Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

"Muốn ăn ta?"

Vương Nhất Bác ngừng bút, một tay ôm chầm eo Tiêu Chiến, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Tiêu Chiến, khàn khàn hỏi: "Vậy em muốn ăn như thế nào?"

Ăn như thế nào? Bình thường không phải là cắt ngón tay sao?

Tiêu Chiến nắm ngón tay cái của Vương Nhất Bác, lắc lắc ám chỉ. Nhưng Vương Nhất Bác lại giơ hai tay lên, mở mười ngón ra trước mắt Tiêu Chiến cho y nhìn một chút, dùng giọng rất ủy khuất nói: "Bảo bối nhỏ, em xem này, vì cho em ăn mà mười ngón tay của ta đều bị cắt thành cái dạng gì rồi! Em còn nhẫn tâm cắt tay ta sao?"

Vương Nhất Bác vẫn luôn dùng ngón tay đút máu cho Tiêu Chiến, đao nhỏ rạch một cái trên đầu ngón tay liền có giọt máu chảy ra, mùi thơm bốn phía dẫn tới đôi mắt Tiêu Chiến cũng phát sáng, ngậm đầu ngón tay hắn hút không ngừng. Lâu ngày, mười đầu ngón tay của Vương Nhất Bác đều là những vết đỏ thật nhỏ, tuy nói đều là vết thương rất nhỏ rất nhỏ nhưng vết đỏ rất nhiều, thoạt nhìn cũng có chút lo lắng, bỗng dưng khiến người ta có một loại cảm giác rất đau rất khổ.

Quả nhiên Tiêu Chiến liền mềm lòng, y nắm tay Vương Nhất Bác, từng chút từng chút thổi vù vù lên mười ngón tay, sau đó giống như tiểu hài tử đã làm sai chuyện mà nói: "Ta không ăn nữa, ngươi dưỡng thương cho tốt, đừng đau nữa."

Vương Nhất Bác cười nói: "Không được, ta nói rồi, em không thể ủy khuất chính mình, ta có thể cho em ăn nhưng chúng ta không cắn tay được không?"

"Vậy cắn ở đâu a?"

Vương Nhất Bác dùng tay chỉ chỉ môi mình, mở miệng tựa như mê hoặc mà nói: "Cắn ở đây."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm môi hắn trong chốc lát, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Ta vẫn không nên ăn." Nói xong xoay người muốn đi nhưng Vương Nhất Bác đã vững vàng ôm eo y không cho y đi, một tay khác nhấc y lên đặt trên đùi mình, khóa chặt y vào trong ngực.

"Không ăn không được, không ăn thì không thả em đi."

Tiêu Chiến không tránh được cái ôm của hắn, xấu hổ duỗi chân, không an phận mà uốn tới ẹo lui, "Ai da, ngươi người này sao lại như vậy? Sao còn buộc người ta cắn ngươi chứ?"

Vương Nhất Bác nói rất nghiêm túc: "Bởi vì là em, ta thích em nên khi nhìn em cắn ta, ta liền vui vẻ, cảm thấy bảo bối nhỏ của ta không rời khỏi ta nữa, toàn thân đều là của ta, ăn máu của ta vào, vậy trong cơ thể của em đều là của ta rồi, ta muốn nhốt em khiến em không thể đi đâu được."

Càng nói càng thái quá, Tiêu Chiến nghe mà bên tai ửng hồng, lông tơ trên người dựng đứng, một loại cảm giác hưng phấn và thỏa mãn giống như bị điện giật đang len lỏi trong cơ thể y.

Vương Nhất Bác xích lại gần, hầu như dán mặt vào mặt Tiêu Chiến, giọng sữa sữa, ngược lại còn làm nũng với Tiêu Chiến, "Bảo bối nhỏ, ta xin em, em cắn môi ta đi, ta muốn cho em cắn, em không chạm vào ta, ta liền khó chịu, em đừng để ta khó chịu được không?"

Tiêu Chiến rũ mắt không dám nhìn đôi mắt tròn tròn ẩm ướt giống cẩu cẩu kia của Vương Nhất Bác. Với y bây giờ mà nói, Vương Nhất Bác chính là một người mới quen không bao lâu, đặc biệt rất tốt với y, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt đáng yêu, được một người như vậy ôm dỗ, hô hấp của y đều nặng rồi.

Tiêu Chiến rất thích rất thích Vương Nhất Bác cho nên cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Đầu tiên là y liếm liếm miệng mình, sau đó nhắm mắt lại từng chút từng chút kề sát vào môi Vương Nhất Bác, vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt liếm liếm môi Vương Nhất Bác. Mềm mại, co giãn khiến người ta rất muốn cắn một cái, vì thế y ngậm cánh môi của Vương Nhất Bác, dùng hàm răng xay nghiền trước sau nhưng vẫn không nhẫn tâm cắn xuống được.

Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng ôm Tiêu Chiến ngồi vào lòng hắn, còn lại đều bất động, môi cũng không nhúc nhích, tùy ý Tiêu Chiến ghé vào trên người hắn liếm hôn. Nhưng mà cái tay hắn nắm eo Tiêu Chiến kia lại đang nắm chặt thành quyền, hô hấp cũng trầm loạn như đang liều mạng kiềm chế dục vọng bất hảo của hắn, tựa như một cơn lốc xoáy muốn kéo Tiêu Chiến vào trong vực sâu.

Tiêu Chiến cứ cọ cọ không nhẹ không nặng như vậy khiến môi Vương Nhất Bác đều bị mài đỏ nhưng vẫn không nứt, chưa nếm được chút máu nào. Vương Nhất Bác thở hổn hển, khàn giọng nói: "Bảo bối nhỏ, cắn ta đi."

Cái miệng nhỏ của Tiêu Chiến thở dốc từng chút, một bên hừ hừ một bên nói: "A ưm ~ ta không, không dám cắn ngươi, sợ ngươi đau."

Vương Nhất Bác nói: "Ta không đau, ta vui vẻ", dứt lời hắn liền hung hăng cắn Tiêu Chiến một cái, đau đến mức Tiêu Chiến nhíu mày, cắn xong liền nói: "Em cắn hay không? Em không cắn ta thì ta liền cắn em, hửm? Nhanh lên, cắn ta đi."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cắn đến tức giận, răng thỏ dùng lực một chút liền cắn môi Vương Nhất Bác chảy máu, giọt máu chảy ra, mùi máu thơm khiến Tiêu Chiến xao động, hai tay liền ôm cổ Vương Nhất Bác, ngậm cánh môi hắn liếm mút, tiếng nước tí tách rung động.

Đây là sau khi gặp lại, lần đầu tiên Tiêu Chiến hôn hắn, yết hầu của hắn kéo căng đến phát đau, dục vọng trong lòng như dây đằng mọc tốt đến mức lan tràn khắp nơi, muốn ôm chặt Tiêu Chiến đang lộn xộn vào trong lòng hắn. Tiêu Chiến mút là bờ môi của hắn nhưng hắn lại cảm thấy môi lưỡi của Tiêu Chiến đang xoắn hôn hồn phách của hắn, lý trí của hắn như căng trên dây cung, lung lay sắp đổ.

Tiêu Chiến liếm mút trong chốc lát, dường như không biết thở, có chút thở không nổi liền dừng lại chôn đầu vào bên cổ Vương Nhất Bác, vù vù thở dốc, nhìn lại thấy đáng thương vô cùng. Chờ y thở gấp đủ rồi lại ngẩng đầu lên, một lần nữa tiến đến bên môi Vương Nhất Bác nhưng lại không phải liếm mút uống máu mà là chu cái miệng nhỏ đỏ au, rất đơn thuần mà dán vào môi Vương Nhất Bác hôn một cái thật lớn, phát ra một tiếng "chụt" rất vang dội ~!"

Y hôn xong, đôi mắt sáng lấp lánh chuyên chú nhìn thẳng Vương Nhất Bác, âm thanh nói chuyện nhão dính dính như là ngay cả âm thanh của y cũng bị hôn mềm, "Ngươi, ngươi nói thích ta, ta đây cũng thích ngươi một chút a, bảo bối."

Còn rất biết câu nhân, bày tỏ mềm mại, còn học người ta kêu "Bảo bối". Nụ hôn này không liên quan đến nghiện máu, chính là thích ngươi nên mới hôn.

Vương Nhất Bác đau khổ chống đỡ dây lý trí kia liền bị đứt, hắn đã mất kiên nhẫn để tiến hành theo tuần tự, mất đi năng lực tự khống chế, mất đi nút chai lấp kín dục vọng.

"A! Ngươi làm gì?"

Tiêu Chiến phát ra một tiếng kinh hô bởi vì Vương Nhất Bác vẫn luôn đàng đàng hoàng hoàng không nhúc nhích vừa rồi bỗng nhiên đảo khách thành chủ, dùng bàn tay to nổi đầy gân xanh giữ chặt cái ót của Tiêu Chiến, ép chặt y về phía mình, sức lực lớn đến mức như muốn nhét Tiêu Chiến vào trong thân thể, hắn ngậm môi Tiêu Chiến, cắn hôn có chút thô bạo. Nụ hôn của hắn không ngây ngô đơn thuần như Tiêu Chiến, hắn cắn môi Tiêu Chiến, mút đầu lưỡi của y vào, mút đến mức lưỡi của Tiêu Chiến cũng thấy đau, cảm giác mình sắp bị Vương Nhất Bác ăn rồi.

Môi lưỡi đè ép ra tiếng nước ái muội, dục vọng lan tràn.

Tiêu Chiến dùng cả tay và chân mà giãy giụa nhưng làm sao cũng không tránh ra được, ngược lại còn khiến mình mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng chỉ có thể đáng thương vô cùng mà nằm liệt trong lòng Vương Nhất Bác, tùy ý một tay của Vương Nhất Bác bóp chặt eo y, một tay giữ chặt cái ót của y, cắn cánh môi y đến sưng đỏ, đầu lưỡi cũng tê dại.

Bị đè nặng ăn hiếp rất lâu rồi Tiêu Chiến mới được buông tha, y mềm oặt nghiêng ngã vào trong lòng Vương Nhất Bác, cảm giác mình mệt đến mức như bò một chuyến lên núi vậy, còn là dùng miệng bò. Đầu lưỡi của y tê dại đến mức không rút về được, vươn ra một đoạn nhỏ để bên môi, Vương Nhất Bác còn chưa đã thèm, ôm mặt Tiêu Chiến, cúi đầu hôn hôn lên đoạn đầu lưỡi nhỏ kia, miễn cưỡng nói: "Sao lại mệt thành như vậy rồi? Không biết là ai ăn ai đây."

Lúc còn nhỏ, Vương Nhất Bác chạy ra khỏi nhà đi chơi, chạy đến một ngõ hẻm rách nát chuyên cho người nghèo ở. Nhà những người đó không mua nổi sách vở, không được nghe tiểu khúc, tiêu khiển duy nhất trong ngày thường chính là tụ tập ở cuối hẻm, dựng một cái bàn rồi bịa chuyện xưa, bọn họ không đi học nên phẩm vị cũng không tao nhã, cho nên bịa chuyện xưa phần lớn cũng tục nát.

Lần đó Vương Nhất Bác ra ngoài chơi liền nghe thấy bọn họ kể một chuyện xưa, gọi là "Cứu Hoả". Cốt truyện thật sự quá thối nát, nói về một đêm khuya, trong ngõ hẻm của cư dân bị bốc cháy rồi, thế lửa lan tràn toàn bộ ngõ nhỏ, mọi người đều nhao nhao bừng tỉnh, chưa kịp mặc quần áo đã chen lấn xông ra khỏi nhà rồi, một bên hô to "Cứu hoả đi! Cứu hoả đi!", một bên vẫy tay bỏ chạy ra ngoài ngõ nhỏ. Chỉ có một hộ nhà không trốn, đó là một đôi tình nhân đang song song quấn quít trên giường làm chuyện bẩn nát kia, trong viện ánh lửa ngút trời, chó giữ cửa cũng sủa cuồng loạn, khí nóng bốc lên tận trời nhưng bọn họ vẫn không chạy, ngược lại càng ngày càng hưng phấn, ván giường chấn động đến mức vang lên kẽo kẹt. Nữ nhân một bên thở gấp dâm diễm, một bên nói: "Cháy, cháy a!" Nam nhân đè nàng, trong lòng không phải không sợ bị thiêu chết nhưng hưng phấn nhiều hơn, hắn ta càng cuồng loạn thẳng lưng, thở gấp nói: "Vậy cứu hoả, cứu hoả đi, nàng mau kêu tiếp đi, thân thể co chặt lại một chút, cứu cứu 'hỏa' của ta đi".

Lão đầu kể chuyện xưa kia cũng khá hiểu chút kỹ thuật miệng, mô phỏng ra tiếng lửa tách tách rất nhiệt liệt, tiếng chó sủa như nghe thấy bên tai, thậm chí ngay cả tiếng nữ nhân rên rỉ và nam nhân thở gấp cũng bốc lên dục sắc vô biên.

Khi đó Vương Nhất Bác rất ngoan rất đơn thuần, hắn nghe câu chuyện này mà nóng đến nổ mạnh liền chạy trối chết ra khỏi đám người vây xem đang phá lên giỡn cợt thô tục, sau khi chạy xa liền hít thở để mình bình tĩnh lại, sau đó nuốt nước miếng một cái, chán ghét mắng một câu: "Hừ! Tục ói!"

Nhưng không hiểu sao vừa vặn Vương Nhất Bác lại nhớ tới câu chuyện này, hắn cảm thấy dục vọng của mình đã bốc cháy, cả người gấp gáp đến hưng phấn, hắn nhịn không được mà run rẩy, hắn chà đạp môi lưỡi của Tiêu Chiến, ý nghĩ nguy hiểm trong đầu của hắn quá lửa, không muốn kêu cứu cũng không muốn chạy trốn, dù có dùng nước cũng không cứu được lửa.

--------

Đoạn thời gian trước Vương Nhất Bác vẫn luôn cắt ngón tay đút máu cho Tiêu Chiến, Hồ Lan nhìn mà nhíu mày, khuyên hắn nói: "Ý của ta là nếu ngươi không muốn ủy khuất y thì cách một đoạn thời gian, chờ đến lúc y thèm không chịu nổi thì đút cho y một chút máu chứ ta không có nói ngươi mỗi ngày đút máu cho y như vậy a, sao cứ như đút sữa cho em bé vậy? Cơ thể của y sẽ thành nghiện máu, ngươi muốn đút cho y thường xuyên như vậy thì cái nghiện này sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng muốn cai cũng cai không được, tuy nói y cũng không tốn bao nhiêu máu của ngươi nhưng nói thì nói như vậy chứ cũng không tốt lắm đâu?"

Vương Nhất Bác không nói chuyện, con ngươi đen nhánh thâm thúy, chỉ lẳng lặng mà không nói lời nào. Hồ Lan cho rằng hắn vừa muốn cưng chiều Tiêu Chiến vừa muốn cho Tiêu Chiến cai nghiện, hai bên khó xử, không biết làm sao nên mới không nói lời nào.

Nhưng chỉ có Vương Nhất Bác biết chính mình, hắn ích kỷ nghĩ: Vậy rất tốt, hắn càng muốn Tiêu Chiến có thể nghiện hắn, tốt nhất nghiện đến mức rời khỏi hắn liền không sống nổi, như vậy hắn liền có thể khóa Tiêu Chiến bên cạnh cả đời, tan vào trong thân thể, áp vào trong linh hồn, không chỗ để trốn.

Vì thế Vương Nhất Bác luôn đút máu cho Tiêu Chiến, hầu như là mỗi ngày, cho dù Tiêu Chiến không cần thì hắn vẫn muốn dỗ cho Tiêu Chiến ăn. Hắn nhìn Tiêu Chiến ngậm ngón tay của hắn mút từng chút, nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Chiến, trong đôi mắt đen nhánh mở ra một tấm lưới rất lớn, bắt Tiêu Chiến vào.

Khi nào thì em mới có thể nghiện ta đây? Tốt nhất là không có cách nào tự kiềm chế như ta, để trận lửa này, không chỗ để cứu.

🌸🦁🐰🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net