêu Chiến định rửa mặt thì thấy tuýp kem đánh răng trên bồn rửa mặt, cậu nở nụ cười xấu xa : “ Có cách rồi. ”

Nhưng người tính đâu bằng trời tính, ngay khi Tiêu Chiến vừa vặn nắp tuýp kem đánh răng ra thì Vương Nhất Bác mở cửa xông vào.

“ Anh… anh… sao anh lại… ”

Aizz chít tiệt, hình như mình quên khóa cửa nhà tắm rồi, phải không ?

Vác Tiêu Chiến trên vai, Vương Nhất Bác nói : “ Không tắm cũng được. ”

Sau khi đặt Tiêu Chiến lên giường, Vương Nhất Bác không biết từ đâu lấy ra một chai gel bôi trơn đưa cho Tiêu Chiến : “ Tự mình làm, nếu không, một lát nữa người bị đau... chính là em. ”

“ Em… em… ” Đối mặt với ánh mắt đáng sợ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cắn chặt răng từ từ cởi quần jean và quần trong của mình xuống.

Đổ gel bôi trơn ra tay, Tiêu Chiến loay hoay không biết phải làm như thế nào nên cậu đành cầu cứu Vương Nhất Bác : “ Nhất Bác, em không biết… ”

Không thể nói chính mình cũng không biết, Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát rồi tiến lại gần Tiêu Chiến, hắn lấy hai cái gối đặt sau lưng cậu rồi ra lệnh : “ Dựa vào đây. ”

Tiêu Chiến ngoan ngoãn dựa vào gối.

“ Dạng chân ra. ”

Tiêu Chiến từ từ dạng chân ra.

“ Co chân lên. ”

Tiêu Chiến cắn răng làm theo lời Vương Nhất Bác.

“ Tự mình khuếch trương. ”

“ Tôi… tôi… ” Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác : “ Con mẹ nó. Vương Nhất Bác, anh đừng có hiếp người quá đáng. ”

“ Lão tử không làm nữa. ” Hậm hực lau bàn tay dính gel bôi trơn vào drap giường, Tiêu Chiến trừng mắt liếc Vương Nhất Bác một cái rồi kéo chắn trùm kín người mình lại : “ Ỷ thế hiếp người. ”

Phản ứng của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác đứng hình vài giây rồi hắn bật cười : “ Không làm thì không làm. ”

“ Thật ? ” Tiêu Chiến kéo chăn xuống, để lộ mỗi đôi mắt.

“ Thật. ” Vương Nhất Bác ngồi xuống giường : “ Ngủ đi. Tôi sẽ không làm gì em. ”

Nói rồi, Vương Nhất Bác đứng dậy, lấy áo khoác đang vắt trên thành ghế sofa mặc vào.

“ Giờ này… anh còn đi đâu ? ” Tiêu Chiến chầm chậm ngồi dậy, một tay cậu giữ chăn trước ngực, tay còn lại cậu vỗ vào chỗ trống bên cạnh : “ Có nằm không ? ”

Chỉ là một chỗ nằm thôi mà, Vương Nhất Bác đã hứa sẽ không làm gì cậu, hơn nữa người ta khi đó cũng giúp mình.

Tay Tiêu Chiến nắm chặt chăn, ánh mắt cậu cảnh giác nhìn Vương Nhất Bác : “ Vương Nhất Bác, anh lột đồ ra làm gì ? ”

“ Giống em, tôi khi ngủ cũng không thích mặc đồ. ”

“ Anh… anh… ”

Nằm trên tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói : “ Anh đừng tưởng tôi không biết anh là người bán thông tin của tôi cho bọn chúng. ”

Tiêu Chiến đắc tội với rất nhiều người, mỗi lần gặp phải hiểm cảnh cậu đều có thể dễ dàng trốn chạy nhưng lần này cậu thật sự rất thảm. Bị dồn vào ngõ cụt, sau khi bị đánh ngất, cậu bị biến thành món quà, rồi bị đem tặng cho một lão già háo sắc.

Khi tỉnh dậy, Tiêu Chiến phát hiện trên người mình chỉ mặc một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng dính, không thể che đậy bất cứ thứ gì.

Lần đầu tiên, Tiêu Chiến cảm thấy sợ hãi.

“ Ồ. Thật thông minh. ” Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến : “ Em còn biết gì nữa ? ”

“ Anh cố ý để những người ở tập đoàn khi dễ tôi. ” Tiêu Chiến đấm vào ngực Vương Nhất Bác một cái không mạnh cũng không nhẹ : “ Sau đó, anh liền “ vô tình đi ngang qua ” để giải vây cho tôi. ”

“ Học hỏi từ em thôi. ” Vương Nhất Bác nói : “ Ai là người thuê người đến tự gây khó dễ cho mình, hửm ? ”

Khi Tiêu Chiến còn giả vờ làm người khiếm thị bán hoa ở công viên, cậu đã từng thuê người đến gây khó dễ cho mình mục đích là để đổi lấy lòng thương của Vương Nhất Bác.

“ Tiêu Chiến, đỡ một đòn đó, tay tôi bây giờ vẫn còn rất đau. ”

Tiêu Chiến bĩu môi : “ Đáng đánh. Ai bảo anh dám nhân cơ hội ăn đậu hủ của tôi. ”

“ Nói anh nghe. ” Vương Nhất Bác bóp bóp má Tiêu Chiến : “ Em còn biết gì nữa ? ”

Đánh vào tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói : “ Tôi còn biết anh đặt camera trong phòng tôi. ”

“ Ồ, thì ra… ” Tay Vương Nhất Bác vòng qua eo Tiêu Chiến, kéo cậu sát vào người mình : “ Em cố ý câu dẫn tôi ? ”

“ Không… không có. ” Tai Tiêu Chiến hơi đỏ : “ Khi đó tôi chưa biết. ”

Nếu biết bị theo dõi, ai lại không mặc đồ đi tới đi lui trong phòng như vậy chứ.

Sau khi biết phòng mình có camera, Tiêu Chiến liền tương kế tựu kế giả vờ sắp xếp lại đồ trên đầu tủ, cố ý che camera lại. Tuy camera bị che nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể nghe được động tĩnh trong phòng cậu.

“ Nè, Nhất Bác. ” Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi : “ Cô gái đó… ”

“ Thì ra có chuyện mà Tiêu Chiến không biết. ” Vương Nhất Bác nói : “ Tôi và cô gái đó không có gì với nhau cả. ”

“ Oh… ” Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác : “ Ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi. ”

“ Được. ”

Ôm Tiêu Chiến trong lòng, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi một câu hỏi cực kỳ dư thừa : “ Khi đó, em có cảm thấy sợ không ? ”

“ Nói không sợ là nói xạo. ” Tiêu Chiến xoay người, ôm lấy Vương Nhất Bác : “ Nhất Bác, buồn cuời lắm. Không hiểu sao, khi đó, tôi lại có suy nghĩ anh nhất định sẽ xuất hiện, nhất định sẽ cứu tôi. ”

Cưng chiều hôn lên trán Tiêu Chiến : “ Vậy nên em mới đòi lấy thân báo đáp đúng không ? ”

“ Hừ. ”

Im lặng một lúc, Tiêu Chiến nói : “ Tôi cũng đâu muốn sống một cuộc sống như thế này… ”

“ Sau này, em không cần phải sống như vậy nữa. ” Vương Nhất Bác nói : “ Tôi nuôi em. ”

“ Tôi ăn nhiều lắm đó. ”

“ Tôi không chê. ” Vương Nhất Bác sờ sờ bụng Tiêu Chiến : “ Tập đoàn WX. đủ nuôi em béo tròn. ”

Lại đánh vào tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói : “ Tôi không phải heo. ”

Vương Nhất Bác cười : “ Ừ, không phải em. Tiêu Chiến là một con thỏ. ”

“ Tôi buồn ngủ. ”

“ Ngủ thôi. ”

Dịu dàng nhìn ngắm người đang say giấc, Vương Nhất Bác khẽ nói : “ Ngày hôm đó, tôi bị em lừa mất không chỉ là 50 vạn mà còn có trái tim này nữa. ”

...

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net