Chương 13 : Cải biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác tỉnh dậy, Tiêu Chiến như con bạch tuột nhỏ vẫn quấn lấy hắn khiến tâm tình hắn vui vẻ, chọt chọt cái má trắng mềm của cậu, đây là sở thích mới hình thành của hắn. Tiêu Chiến đang ngủ bị làm phiền không vui, cậu ngọ nguậy né tránh, nhìn phản ứng đáng yêu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bật cười.

" Tiểu sâu lười, dậy đi học. "

" Không muốn đâu. " Tiêu Chiến mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Hôn lên trán Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cưng chiều nói : " Tiểu Tán hôm nay không ngoan. "

" Em lúc nào cũng ngoan. " Tiêu Chiến bĩu môi nói, mắt vẫn không mở ra.

" Thật không ? " Cánh tay không ngoan của Vương Nhất Bác mang theo hơi lạnh chui vào trong áo vuốt ve cái eo nhỏ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rùng mình, nhanh chóng chặn lại tay Vương Nhất Bác, cậu mở mắt nhìn Vương Nhất Bác : " Đó là đương nhiên. "

" Ừm, ngoan sẽ được thưởng. "

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác nằm lên người Tiêu Chiến, đặt lên môi cậu nụ hôn chào buổi sáng nồng thắm.

...............................................

" Tiểu Tán, tớ ở đây. " Tống Tổ Nhi nhìn thấy Tiêu Chiến, cô nàng đưa tay vẫy vẫy.

Tiêu Chiến tươi cười nhìn Tống Tổ Nhi, cậu nhanh chóng chạy lại bên cô nàng. Trái ngược với sự nhiệt tình lúc nãy, khi Tiêu Chiến đến gần, cô nàng không nói không rằng, đi xung quanh quan sát Tiêu Chiến, vừa đi vừa vuốt vuốt cằm chép miệng suy tư.

Dựa theo hành động của Tống Tổ Nhi, Tiêu Chiến cũng không ngốc, cậu biết ngay cô nàng có suy nghĩ bất chính trong đầu. Sờ sờ cánh môi có chút sưng đỏ, Tiêu Chiến nhìn Tổng Tổ Nhi đi xung quanh mình cứ như vệ tinh xoay xung quanh Trái Đất, Tiêu Chiến nhất quyết nắm hai vai Tống Tổ Nhi đẩy cô về phía lớp học.

...........................................

" Tâm tình hôm nay của Vương tổng rất tốt nha. "

" Đúng vậy nha, lúc sáng tôi nhìn thấy sếp cười, cứ tưởng bản thân bị hoa mắt. "

" Thật không đó. "

" Tất nhiên, thật hơn ngọc trai. "

Những lời bát quái của người qua đường lọt vào tai của một người, bởi vì các cô nàng mãi mê bát quái không hề phát hiện ra người này.

.............................................

Trong phòng làm việc, Vương Nhất Bác mắt nhìn máy tính nhưng trong đầu toàn hình ảnh của người kia.

" Người yêu bé nhỏ của cậu ở nhà bị cậu cắm sừng rồi à. "

Vương Nhất Bác không buồn ngẩng đầu lên, dám nói chuyện với hắn như vậy chỉ có một người.

" Chậc chậc, Tiêu Chiến nhìn khả ái muốn chết cậu còn chê người ta, không bằng... " Người nọ cố ý kéo dài mấy chữ cuối, chồm người trên bàn làm việc ghé sát tai Vương Nhất Bác : " Cho tôi. ", sau đó hắn cười ha hả, khuôn mặt không thể gợi đòn hơn.

Không để ý đến hắn ta, Vương Nhất Bác nhấc điện thoại nội bộ gọi đi.

Chưa đầy 5 phút, một người nữa xuất hiện, lôi kéo cái tên gợi đòn đó đi.

" Vương Nhất Bác, cậu làm vậy là có ý gì. "

Vương Nhất Bác vẫn không buồn đáp, nhướn mày nhìn hắn khiêu khích.

.............................................

Phòng Vương tổng ồn ào, chủ yếu là tiếng gào thét của cái tên gợi đòn kia, tên thích bát quái thứ hai xuất hiện.

" Vương tổng, tôi đi ngang phòng cậu, nghe đầy mùi lẳng lơ a. " Vu Bân đứng dựa vào cửa nhìn cảnh tượng trong phòng.

" Cậu mới lẳng lơ, cả nhà cậu đều lẳng lơ. " Tên mặt gợi đòn gào thét.

" Ừm, ừm, cả nhà tôi bao gồm cả cậu đó. " Vu Bân mặt không biến sắc, ngoáy ngoáy tai nhìn hắn nói.

Vương Nhất Bác vẫn giữ bộ mặt xem kịch vui, hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ, thầm than, thời gian trôi thật chậm, chiều Tiểu Tán của hắn mới về. Hay là đi đón em ấy, tạo cho em ấy bất ngờ. Nghĩ là làm, Vương Nhất Bác đứng dậy.

" Nè, cậu đi đâu. "

" Đi rước, Tiêu Chiến. " Vương Nhất Bác nói xong liền biến mất.

Ba con người còn lại trong phòng ngơ ngác, chiều 5 giờ mới tan học, bây giờ chỉ mới qua giờ ăn trưa. Làm ơn đi đại ca, giờ này ai tan học cho cậu rước.

" Quách Thừa, cậu lại phát điên gì đó. " Vu Bân nhìn đầu tóc của Quách Thừa rối tung, giả bộ quan tâm đưa tay vuốt vuốt.

" Cút. " Quách Thừa hất tay Vu Bân, hướng mắt về phía Trịnh Phồn Tinh làm ánh mắt cầu an ủi.

Trịnh Phồn Tinh quăng cho Quách Thừa ánh mắt chán ghét, gật đầu với Vu Bân, cậu bước ra khỏi phòng lúc đi còn không quên nói : " Ba bản báo cáo tài chính, chiều nay không có, anh biết hiệu quả rồi đó. "

" A thật tội nghiệp a.. " Vu Bân cũng rời đi nhưng không quên châm dầu vào lửa.

" Hừ, các người là lũ tán tận lương tâm. "

Vương Nhất Bác, Vu Bân, Trịnh Phồn Tinh, Quách Thừa là bạn bè, là anh em từ hồi đại học, cả bọn ở cùng ký túc xá, tuy tính cách khác nhau nhưng lại hút nhau một cách kỳ lạ. Cả bọn chỉ có Vương Nhất Bác ở riêng, ba người họ thì cùng thuê một căn nhà, nên việc Vu Bân nói cả nhà của hắn có bao gồm Quách Thừa là đúng sự thật.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net