Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến bay đáp xuống Tokyo, Vương Nhất Bác mơ hồ tỉnh lại trước, cậu đẩy đẩy vai Tiêu Chiến gọi anh. Hai người di chuyển bằng tàu điện ngầm đến khách sạn Aman Tokyo.

Đây là khu nghỉ dưỡng 5 sao, một trong những nơi xa hoa của đất nước mặt trời mọc. Vương Nhất Bác chọn phòng ở tầng cao nhất cho hai người.

Rất nhiều lần Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác về giá cả của khách sạn sang trọng này nhưng cậu luôn tìm chủ đề né tránh vì lý do anh là người rất tiết kiệm nếu anh biết được con số đó có lẽ sẽ một mực cự tuyệt cậu.

Sau khi nhận phòng, là một phòng có hai giường đôi. Tiêu Chiến mở vali sắp xếp ngay ngắn quần áo của cả hai vào tủ, anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt thầm cảm thán: Thật đúng là thượng hạng mà, đứng gần cửa kính nhìn ngắm được gần như toàn thành phố. Đối với Tiêu Chiến, đây là điều anh chưa bao giờ dám nghĩ tới.

"Ca, sàn nhà lạnh, di dép vào." Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến rất lười đi tất nên luôn nhắc nhở anh mang dép trong nhà.

Tiêu Chiến mỉm cười mang vào chân vào đôi dép hình chú thỏ bông.

Từ lúc vào phòng Vương Nhất Bác chưa hề đụng vào chiếc giường mình. Cậu ngồi trên giường Tiêu Chiến quan sát biểu cảm thích thú cùng sự hào hứng của anh mà khoé môi bất giác cong lên. Cậu luôn muốn cho anh nhiều hơn thế nữa, tất cả. Chỉ cần là những gì mà Tiêu Chiến thích Vương Nhất Bác cậu nhất định sẽ thực hiện.

———

Quá 12h, cả hai bắt đầu cảm thấy đói bụng, cùng nhau xuống nhà hàng trong khách sạn dùng bữa.

Đây đúng là nơi chỉ những người có tiền mới vào được, không những có ẩm thực Châu Á, còn có rất nhiều tinh hoa của Châu Âu đặc biệt là Ý và Pháp.

Tiêu Chiến cứng người nhìn vào những con số ghi bên cạnh, loay hoay mãi chưa gọi được gì. Vương Nhất Bác bật cười gọi người phục vụ nói, "Cho tôi những món được ưa thích nhất ở đây."

Vương Nhất Bác từ nhỏ khá thích xem mấy bộ phim hoạt hình Nhật Bản nên cậu cũng biết giao tiếp cơ bản. Người phục vụ mỉm cười gật đầu, quay bước đi vào. Tiêu Chiến vẫn ngồi bất động nhìn giá của từng món.

Đến lúc thức ăn bắt đầu được dọn ra bàn, càng lúc càng nhiều. Nhìn những món ăn trên bàn trông rất bắt mắt ngon miệng nhưng túi tiền thì có vẻ nó đang gào thét.

Tiêu Chiến tròn mắt hỏi, "Em vẫn không bỏ được tật hoang phí sao?"

Vương Nhất Bác gắp từng món một bỏ vào bát anh nói, "Cho anh thì đâu có phí."

"..."

Tiêu Chiến bất giác từ mặt tới tai ửng hồng, cúi mặt nhìn dĩa thức ăn của mình. Nếm thử từng thứ một, Tiêu Chiến thầm cảm thán trong lòng. Vương Nhất Bác ăn cũng không được nhiều, chỉ lo ngồi gắp cho anh. Hành động của hai người khiến thực khách xung hiểu nhầm là một cặp đôi đang hẹn hò.

Ăn xong bữa, Tiêu Chiến dành với Vương Nhất Bác để trả tiền. Anh tức giận vì Vương Nhất Bác một mực bắt anh ngồi yên ở đó còn cậu trực tiếp đến quầy thu ngân. Sau khi quẹt thẻ, cậu trở lại bàn, Tiêu Chiến đã rời khỏi. Vương Nhất Bác thở dài nhanh chóng trở về phòng.

Vương Nhất Bác: Tại sao lại giận dỗi vô cớ thế không biết?

———

Tiêu Chiến cuộn mình trong chăn không để ý đến sự xuất hiện của Vương Nhất Bác. Cậu tiến lại gần giường anh, vén góc chăn nhỏ giọng, "Ca...?"

Tiêu Chiến im lặng kéo lại chăn chùm kín người. Vương Nhất Bác trực tiếp xốc chăn nằm lên, Tiêu Chiến bị hành động này làm cho bất ngờ, nhìn cậu nói, "Đi xuống."

Vương Nhất Bác vẫn mặt dày nằm bất động trên giường anh, hai tay níu chặt lấy tay anh. Tiêu Chiến đợi một lúc không thấy cậu phản ứng, dứt tay định đi sang giường bên cạnh. Vừa đặt được một chân xuống sàn, cả người liền bị một lực kéo ép xuống giường. Vương Nhất Bác giữ chặt hai tay anh nói lớn, "Tiêu Chiến!"

Vì lực tay cậu siết rất mạnh, cổ tay đau đến tê rần, khoé mắt Tiêu Chiến bắt đầu đỏ. Vương Nhất Bác rũ mắt nhanh chóng buông tay, không nói thêm lời nào quay lưng bỏ sang giường mình.

Cả hai cứ như vậy đến tận nhá nhem tối. Vương Nhất Bác lăn qua lăn lại, cảm thấy mình lúc trưa hơi quá đáng. Nhẹ nhàng đi đến gần Tiêu Chiến, cậu không ngồi lên mà quỳ trước giường anh nói, "Ca...ca. Xin lỗi mà."

Tiêu Chiến lúc này mở chăn nhìn cậu, anh đảo mắt, bước về phía phòng tắm nói, "Đứng lên đi."

Vương Nhất Bác đứng bật dậy ôm thoắt lên người anh từ phía sau nói, "Chiến ca, tắm xong chúng ta đi ăn tối được không?"

Không để Tiêu Chiến kịp mở miệng, Vương Nhất Bác nói tiếp, "A...Lần này nghe anh"

Tiêu Chiến vẫn còn chút giận, nheo mắt liếc cậu một cái rồi cầm quần áo vào phòng tắm. Thời điểm anh ra khỏi nhà tắm, Vương Nhất Bác vẫn còn đang say xưa ngâm mình trong bồn tắm phòng bên cạnh. Tiêu Chiến liền lấy điện thoại đặt dịch vụ ăn tối trong phòng thanh toán trực tuyến, lần này anh nhất định không để thằng nhỏ kia chèn ép nữa.

Vương Nhất Bác bước ra, cậu chỉ quấn một chiếc khăn ở phía dưới, để lộ phần cơ thể săn chắc bên trên. Tóc vẫn còn ướt rũ xuống che mi mắt, cậu đi lại phía Tiêu Chiến, anh ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác. Vương Nhất Bác thu lại hết hành động của anh vào tầm mắt, lên tiếng trêu chọc, "Ca, sao vậy?"

Tiêu Chiến mắt nhắm chặt, tuỳ ý ném một câu, "Trời lạnh. Mặc đồ vào."

Vương Nhất Bác càng thích thú tiến lại gần, ghé vào tai Tiêu Chiến nói nhỏ, "Anh ngại cái gì, hay là..."

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến giật nảy mình đứng dậy đẩy Vương Nhất Bác ngã xuống ghế sofa, rồi đi ra mở cửa.

Cô nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào trong phòng, bày trí tinh tế lên bàn. Chuẩn bị quay đi thì nhìn thấy cảnh tượng có một chàng trai thiếu vải ngồi trên ghế. Cô gái thầm nghĩ chắc đang làm phiền họ rồi, mặt đỏ ửng lên mang theo ý cười nhanh chóng đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác căn bản không để ý đến người khác, mặc quần áo ngay ngắn quay sang hỏi Tiêu Chiến, "Ca, sao anh lại muốn ăn trong phòng?".

Tiêu Chiến đi đến ngồi vào bàn nói, "Để đứa cố chấp như em không làm loạn."

Vương Nhất Bác cười nhìn anh, cả hai chuyên tâm dùng bữa. Ăn xong một bữa, Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến thu gom lại bát dĩa rồi gọi người đến dọn dẹp đi.

———

Thời tiết hôm nay đúng là rất đẹp, mặc dù có hơi lạnh một chút nhưng trời lại quang mây. Từ trong cửa kính nhìn ra có thể chiêm ngưỡng được viễn cảnh sao sáng trăng trong.

Tiêu Chiến vốn là người rất thích ngắm những cảnh tượng thiên nhiên này, anh ngồi bên cửa ngước mắt thẫn thờ nhấp môi một ngụm trà hoa cúc. Vương Nhất Bác từ đằng sau bước đến, đưa tay khoác nhẹ lên người anh chiếc áo bông mềm mại.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, anh vẫn giả vờ như không biết có một ánh mắt mắt đang chặt lên người mình, lâu lâu lại liếc qua cậu một chút rồi tự che đi nét cười trên khuôn mặt mình.

Vương Nhất Bác lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, "Ca, muộn rồi đi ngủ thôi."

Tiêu Chiến gật đầu đứng dậy đi về phía giường mình, Vương Nhất Bác cũng nhanh nhảu chạy theo sau. Cậu không lên giường mình mà tự tiện trèo lên giường Tiêu Chiến bảo anh đứng đợi. Cậu lăn qua lăn lại một lúc quay sang nói với anh, "Đủ ấm rồi."

Tiêu Chiến nhìn sang chiếc giường bên cạnh rồi lại nhìn Vương Nhất Bác nói, "Em...không phải định nằm cùng anh đấy chứ?"

Vương Nhất Bác gật đầu cười mãn nguyện vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường ý bảo anh nằm xuống. Tiêu Chiến cười khổ quăng đôi dép chui vào chiếc chăn bông mềm mại ấm áp. Căn phòng này ở tầng cao nhất nên chỉ cần mở rèm cửa, ánh trăng hắt vào cũng rất sáng. Phong cảnh khi ngủ cũng thật hữu tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net