Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống vẫn bình đạm như trước.

Sẽ ngắm bình minh, sẽ có một luồng không khí trong lành đi vào trong phổi, sẽ đúng giờ gọi xe đi làm mỗi ngày, sẽ thức đêm tăng ca vẽ bản thảo, cũng sẽ có lúc một mình một người ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn bầu trời đêm đầy sao sau tấm rèm cửa.

Tiêu Chiến quen một mình, cũng học được cách buông tay.

Chỉ là mỗi đêm bụng sẽ cực kỳ đau, khiến Tiêu Chiến thi thoảng nhớ đến Vương Nhất Bác đã từng đi ngang qua thế giới của anh, từng lưu lại ấn ký.

Tối nay vẫn là cơn đau liên miên không thể chợp mắt. Đau đớn ở bụng dần tăng lên, có chút không giống như trước kia. Trong lòng Tiêu Chiến có một dự cảm không rõ. Cho đến khi dưới thân chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, Tiêu Chiến mới ý thức được, gian nan chống đỡ thân trên, kích động cầm điện thoại gọi 120, sau khi nói xong tình huống, ý thức dần trở nên mơ hồ, cảnh tượng trước mắt mông lung không rõ, tên người kia lặng lẽ nằm trong danh sách cuộc gọi, giống như không thể khống chế, ngón tay run rẩy duỗi đến cái tên kia. Cuối cùng mọi thứ trước mắt yên lặng rơi vào trong bóng tối, ý thức từ từ mất đi.

—————————

Đến khi tỉnh lại, Tiêu Chiến đã được chuyển đến bệnh viện, thanh âm những người xung quanh vừa ồn ào vừa gấp gáp, ong ong vang bên tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật, vừa mới tỉnh lại, cả người Tiêu Chiến mềm nhũn, nhưng muốn dùng hết sức lực sinh đứa nhỏ ra. Không có tin tức tố alpha xoa dịu, tất cả đau đớn như nhân lên gấp bội.

Thật sự rất đau rất đau. Tiêu Chiến nghĩ.

Nhưng anh không khóc. Yếu đuối cho ai xem?

Đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, Tiêu Chiến mơ hồ nghe được tiếng bác sĩ thở hắt ra, tiếng cười vui sướng của y tá. Một giây trước khi mí mắt khép lại, dường như anh thấy Vương Nhất Bác nhào tới giường bệnh.

Em ấy sao lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn là ảo giác.

Trong giấc mơ,một mùi hương hoa hồng lặng lẽ quấy nhiễu một vũng nước nhỏ tĩnh lặng. Mộng cảnh sụp đổ, tan thành từng mảnh nhỏ.

Ánh mắt trời xuyên qua mí mắt, truyền vào đồng tử Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vô thức híp mắt lại, có chút chưa thích ứng được. Bên tai truyền đến tiếng động nho nhỏ, ngay sau đó, ánh sáng chói mắt được che lại, Tiêu Chiến thanh tỉnh hơn một chút, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, đó là một bàn tay.

Bỏ bàn tay xuống, Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Vương Nhất Bác.

Đợi Tiêu Chiến thích ứng, Vương Nhất Bác mới bỏ tay ra, có chút hấp tấp đứng ở đó, ngón tay cầm chặt góc áo, như một phạm nhân, đợi cảnh sát tới xử lý.

Giọng nói Tiêu Chiến bởi vì thiếu nước mà trở nên khàn khàn: " Cậu sao lại ở trong đây? "

Không có tức giận, không có ghét bỏ, bình tĩnh đến mức khiến người bất an.

" Em. . . . Em lúc ấy nhận được điện thoại của anh, anh không nói gì cả, em lo lắng lắm . . . . " Thanh âm rất nhỏ, như sợ đánh thức người đang trong mộng, cũng không biết người trong mộng đó là ai.

" Bây giờ nhìn thấy tôi rồi, cậu có thể về. " Tiêu Chiến nhìn ra phía cửa sổ, lá cây đong đưa, cuối cùng không chịu nổi thử thách, lả lướt rơi xuống. Hôm nay đúng là một ngày cảnh sắc tươi đẹp.

Vương Nhất Bác mấp máy môi, " Chiến ca, em mua bữa sáng cho anh đã, đợi có người tới chăm sóc anh, em sẽ lập tức rời đi. "

Xoay người, mới vừa đi được vài bước, lại dừng lại, Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn cửa sổ: " Chiến ca, con của chúng ta là bé trai đó, rất dễ thương. "

Tiêu Chiến lại nghe được tiếng bước chân vang lên, cuối cùng dần dần đi xa.

Bên môi Tiêu Chiến cong lên một độ cung ôn nhu, trong mắt là ý cười như nước. Đúng vậy, nó hẳn là rất dễ thương.

————————

Tiếng giày da ma sát với gạch sứ vang lên, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng, có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến nhìn ra, một người đàn ông mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ đứng phía ngoài, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến có chút tức giận.

" Xin chào, cho hỏi anh là Tiêu Chiến đúng không? " Ngữ khí không tính là thân mật.

" Đúng, có chuyện gì sao? "

Người đàn ông đi vài bước vào trong phòng, đem cửa đóng lại, tìm một khoảng cách thích hợp để dừng chân.

" Chào anh, tôi tên Hứa Triết, là bạn của Vương Nhất Bác, có lẽ anh ít nghe thấy nó nhắc tới tôi. "

Tiêu Chiến nghĩ, hình như Vương Nhất Bác có một người bạn thân như vậy.

" Tuy biết chuyện của vợ chồng hai người người ngoài không nên nhúng tay vào, nhưng vẫn có mấy câu tôi cần phải nói với anh. "

" Hứa tiên sinh, " Tiêu Chiến thản nhiên, " Chúng tôi đã không còn là vợ chồng nữa. "

Hứa Triết hít sâu một hơi, giống như đang đè nén thứ gì, " Được, nhưng tôi vẫn phải nói rõ với anh. "

" Rửa tai lắng nghe. " Tiêu Chiến nâng con ngươi lên, trong mắt chẳng mang cảm xúc gì.

" Sau khi anh gửi tin nhắn đó cho Vương Nhất Bác, hôm đó Vương Nhất Bác mặc kệ bản thân sống chết ngồi ở quán rượu, uống đến nỗi xuất huyết dạ dày, phải làm giải phẫu, bệnh viện gọi điện cho tôi lúc đó tôi mới biết. Trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn luôn nằm viện, nhận được điện thoại của anh chưa rõ thế nào đã đặt vé máy bay, không để ý tới bác sĩ ngăn cản liền đi tới tìm anh. "

Tiêu Chiến vẫn trầm mặc như trước.

" Anh chẳng lẽ không có gì muốn nói sao? "

" Nói gì? " Tiêu Chiến hỏi lại, ánh mắt chỉ toàn sự lạnh lùng, " Là Vương Nhất Bác bảo anh đến nói với tôi như vậy sao? "

Hứa Triết sửng sốt, nhìn Tiêu Chiến cứng đầu khó bảo, " Nếu anh không tin, tôi có thể liên hệ với bác sĩ phụ trách nói chuyện với anh, hoặc anh hiện tại bảo nó làm kiểm tra ở ngay bệnh viện này, tôi không lừa dối anh, rồi sẽ sáng tỏ thôi. "

Tiêu Chiến cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt anh.

" Tôi quả thật không hiểu được anh, tôi gần như một thằng anh cả nhìn nó lớn lên.  Nó gặp khó khăn gì trước giờ vẫn không nói ra, nhưng tôi biết, nó cũng chẳng dễ dàng gì. Sau khi ra nước ngoài du học một thời gian đột nhiên gia đình khuynh gia bại sản, cha thì bị bỏ tù, đợi đến khi nó nhận được tin chạy về nhà, liền thấy được thi thể của mẹ. . . . "

Linh hồn của Tiêu Chiến như được thức tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như phát điên hỏi Hứa Triết: " Anh nói gì, thi thể gì cơ? Vương Nhất Bác. . . . Vương Nhất Bác khi nào cậu ta chạy về tới nhà? Buổi sáng hay buổi tối? "

" Buổi tối. "

Nói xong liền thông suốt, tất cả đều được thông suốt rồi.

Chân tướng hiện ra trước mắt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bất ngờ không kịp phòng bị, chật vật không chịu nổi.

" Lúc nó say rượu, từng nói rằng, nó thích hoa thủy tiên bởi vì lần đầu tiên nó gặp anh, anh ôm một bó thủy tiên đụng vào nó, từ đó trở đi nó cũng không quên được anh. "

" Chiếc nhẫn kia quả thật trong lúc nó tức giận đã ném vào trong WC, nhưng rất nhanh liền hối hận, sống chết muốn tìm lại, cuối cùng cũng tìm được, nhưng lại rất bẩn, cũng không còn sáng bóng, nó không vứt đi, đưa đến mộ nơi chuyên vệ sinh đánh bóng, nó thật sự không vứt đi. "

" Tôi biết trước kia nó có làm một số chuyện nói một số lời quá đáng với anh, nhưng nó cũng là một đứa nhỏ đáng thương, hy vọng anh có thể cho nó thêm một cơ hội. "

Hứa Triết không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng.

————————

Vương Nhất Bác mang theo cháo quay về phòng bệnh, Tiêu Chiến ngồi trên giường, chẳng có phản ứng, cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

" Chiến ca, anh ăn sáng đi có được không? " Thanh âm rất nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng.

Giọng nói của Vương Nhất Bác giống như công tắc, ngón tay Tiêu Chiến cuộn chặt lại, bấu lấy chiếc chăn đơn trắng toát, cuối cùng nắm thành đấm. Một quyền tàn nhẫn vung đến mặt Vương Nhất Bác, không chút lưu tình.

Vương Nhất Bác lơ mơ một hồi, khóe miệng rỉ ra chút máu, vết thương trong khoang miệng kéo dài đau đớn.

Vương Nhất Bác cúi đầu, tuy rằng không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, nhưng vẫn cúi đầu nhận sai: " Xin lỗi Chiến ca, em sai rồi. "

Nước mắt Tiêu Chiến từng giọt từng giọt rơi xuống, hốc mắt đỏ lên khiến người thương xót. Anh đứng lên, bởi vì thân thể suy yếu mà đứng không nổi, Vương Nhất bác nhanh chóng chạy tới vươn tay ra đỡ, Tiêu Chiến gạt tay hắn ra, túm áo Vương Nhất Bác, " Cậu sai rồi? Vậy sai ở đâu? Cậu nói cho tôi biết, tôn nghiêm của Vương Nhất Bác cậu ở đâu rồi? "

Vương Nhất Bác mặc anh túm chặt như vậy, không trả lời.

" Cậu có còn nhớ cậu là một thằng đàn ông hay không? "

" Uống rượu uống đến mức xuất huyết dạ dày, còn chạy đi xa như vậy, thật là vĩ đại, có phải cậu hy vọng tôi sẽ cảm ơn cậu không? "

" Sợ tối là bởi vì một mình đối mặt với cái chết của mẹ mà cậu cũng giấu tôi không chịu nói ra, cậu có phải muốn được khen ngợi cậu rất kiên cường mạnh mẽ hay không hả? "

" Vương Nhất Bác trả lời tôi! "

Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Tiêu Chiến, cặp mắt kia mờ mịt một tầng nước, " Anh đi rồi, em còn cần tôn nghiêm làm gì nữa? "

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, tay dần dần mất lực, ngồi bệt xuống giường, đưa tay gạt đi nước mắt càng lúc chảy càng nhiều, cuối cùng lại khóc như một đứa trẻ không kiềm chế được: " Vì sao tôi phải biết mấy thứ này chứ. . . . Tôi sắp buông bỏ được rồi. . . .Tôi sẽ quên cậu mà . . . . "

Vương Nhất Bác vẫn đứng đó, bả vai rộng lớn có chút run rẩy, " Xin lỗi, Chiến ca, xin lỗi, thực sự xin lỗi. . . . . "

" Xin lỗi, ngoài xin lỗi ra cậu còn có thể nói gì? "

Rất lâu sau, Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác sẽ không trả lời nữa, thanh âm của hắn giống như lẩm bẩm: 

" Em yêu anh. "




----/----

Tác giả: Đừng trách bọn họ, chỉ là hai người yêu mà thôi, tình yêu vốn không có lỗi mà. Sắp ngọt rồi đó.

Trà: Bởi zì sao tui chọn chiện này? Bởi zì ngược công nhìu hơn + rất máu tró = ))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net